Cùng Nhau Đi Há...
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Cảm thấy không còn gì để nói, Chu Dịch muốn đóng cửa lại. Vương Cẩm Bình lập tức giữ chặt cửa. Hắn cau mày suy nghĩ vài giây rồi chợt nhận ra: “Phương Giám đe dọa không cho anh nói chuyện với em phải không? Em biết anh ta chính là một kẻ thích kiểm soát. Đừng sợ, ở nhà em có vệ sĩ, đi theo em, em sẽ bảo vệ anh."
Chu Dịch: “...” Hôm qua khi ngọt ngào gọi anh Phương, Vương Cẩm Bình sao không nói như vậy đi. Nếu không quen biết Phương Giám, nghe vậy cậu sẽ nghĩ anh ấy rất độc đoán.
"Vậy đi, nếu Phương Giám đe dọa anh thì chớp mắt một cái."
"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt và không có đe dọa tôi. Tôi từ chối anh chỉ vì tôi không thích anh. Đừng lãng phí thời gian với tôi." Chu Dịch trả lời thẳng thắn, không để lại cho Vương Cẩm Bình chút hy vọng nào.
Vương Cẩm Bình hai mắt đỏ hoe, bị hắt hủi hai lần khiến trái tim hắn tan nát. Đẹp trai, nhà giàu, sao không ai thích hắn?
Chu Dịch có chút luống cuống: “Đừng khóc.”
Vương Cẩm Bình lau mặt: "Ai khóc? Nói cho em biết, anh không thích điều gì ở em? Em có thể sửa."
Chu Dịch không chút lưu tình: "Nói tóm lại, tôi không có thích anh."
Vương Cẩm Bình tức giận: “Anh thích điểm gì ở họ Phương?”
Chu Dịch tự nhủ, thật ra mình cũng không thích Phương Giám, nhưng mình phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản mới có thể ké ăn ké uống của người ta, vừa được bao nuôi vừa cặp kè bên ngoài thì thật quá là không có đạo đức: “Anh ấy biết lắng nghe, làm việc giỏi và tuyệt đối không đeo bám."
“Em cũng sẽ nghe lời, không đeo bám. Về công việc, anh vẫn chưa thấy em làm qua, sao biết em không bằng anh ấy?”
Chu Dịch khó chịu, tại sao hắn không chịu hiểu: “Anh làm việc giỏi hay không không quan trọng, tôi không quan tâm. Nếu không bỏ tay ra, tôi đóng cửa anh bị kẹt tay ráng chịu."
Vương Cẩm Bình không tin cậu sẽ làm vậy nên không nhúc nhích. Rầm, Chu Dịch đóng cửa, ngón tay Vương Cẩm Bình suýt chút nữa bị đập gãy, rút tay về đau không nói nên lời. Sau đó hắn nghe cạch một tiếng cửa bị khóa lại.
Vương Cẩm Bình: "..." Thật muốn đánh người.
Khúc nhạc dạo buổi sáng Chu Dịch không có ý định nói với Phương Giám, cậu đoán Vương Cẩm Bình bị thương sẽ không tới nữa.
Phương Giám về đến nhà trước mười hai giờ, ngoài hạt vừng, anh còn mua hai trăm ký bột mì cùng ngô xay và đem về mười con ngỗng con.
Ở nhà chỉ còn hai con gà nên nuôi thêm ngỗng để lấy trứng, trung bình hai ngày gà chỉ đẻ một quả trứng quá ít.
Trứng ngỗng to, giá trị dinh dưỡng cao và chi phí nuôi ngỗng thấp.
Chu Dịch nghênh đón những thành viên mới của gia đình. Chúng nó nhỏ nhắn dễ thương và tốt hơn nhiều so với mấy gà núi có thể mổ người.
Sau bữa trưa, mang theo bánh bắp hạt vừng thơm ngon và ấm nước, hai người liền đi chăn ngỗng. Trong làng đều là người quen, sẽ không sợ có người trộm, đem ngỗng đuổi tới trên núi, liền có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nắng chiếu xuyên qua kẽ lá.
Trên phiến đá trước mặt Chu Dịch có tia nắng, cậu để bánh lên để hâm nóng, dựa vào thân cây ngắm trời xanh mây trắng lững lờ trôi. Gió thổi qua, trong gió có hương thơm của trái cây rừng và hoa dại.
Phương Giám cử động, cánh tay rắn chắc của anh chạm cánh tay vợ tương lai của mình, thấy Chu Dịch không có phản ứng, lại tiếp tục di chuyển, lần này hai người cánh tay kề sát không có kẽ hở.
Chu Dịch thuận thế dựa vào vai anh, máu toàn thân Phương Giám sôi trào, vài hạt mồ hôi rỉ ra ở sau lưng: "Tiểu Dịch, em kiểm tra xem còn bao lâu nữa chuyển phát mới tới?"
Chu Dịch sửng sốt, rút điện thoại ra xem: “Vừa mới vận chuyển, chắc còn hai ba ngày nữa.”
“Ồ,” giọng Phương Giám tràn đầy thất vọng, quá lâu, anh sẵn sàng thêm tiền để giao hàng hoả tốc, hoặc đi siêu thị trong thị trấn mua, ở đó cũng có những thứ này.
Đương nhiên, anh chỉ dám suy nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài, anh không được quá vội vàng sẽ dễ dàng mất cảm tình.
Chu Dịch bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu, tâm tư viết hết lên mặt, liếc nhìn liền có thể nhận ra anh không vui. Ngón tay cậu cử động, chạm vào tay anh, lòng bàn tay người đàn ông rộng, mười ngón tay dày và dài, đầy vết chai sần sùi giống như vỏ cây.
Cảm thấy không còn gì để nói, Chu Dịch muốn đóng cửa lại. Vương Cẩm Bình lập tức giữ chặt cửa. Hắn cau mày suy nghĩ vài giây rồi chợt nhận ra: “Phương Giám đe dọa không cho anh nói chuyện với em phải không? Em biết anh ta chính là một kẻ thích kiểm soát. Đừng sợ, ở nhà em có vệ sĩ, đi theo em, em sẽ bảo vệ anh."
Chu Dịch: “...” Hôm qua khi ngọt ngào gọi anh Phương, Vương Cẩm Bình sao không nói như vậy đi. Nếu không quen biết Phương Giám, nghe vậy cậu sẽ nghĩ anh ấy rất độc đoán.
"Vậy đi, nếu Phương Giám đe dọa anh thì chớp mắt một cái."
"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt và không có đe dọa tôi. Tôi từ chối anh chỉ vì tôi không thích anh. Đừng lãng phí thời gian với tôi." Chu Dịch trả lời thẳng thắn, không để lại cho Vương Cẩm Bình chút hy vọng nào.
Vương Cẩm Bình hai mắt đỏ hoe, bị hắt hủi hai lần khiến trái tim hắn tan nát. Đẹp trai, nhà giàu, sao không ai thích hắn?
Chu Dịch có chút luống cuống: “Đừng khóc.”
Vương Cẩm Bình lau mặt: "Ai khóc? Nói cho em biết, anh không thích điều gì ở em? Em có thể sửa."
Chu Dịch không chút lưu tình: "Nói tóm lại, tôi không có thích anh."
Vương Cẩm Bình tức giận: “Anh thích điểm gì ở họ Phương?”
Chu Dịch tự nhủ, thật ra mình cũng không thích Phương Giám, nhưng mình phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản mới có thể ké ăn ké uống của người ta, vừa được bao nuôi vừa cặp kè bên ngoài thì thật quá là không có đạo đức: “Anh ấy biết lắng nghe, làm việc giỏi và tuyệt đối không đeo bám."
“Em cũng sẽ nghe lời, không đeo bám. Về công việc, anh vẫn chưa thấy em làm qua, sao biết em không bằng anh ấy?”
Chu Dịch khó chịu, tại sao hắn không chịu hiểu: “Anh làm việc giỏi hay không không quan trọng, tôi không quan tâm. Nếu không bỏ tay ra, tôi đóng cửa anh bị kẹt tay ráng chịu."
Vương Cẩm Bình không tin cậu sẽ làm vậy nên không nhúc nhích. Rầm, Chu Dịch đóng cửa, ngón tay Vương Cẩm Bình suýt chút nữa bị đập gãy, rút tay về đau không nói nên lời. Sau đó hắn nghe cạch một tiếng cửa bị khóa lại.
Vương Cẩm Bình: "..." Thật muốn đánh người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc nhạc dạo buổi sáng Chu Dịch không có ý định nói với Phương Giám, cậu đoán Vương Cẩm Bình bị thương sẽ không tới nữa.
Phương Giám về đến nhà trước mười hai giờ, ngoài hạt vừng, anh còn mua hai trăm ký bột mì cùng ngô xay và đem về mười con ngỗng con.
Ở nhà chỉ còn hai con gà nên nuôi thêm ngỗng để lấy trứng, trung bình hai ngày gà chỉ đẻ một quả trứng quá ít.
Trứng ngỗng to, giá trị dinh dưỡng cao và chi phí nuôi ngỗng thấp.
Chu Dịch nghênh đón những thành viên mới của gia đình. Chúng nó nhỏ nhắn dễ thương và tốt hơn nhiều so với mấy gà núi có thể mổ người.
Sau bữa trưa, mang theo bánh bắp hạt vừng thơm ngon và ấm nước, hai người liền đi chăn ngỗng. Trong làng đều là người quen, sẽ không sợ có người trộm, đem ngỗng đuổi tới trên núi, liền có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nắng chiếu xuyên qua kẽ lá.
Trên phiến đá trước mặt Chu Dịch có tia nắng, cậu để bánh lên để hâm nóng, dựa vào thân cây ngắm trời xanh mây trắng lững lờ trôi. Gió thổi qua, trong gió có hương thơm của trái cây rừng và hoa dại.
Phương Giám cử động, cánh tay rắn chắc của anh chạm cánh tay vợ tương lai của mình, thấy Chu Dịch không có phản ứng, lại tiếp tục di chuyển, lần này hai người cánh tay kề sát không có kẽ hở.
Chu Dịch thuận thế dựa vào vai anh, máu toàn thân Phương Giám sôi trào, vài hạt mồ hôi rỉ ra ở sau lưng: "Tiểu Dịch, em kiểm tra xem còn bao lâu nữa chuyển phát mới tới?"
Chu Dịch sửng sốt, rút điện thoại ra xem: “Vừa mới vận chuyển, chắc còn hai ba ngày nữa.”
“Ồ,” giọng Phương Giám tràn đầy thất vọng, quá lâu, anh sẵn sàng thêm tiền để giao hàng hoả tốc, hoặc đi siêu thị trong thị trấn mua, ở đó cũng có những thứ này.
Đương nhiên, anh chỉ dám suy nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài, anh không được quá vội vàng sẽ dễ dàng mất cảm tình.
Chu Dịch bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu, tâm tư viết hết lên mặt, liếc nhìn liền có thể nhận ra anh không vui. Ngón tay cậu cử động, chạm vào tay anh, lòng bàn tay người đàn ông rộng, mười ngón tay dày và dài, đầy vết chai sần sùi giống như vỏ cây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro