Trao Đổi Chiêu Thức
Thạch Thủy
2024-06-30 19:50:08
Bắc Vực là một vùng đất rộng lớn và nguy hiểm. Nó là lục địa duy nhất quanh năm bị bao phủ bởi băng tuyết trắng xóa. Nếu nhìn từ ngoài tinh không, sẽ thấy được tinh cầu khổng lồ màu xanh này có một mảng màu trắng to lớn đang không ngừng trôi về phía tây.
Trên mảng lục địa màu trắng này có một khu vực nhìn là sẽ thấy ngay sự khác biệt. Một vệt hình tròn đậm màu đỏ và đen khiến nó càng nổi bật hơn trên nền tuyết.
Hình tròn đó không có một chút sai lệch nào. Nó như là một loại cấm chế được bày ra phong tỏa chỉ nơi đó vậy. Vòng tròn đó chính là Sở quốc.
Bên trong Sở quốc, cách trung tâm một khoảng về phía tây có một đồng bằng rộng lớn trải dài đến tận ngoài rìa biên giới Sở quốc.
Đồng bằng như bị tách biệt với vùng đất phía trong. Một dãy rừng tưởng chừng như dài bất tận ngăn cách đồng bằng với trung tâm.
Hiện giờ Mặc Long đang cùng bốn người một thân y phục đen chạy trên đồng bằng đó. Thân thể của cậu theo sự ổn định của tu vi cũng trở nên cân bằng hơn khi chạy với tốc độ cao. Nhưng vẫn là không theo kịp bốn người kia.
Trong bốn người thì cô gái là người có tốc độ chậm nhất, cũng là người có tu vi thấp nhất. Trông cô gái có vẻ rất gắng sức để theo kịp cậu chàng trước mặt. Về phần cậu thanh niên bằng tuổi Mặc Long. Từ người cậu toát lên vẻ lạnh lùng khó gần không thích bị người khác làm phiền. Trông có vẻ cậu thanh niên chính là dạng thiên tài cao ngạo của một bộ lạc cỡ lớn nào đó.
Về phần ông lão và Nam Tần. Họ đã đi trước rất xa bỏ lại ba người Mặc Long ở đây đang hết sức đuổi theo. Nhưng Mặc Long cũng không quá lo lắng bởi trước khi ra khỏi khu rừng đi trong đồng bằng, ông lão đã đưa cho Mặc Long một cái đồ vật màu đen có hình thù kì lạ mà Mặc Long không biết nó là gì. Cậu chỉ đoán được một số nguyên liệu tạo nên thứ này.
Nó được tạo nên từ một cái mai rùa màu đen nhỏ cỡ lòng bàn tay Mặc Long. Trên mai rùa có khắc nhiều ấn ký kì dị xung quanh rìa cái mai, ở chính giữa chính là một vật trông như một miếng gỗ được gót nhọn màu đỏ nhạt. Cái miếng này có thể xoay được tứ phía trên mai rùa.
Ông lão khi đưa thứ này cho Mặc Long thì chỉ bảo nhìn theo hướng cái miếng gỗ đỏ chỉ mà chạy theo. Mặc Long cũng suy đoán ra vật này có thể chỉ dẫn đi đến chỗ ông lão.
Trên đồng bằng rộng lớn nơi đây đầy rẫy nguy hiểm. Nó là nơi cư ngụ của nhiều đàn hung thú mạnh mẽ. Chúng có số lượng rất lớn, sức mạnh riêng lẽ của mỗi con thôi cũng là một vấn đề đối với những người như Mặc Long. Nhưng đó chưa phải thứ làm nên sự nguy hiểm của đồng bằng. Những con hung thú đi ăn những con thú khác mới là nguy hiểm chính của nơi này. Bọn chúng rất khát máu và cuồng chiến.
Những con thú đi theo đàn thường không chủ động tấn công các loài thú khác trừ khi chúng bị đe dọa dồn ép đến đường cùng. Bằng không chúng sẽ cùng đàn của mình sống những ngày yên bình không có sự chết chóc.
Còn những con hung thú chuyên đi săn thì khác. Chúng hung hãn tấn công và cắn xé các loài thú trên đồng bằng này, kể cả là các tộc nhân bình thường của những bộ lạc thỉnh thoảng phải đi vào đồng bằng tìm một số dược liệu mà chỉ có ở đây.
Và quan trọng hơn hết, những con hung thú này mặc dù sống đơn lẻ không bày đàn nhưng chính vì lối sống giết chóc của mình mà chúng nó có khả năng trở thành thú linh cao hơn là các con thú đi theo đàn.
Sự cạnh tranh nguồn thức ăn gây gắt giữa các loài với nhau khiến nơi đây không thể nào không nguy hiểm được. Không thể biết được sau lưng chính mình, ẩn nấp sau những bụi cỏ vàng cao là thứ gì đang chờ đợi bản thân.
Chính vì sự nguy hiểm đó nên Mặc Long mới không ngừng cảnh giác trên suốt quãng đường. Đã ba canh giờ trôi qua, ba người thanh niên, Mặc Long và cô gái đã chạy hơn một trăm dặm đường. Cả suốt chặn đường họ chẳng nói với nhau câu nào. Cũng bởi vì khoảng cách giữa mỗi người quá xa.
Cậu thanh niên kia bỏ lại cô gái và Mặc Long mà không ngừng lao nhanh, bây giờ đã cách họ sáu dặm.
Cô gái chạy phía trước Mặc Long chỉ cách cậu hơn một dặm. Lúc này cô gái bỗng hạ tốt độ xuống sau cho một lúc sau khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp chỉ còn cách chưa đến năm mét thì cô gái lên tiếng:
"Ngươi là người của hoang tộc hả?"
Ánh mắt khó chịu của cô đang dò xét nhanh chóng trên người Mặc Long.
"Nè, bộ ngươi bị điếc hả? Ta hỏi sao ngươi không trả lời?" Giọng điệu của cô gái bây giờ đã có chút tức giận nhìn thẳng vào mắt Mặc Long mà nói lớn. Cậu vẫn im lặng không thèm liếc cô gái một cái.
"Tên nhóc này! Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Chỉ là một tên tộc nhân có tu vi không đáng để ta quan tâm may mắn được Hạc lão để ý một chút mà dám lên mặt với ta hả?" Cô gái bây giờ đã thực sự tức giận. Tên nhóc trước mặt cô liên tục phớt lờ những lời nói của cô khiến cô gái cảm thấy mình bị Mặc Long coi thường.
Cô gái đứng lại, hai tay bắt đầu thi triển những thủ ấn kỳ lạ. Nhanh chóng xung quanh cô gái có một luồng linh khí màu xanh nhạt xuất hiện bao quanh, sau đó từ từ ngưng tụ thành một thanh kiếm trước ngực của cô. Thanh kiếm màu xanh hư ảo được tạo thành từ linh khí trong người cô gái khiến nó có cảm giác không khác gì một thanh kiếm thực thụ đang chĩa hướng Mặc Long sẵn sàng lấy mạng cậu.
Mặc Long lúc này không dừng lại mà còn tăng tốc nhanh hơn nữa lao về phía trước. Mới nãy cô gái tức giận bỗng dừng lại làm Mặc Long lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Cậu liếc nhanh về phía cô gái đang ở sau lưng thi triển thần thông kì lạ mà cậu chưa từng thấy. Vừa nhìn thấy thanh kiếm được tạo ra, Mặc Long đã ngay lập tức kích hoạt bản năng chạy trốn khỏi những thứ dù cậu không biết nó là gì, có sức mạnh ra sao nhưng chỉ cần Mặc Long cảm nhận được nguy hiểm tỏa ra từ nó thì cậu liền quay đầu bỏ chạy.
Đây là thứ đã giúp cậu sống sót và nhiều lần săn giết được những con thú dữ trong khu rừng dưới chân núi Sơn Long từ khi còn nhỏ. Khả năng đánh giá mức độ nguy hiểm dựa vào uy áp mà thứ đó mang lại khiến cho Mặc Long nhanh chóng đánh giá được mức độ nguy hiểm mà mình đang gặp phải, từ đó có thêm thời gian đưa ra quyết đinh của bản thân.
Cũng giống như lúc này đây khi thấy uy áp từ thần thông của cô gái đang thi triển. Dù không biết đó là gì nhưng Mặc Long vẫn dồn hết lực khí huyết vào bàn chân trái mục đích chạy thoát bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Bằng tốc độ này, rất nhanh chỉ trong khoảnh khắc Mặc Long đã kéo dài khoảng cách với cô gái thành mười mét.
"Muốn chạy?" Cô gái vừa nói vừa chỉ mạnh hai ngón tay phải đang khép lại như một mũi tên chỉ hướng cho thanh kiếm. Cùng lúc với động tay vung tay của cô gái thanh kiếm bay nhanh như xé gió hướng thẳng đến chân trái Mặc Long.
Thấy tốc độ Mặc Long không thể bì lại thanh kiếm, chỉ còn một chút nữa thì đâm vào bắp chân cậu. Cô gái thầm mỉm cười đắc ý đã dạy dỗ được tên nhóc này một trận thỏa đáng.
Ngay khi thanh kiếm chỉ còn cách bắp chân Mặc Long một mét thì bàn chân trái của cậu đã dậm mạnh xuống mặt đất. Nhìn sơ qua thì sẽ nghĩ Mặc Long đang dậm chân để lao nhanh về phía trước nhưng thực tế, cùng lúc với cú dậm chân là thân thể Mặc Long đã trong khoảnh khắc dừng lại hướng thẳng lên trên. Cú dậm đã đẩy thân thể Mặc Long lộn ngược một vòng ra sau né tránh được thanh kiếm trong khoảnh khắc xoẹt qua bắp chân cậu.
Không vì thế mà Mặc Long thả lỏng cảnh giác. Cậu tiếp tục vận chuyển khí huyết ở bàn chân trái chuẩn bị trong lúc chạm đất sẽ dậm chân mà phóng mạnh lên lần nữa.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, từ nãy tới giờ từ lúc cô gái phóng ra thanh kiếm và Mặc Long né tránh vẫn còn đang phía trên không trung suy nghĩ cách đối phó chỉ mới có hai nhịp thở trôi qua.
Cô gái không vì Mặc Long né tránh được đòn tấn công của mình mà hốt hoảng hay bất ngờ. Ánh mắt lạnh lụng xoay chuyển hai ngón tay phải đang chụm lại thành một vòng cung vòng qua trái rồi kéo gần lại.
Cùng với động tác của cô gái thì thanh kiếm mới nãy đâm hụt cái chân của Mặc Long cũng vòng thành một vòng cung qua trái ra quay lại lao nhanh đến chỗ Mặc Long định đáp xuống.
Con ngươi của Mặc Long co lại, nếu cậu cứ tiếp tục đáp xuống rồi mới dậm chân né tránh thì sẽ không kịp. Mặc Long trong khi thân thể đã lộn được hơn nửa vòng đã cho lực khí huyết vừa tích tụ trong bàn chân trái bộc phát ngay bên ngoài bàn chân chứ không phải bên trong như từ trước đến giờ.
Nếu kích phát khí huyết ở bên trong sẽ làm bàn chân trong lúc đó có được một lực lượng to lớn có thể dùng để tăng cường đòn đá hoặc sức mạnh trong mỗi cú dậm chân để tăng tốc độ.
Còn nếu kích phát ở bên ngoài sẽ tạo thành một vụ nổ xung quanh bàn chân tạo một lực xung kích ngược hướng với thân thể.
Chính nhờ điều này mà Mặc Long khi kích phát khí huyết nổ ở bên ngoài thì tạo được một lực đẩy, đẩy thân thể của cậu chệch về bên phải so với hướng thanh kiếm đang tiến đến tránh trong gang tấc.
Cô gái nhíu mày, dừng thanh kiếm đã bay đến trước ngực lại. Cô gái đã bị ấn tượng trước khả năng chiến đấu của Mặc Long. Dù tu vi thấp hơn cô nhưng vẫn có thể xoay sở tránh né liên tục hai đòn đánh không nương tay của cô. Cô bỗng cảm nhận được một chút sự đặc biệt từ người tên nhóc này.
"Để ta xem ngươi tránh đòn tiếp theo này như thể nào." Cô gái lộ nụ cười đắc ý về phía Mặc Long vừa mới tiếp đất đã ngay lập tức quay đầu bỏ chạy về phía cậu thanh niên.
Hai tay cô gái thi triển hai ấn ký kì lạ. Tay trái để ở dưới thắt lưng chụm ba đầu ngón tay lại với nhau, hai ngón còn lại đưa ra ngoài tù từ nâng lên trước ngực. Tay phải xoè ra năm ngón hạ từ trên xuống đặt lên hai ngón tay trái.
"Tấn Hạc Quy Ninh!" Một cái mai rùa màu nhạt nhạt giống như thanh kiếm lúc nãy tạo nên từ linh khí của cô gái xuất hiện phái trên đầu Mặc Long cách đó mười lăm mét.
Mặc Long kinh ngạc ngước nhìn lên trên nhưng bước chân không dừng lại mà còn nhanh hơn. Dù vậy, cái mai rùa trên đầu Mặc Long không bị cậu bỏ lại phía sau mà nó đuổi theo cậu. Nhìn nó tuyệt đối không phải truy đuổi Mặc Long bằng tốc độ, rõ ràng nó dường như dính liền với Mặc Long, cậu chạy đến đâu thì nó sẽ theo đến đó.
"Quy Ninh!" Tay phải đang của cô gái giơ cao lên nhanh chóng úp xuống. Cùng lúc đó cái mai rùa trên đầu Mặc Long cũng úp nhanh xuống nhốt cậu vào trong.
Mặc Long bị nhốt vào bên trong liền tục vùng vẫy, không gian trong mai rùa vừa đủ để Mặc Long đứng thẳng và khua tay múa chân, đấm đá vào nó nhưng cái mai rùa chẳng mảy may nhút nhít dù chỉ một chút.
Cô gái ở bên ngoài đã tiến lại gần cái mai rùa, đứng bên ngoài nói lớn:
"Ngươi đã phục chưa hả? Tỷ tỷ đây là Ngưng Khí tầng năm đó, bắt một tên nhóc như ngươi dễ dàng như trở bàn tay." Cô gái đắc ý hai tay chống hông lộ ra nụ cười không phù hợp với hình tượng.
Mặc Long sau một hồi cố gắng thoát khỏi nơi đây không được thì bất lực đành lên tiếng nói với cô gái với vẻ nịnh nọt:
"Tỷ tỷ đại ca, cô tha cho ta lần này có được không. Là ta đã quá tự mãn mà khinh thường tỷ tỷ đây. Ta đúng thật là sai lầm mà." Giọng nói của Mặc Long lộ vẻ hối hận tự trách. Hiển nhiên là cậu chỉ đang diễn kịch chiều lòng cô gái để cô thả cậu ra.
Mặc Long hiện giờ còn trẻ tuổi, cậu không nghĩ cái gọi là lòng tự trọng lại quan trọng hơn tính mạng. Nên cậu không ngại hạ mình nhận lỗi nịnh nọt đối phương để đối phương tha cho mình. Miễn đó không phải một điều quá mức không thể chấp nhận được thì Mặc Long không ngại mà thực hiện để chiều lòng đối phương.
"Haha. Ngươi biết vậy là tốt. Phần làm tỷ tỷ đây không thể vì một lỗi nhỏ của đệ đệ mà nặng tay trách phạt được." Cô gái lại cười với giọng điệu đắc ý trước lời nói của Mặc Long. Rõ ràng cô đang rất khoái chí trước sự khuất phục của cậu. Một lát sau cô đã thu hồi cái mai rùa, giải trừ thần thông để Mặc Long thoát ra ngoài.
Mặc Long vừa thoát ra đang định tiếp tục bỏ chạy thì nhìn thấy ánh mắt của cô gái vẫn còn đang rất vui vẻ và đắc ý, cậu quyết định không chạy nữa mà trong lòng thầm cười khổ:
'Cô nương này thật là dễ dụ quá mà."
* * *
Cảm ơn mọi người đã đọc. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Trên mảng lục địa màu trắng này có một khu vực nhìn là sẽ thấy ngay sự khác biệt. Một vệt hình tròn đậm màu đỏ và đen khiến nó càng nổi bật hơn trên nền tuyết.
Hình tròn đó không có một chút sai lệch nào. Nó như là một loại cấm chế được bày ra phong tỏa chỉ nơi đó vậy. Vòng tròn đó chính là Sở quốc.
Bên trong Sở quốc, cách trung tâm một khoảng về phía tây có một đồng bằng rộng lớn trải dài đến tận ngoài rìa biên giới Sở quốc.
Đồng bằng như bị tách biệt với vùng đất phía trong. Một dãy rừng tưởng chừng như dài bất tận ngăn cách đồng bằng với trung tâm.
Hiện giờ Mặc Long đang cùng bốn người một thân y phục đen chạy trên đồng bằng đó. Thân thể của cậu theo sự ổn định của tu vi cũng trở nên cân bằng hơn khi chạy với tốc độ cao. Nhưng vẫn là không theo kịp bốn người kia.
Trong bốn người thì cô gái là người có tốc độ chậm nhất, cũng là người có tu vi thấp nhất. Trông cô gái có vẻ rất gắng sức để theo kịp cậu chàng trước mặt. Về phần cậu thanh niên bằng tuổi Mặc Long. Từ người cậu toát lên vẻ lạnh lùng khó gần không thích bị người khác làm phiền. Trông có vẻ cậu thanh niên chính là dạng thiên tài cao ngạo của một bộ lạc cỡ lớn nào đó.
Về phần ông lão và Nam Tần. Họ đã đi trước rất xa bỏ lại ba người Mặc Long ở đây đang hết sức đuổi theo. Nhưng Mặc Long cũng không quá lo lắng bởi trước khi ra khỏi khu rừng đi trong đồng bằng, ông lão đã đưa cho Mặc Long một cái đồ vật màu đen có hình thù kì lạ mà Mặc Long không biết nó là gì. Cậu chỉ đoán được một số nguyên liệu tạo nên thứ này.
Nó được tạo nên từ một cái mai rùa màu đen nhỏ cỡ lòng bàn tay Mặc Long. Trên mai rùa có khắc nhiều ấn ký kì dị xung quanh rìa cái mai, ở chính giữa chính là một vật trông như một miếng gỗ được gót nhọn màu đỏ nhạt. Cái miếng này có thể xoay được tứ phía trên mai rùa.
Ông lão khi đưa thứ này cho Mặc Long thì chỉ bảo nhìn theo hướng cái miếng gỗ đỏ chỉ mà chạy theo. Mặc Long cũng suy đoán ra vật này có thể chỉ dẫn đi đến chỗ ông lão.
Trên đồng bằng rộng lớn nơi đây đầy rẫy nguy hiểm. Nó là nơi cư ngụ của nhiều đàn hung thú mạnh mẽ. Chúng có số lượng rất lớn, sức mạnh riêng lẽ của mỗi con thôi cũng là một vấn đề đối với những người như Mặc Long. Nhưng đó chưa phải thứ làm nên sự nguy hiểm của đồng bằng. Những con hung thú đi ăn những con thú khác mới là nguy hiểm chính của nơi này. Bọn chúng rất khát máu và cuồng chiến.
Những con thú đi theo đàn thường không chủ động tấn công các loài thú khác trừ khi chúng bị đe dọa dồn ép đến đường cùng. Bằng không chúng sẽ cùng đàn của mình sống những ngày yên bình không có sự chết chóc.
Còn những con hung thú chuyên đi săn thì khác. Chúng hung hãn tấn công và cắn xé các loài thú trên đồng bằng này, kể cả là các tộc nhân bình thường của những bộ lạc thỉnh thoảng phải đi vào đồng bằng tìm một số dược liệu mà chỉ có ở đây.
Và quan trọng hơn hết, những con hung thú này mặc dù sống đơn lẻ không bày đàn nhưng chính vì lối sống giết chóc của mình mà chúng nó có khả năng trở thành thú linh cao hơn là các con thú đi theo đàn.
Sự cạnh tranh nguồn thức ăn gây gắt giữa các loài với nhau khiến nơi đây không thể nào không nguy hiểm được. Không thể biết được sau lưng chính mình, ẩn nấp sau những bụi cỏ vàng cao là thứ gì đang chờ đợi bản thân.
Chính vì sự nguy hiểm đó nên Mặc Long mới không ngừng cảnh giác trên suốt quãng đường. Đã ba canh giờ trôi qua, ba người thanh niên, Mặc Long và cô gái đã chạy hơn một trăm dặm đường. Cả suốt chặn đường họ chẳng nói với nhau câu nào. Cũng bởi vì khoảng cách giữa mỗi người quá xa.
Cậu thanh niên kia bỏ lại cô gái và Mặc Long mà không ngừng lao nhanh, bây giờ đã cách họ sáu dặm.
Cô gái chạy phía trước Mặc Long chỉ cách cậu hơn một dặm. Lúc này cô gái bỗng hạ tốt độ xuống sau cho một lúc sau khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp chỉ còn cách chưa đến năm mét thì cô gái lên tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi là người của hoang tộc hả?"
Ánh mắt khó chịu của cô đang dò xét nhanh chóng trên người Mặc Long.
"Nè, bộ ngươi bị điếc hả? Ta hỏi sao ngươi không trả lời?" Giọng điệu của cô gái bây giờ đã có chút tức giận nhìn thẳng vào mắt Mặc Long mà nói lớn. Cậu vẫn im lặng không thèm liếc cô gái một cái.
"Tên nhóc này! Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Chỉ là một tên tộc nhân có tu vi không đáng để ta quan tâm may mắn được Hạc lão để ý một chút mà dám lên mặt với ta hả?" Cô gái bây giờ đã thực sự tức giận. Tên nhóc trước mặt cô liên tục phớt lờ những lời nói của cô khiến cô gái cảm thấy mình bị Mặc Long coi thường.
Cô gái đứng lại, hai tay bắt đầu thi triển những thủ ấn kỳ lạ. Nhanh chóng xung quanh cô gái có một luồng linh khí màu xanh nhạt xuất hiện bao quanh, sau đó từ từ ngưng tụ thành một thanh kiếm trước ngực của cô. Thanh kiếm màu xanh hư ảo được tạo thành từ linh khí trong người cô gái khiến nó có cảm giác không khác gì một thanh kiếm thực thụ đang chĩa hướng Mặc Long sẵn sàng lấy mạng cậu.
Mặc Long lúc này không dừng lại mà còn tăng tốc nhanh hơn nữa lao về phía trước. Mới nãy cô gái tức giận bỗng dừng lại làm Mặc Long lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Cậu liếc nhanh về phía cô gái đang ở sau lưng thi triển thần thông kì lạ mà cậu chưa từng thấy. Vừa nhìn thấy thanh kiếm được tạo ra, Mặc Long đã ngay lập tức kích hoạt bản năng chạy trốn khỏi những thứ dù cậu không biết nó là gì, có sức mạnh ra sao nhưng chỉ cần Mặc Long cảm nhận được nguy hiểm tỏa ra từ nó thì cậu liền quay đầu bỏ chạy.
Đây là thứ đã giúp cậu sống sót và nhiều lần săn giết được những con thú dữ trong khu rừng dưới chân núi Sơn Long từ khi còn nhỏ. Khả năng đánh giá mức độ nguy hiểm dựa vào uy áp mà thứ đó mang lại khiến cho Mặc Long nhanh chóng đánh giá được mức độ nguy hiểm mà mình đang gặp phải, từ đó có thêm thời gian đưa ra quyết đinh của bản thân.
Cũng giống như lúc này đây khi thấy uy áp từ thần thông của cô gái đang thi triển. Dù không biết đó là gì nhưng Mặc Long vẫn dồn hết lực khí huyết vào bàn chân trái mục đích chạy thoát bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Bằng tốc độ này, rất nhanh chỉ trong khoảnh khắc Mặc Long đã kéo dài khoảng cách với cô gái thành mười mét.
"Muốn chạy?" Cô gái vừa nói vừa chỉ mạnh hai ngón tay phải đang khép lại như một mũi tên chỉ hướng cho thanh kiếm. Cùng lúc với động tay vung tay của cô gái thanh kiếm bay nhanh như xé gió hướng thẳng đến chân trái Mặc Long.
Thấy tốc độ Mặc Long không thể bì lại thanh kiếm, chỉ còn một chút nữa thì đâm vào bắp chân cậu. Cô gái thầm mỉm cười đắc ý đã dạy dỗ được tên nhóc này một trận thỏa đáng.
Ngay khi thanh kiếm chỉ còn cách bắp chân Mặc Long một mét thì bàn chân trái của cậu đã dậm mạnh xuống mặt đất. Nhìn sơ qua thì sẽ nghĩ Mặc Long đang dậm chân để lao nhanh về phía trước nhưng thực tế, cùng lúc với cú dậm chân là thân thể Mặc Long đã trong khoảnh khắc dừng lại hướng thẳng lên trên. Cú dậm đã đẩy thân thể Mặc Long lộn ngược một vòng ra sau né tránh được thanh kiếm trong khoảnh khắc xoẹt qua bắp chân cậu.
Không vì thế mà Mặc Long thả lỏng cảnh giác. Cậu tiếp tục vận chuyển khí huyết ở bàn chân trái chuẩn bị trong lúc chạm đất sẽ dậm chân mà phóng mạnh lên lần nữa.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, từ nãy tới giờ từ lúc cô gái phóng ra thanh kiếm và Mặc Long né tránh vẫn còn đang phía trên không trung suy nghĩ cách đối phó chỉ mới có hai nhịp thở trôi qua.
Cô gái không vì Mặc Long né tránh được đòn tấn công của mình mà hốt hoảng hay bất ngờ. Ánh mắt lạnh lụng xoay chuyển hai ngón tay phải đang chụm lại thành một vòng cung vòng qua trái rồi kéo gần lại.
Cùng với động tác của cô gái thì thanh kiếm mới nãy đâm hụt cái chân của Mặc Long cũng vòng thành một vòng cung qua trái ra quay lại lao nhanh đến chỗ Mặc Long định đáp xuống.
Con ngươi của Mặc Long co lại, nếu cậu cứ tiếp tục đáp xuống rồi mới dậm chân né tránh thì sẽ không kịp. Mặc Long trong khi thân thể đã lộn được hơn nửa vòng đã cho lực khí huyết vừa tích tụ trong bàn chân trái bộc phát ngay bên ngoài bàn chân chứ không phải bên trong như từ trước đến giờ.
Nếu kích phát khí huyết ở bên trong sẽ làm bàn chân trong lúc đó có được một lực lượng to lớn có thể dùng để tăng cường đòn đá hoặc sức mạnh trong mỗi cú dậm chân để tăng tốc độ.
Còn nếu kích phát ở bên ngoài sẽ tạo thành một vụ nổ xung quanh bàn chân tạo một lực xung kích ngược hướng với thân thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính nhờ điều này mà Mặc Long khi kích phát khí huyết nổ ở bên ngoài thì tạo được một lực đẩy, đẩy thân thể của cậu chệch về bên phải so với hướng thanh kiếm đang tiến đến tránh trong gang tấc.
Cô gái nhíu mày, dừng thanh kiếm đã bay đến trước ngực lại. Cô gái đã bị ấn tượng trước khả năng chiến đấu của Mặc Long. Dù tu vi thấp hơn cô nhưng vẫn có thể xoay sở tránh né liên tục hai đòn đánh không nương tay của cô. Cô bỗng cảm nhận được một chút sự đặc biệt từ người tên nhóc này.
"Để ta xem ngươi tránh đòn tiếp theo này như thể nào." Cô gái lộ nụ cười đắc ý về phía Mặc Long vừa mới tiếp đất đã ngay lập tức quay đầu bỏ chạy về phía cậu thanh niên.
Hai tay cô gái thi triển hai ấn ký kì lạ. Tay trái để ở dưới thắt lưng chụm ba đầu ngón tay lại với nhau, hai ngón còn lại đưa ra ngoài tù từ nâng lên trước ngực. Tay phải xoè ra năm ngón hạ từ trên xuống đặt lên hai ngón tay trái.
"Tấn Hạc Quy Ninh!" Một cái mai rùa màu nhạt nhạt giống như thanh kiếm lúc nãy tạo nên từ linh khí của cô gái xuất hiện phái trên đầu Mặc Long cách đó mười lăm mét.
Mặc Long kinh ngạc ngước nhìn lên trên nhưng bước chân không dừng lại mà còn nhanh hơn. Dù vậy, cái mai rùa trên đầu Mặc Long không bị cậu bỏ lại phía sau mà nó đuổi theo cậu. Nhìn nó tuyệt đối không phải truy đuổi Mặc Long bằng tốc độ, rõ ràng nó dường như dính liền với Mặc Long, cậu chạy đến đâu thì nó sẽ theo đến đó.
"Quy Ninh!" Tay phải đang của cô gái giơ cao lên nhanh chóng úp xuống. Cùng lúc đó cái mai rùa trên đầu Mặc Long cũng úp nhanh xuống nhốt cậu vào trong.
Mặc Long bị nhốt vào bên trong liền tục vùng vẫy, không gian trong mai rùa vừa đủ để Mặc Long đứng thẳng và khua tay múa chân, đấm đá vào nó nhưng cái mai rùa chẳng mảy may nhút nhít dù chỉ một chút.
Cô gái ở bên ngoài đã tiến lại gần cái mai rùa, đứng bên ngoài nói lớn:
"Ngươi đã phục chưa hả? Tỷ tỷ đây là Ngưng Khí tầng năm đó, bắt một tên nhóc như ngươi dễ dàng như trở bàn tay." Cô gái đắc ý hai tay chống hông lộ ra nụ cười không phù hợp với hình tượng.
Mặc Long sau một hồi cố gắng thoát khỏi nơi đây không được thì bất lực đành lên tiếng nói với cô gái với vẻ nịnh nọt:
"Tỷ tỷ đại ca, cô tha cho ta lần này có được không. Là ta đã quá tự mãn mà khinh thường tỷ tỷ đây. Ta đúng thật là sai lầm mà." Giọng nói của Mặc Long lộ vẻ hối hận tự trách. Hiển nhiên là cậu chỉ đang diễn kịch chiều lòng cô gái để cô thả cậu ra.
Mặc Long hiện giờ còn trẻ tuổi, cậu không nghĩ cái gọi là lòng tự trọng lại quan trọng hơn tính mạng. Nên cậu không ngại hạ mình nhận lỗi nịnh nọt đối phương để đối phương tha cho mình. Miễn đó không phải một điều quá mức không thể chấp nhận được thì Mặc Long không ngại mà thực hiện để chiều lòng đối phương.
"Haha. Ngươi biết vậy là tốt. Phần làm tỷ tỷ đây không thể vì một lỗi nhỏ của đệ đệ mà nặng tay trách phạt được." Cô gái lại cười với giọng điệu đắc ý trước lời nói của Mặc Long. Rõ ràng cô đang rất khoái chí trước sự khuất phục của cậu. Một lát sau cô đã thu hồi cái mai rùa, giải trừ thần thông để Mặc Long thoát ra ngoài.
Mặc Long vừa thoát ra đang định tiếp tục bỏ chạy thì nhìn thấy ánh mắt của cô gái vẫn còn đang rất vui vẻ và đắc ý, cậu quyết định không chạy nữa mà trong lòng thầm cười khổ:
'Cô nương này thật là dễ dụ quá mà."
* * *
Cảm ơn mọi người đã đọc. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro