Mở đầu
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Hoàng hôn buông xuống, đường phố bắt đầu lên đèn. Chu Dịch tay xách nách mang một mình đi trên đường.
Ba tiếng trước, do vừa đi vừa xem điện thoại, Chu Dịch bị một chiếc xe tải tông trúng. Vừa mở mắt ra, cậu đã thấy mình ở trong một thế giới xa lạ, mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Chu Dịch, yêu đơn phương con gái nhà hàng xóm tên Phương Tuyết Nghiên. Buổi chiều, người theo đuổi Phương Tuyết Nghiên - Thẩm Nghênh Phong - đến cảnh cáo: "Mày còn dám lảng vảng quanh Phương Tuyết Nghiên thì biết tay tao." Nguyên chủ không để tâm, tiếp tục mua hoa mang tặng. Nhưng khi quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra cửa thì té ngã, lúc đó Chu Dịch xuất hiện.
Chu Dịch nhớ lại, không nhịn được chửi thề, tình tiết sao giống một quyển tiểu thuyết mạt thế ngọt sủng cậu từng đọc thế? Nếu cậu nhớ không sai, tính mạng nguyên chủ đã đến những giây phút cuối cùng. Khi đi mua hoa lần nữa, nguyên chủ sẽ bị xe tông chết. Chiếc xe là do nam chính Thẩm Nghênh Phong cố tình mua để tông nguyên chủ.
Chu Dịch: "..." Bệnh thần kinh, cậu không thể đối đầu với nam chính. Vì sợ chết, Chu Dịch quyết định thu dọn hành lý bỏ trốn đến ở nhờ nhà anh trai nữ chính. Anh trai Phương Tuyết Nghiên tên là Phương Giám, trong truyện có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, chỉ là công cụ chu cấp chi phí sinh hoạt cho nữ chính. Cậu không tin, Thẩm Nghênh Phong sẽ giết người trước mặt anh rể!
Lý do ở nhờ cũng đã soạn sẵn: "Cha mẹ không còn nữa, ở nhà dễ thấy vật nhớ người, đổi hoàn cảnh để đổi tâm trạng." Nửa năm trước, cha mẹ nguyên chủ qua đời vì ung thư. Sau khi cha mẹ qua đời, Phương Tuyết Nghiên ôn nhu an ủi nên nguyên chủ mới bắt đầu tặng hoa đưa thức ăn.
Đại khái vì miêu tả sức hấp dẫn của nữ chính, tác giả viết hết ba chương, miêu tả ngoại hình nguyên chủ khoảng hai chương. So với miêu tả sự xuất hiện lần đầu tiên của nữ chính thì nhiều hơn 3000 chữ, khiến Chu Dịch tưởng mình trở nên đẹp trai. Nhưng sau khi soi gương, cậu vô cùng thất vọng. Nguyên chủ và cậu lớn lên giống nhau năm phần, nhưng nguyên chủ là phiên bản chưa hoàn chỉnh của cậu, không hề đẹp trai.
Đến ngân hàng rút tiền từ sổ tiết kiệm, Chu Dịch mua một đống đồ ăn xong rồi đi đón xe. Không gian xe taxi nhỏ nên phải mở cửa sau mới nhét hết đồ vào. Tài xế rất kinh ngạc, “Em trai, cậu đây là?”
Chu Dịch thở dài, “Thất nghiệp nên cuốn gói về quê trồng trọt.”
Tài xế cũng thở dài. Gần đây giá lương thực bắt đầu tăng, mỗi tháng mướn xe tiền thuê cũng tăng mà công ty muốn lấy xe thì phải trả. Không thuê nữa xin lấy tiền thế chấp thì chờ mỏi cổ, “Trồng trọt tốt, ăn uống không lo, lại không áp lực. Nếu không phải con cái ăn học ở thành phố, tôi cũng muốn về quê trồng trọt.”
Chu Dịch không hé răng, yên lặng nghe lái xe lải nhải. Oán giận học phí của con cao, oán giận làm như trâu mà không có dư, oán giận vừa mới mua nhà giá nhà đã giảm. Kỳ thật hiện tại giá nhà vẫn chưa giảm, đang duy trì ở mức ổn định. Đối với người mua ở thì không sao, nhưng với người bán nhà trả nợ thì khổ. Kéo dài một ngày tiền lãi tăng một ngày, muốn bán nhà gấp để trả nợ cũng khó. Người muốn bán nhà rất nhiều mà người mua thì không có.
Ba tháng sau, vấn đề thiếu hụt lương thực trở nên trầm trọng. Lúc đó giá nhà mới giảm xuống không phanh. Thời tiết nóng lạnh thất thường ảnh hưởng tới đất đai khiến hoa màu giảm sản lượng. Dù nhà nước xả lương thực dự trữ xuống thị trường, giá lương thực vẫn cứ tăng lên vùn vụt. Một khi đã tăng giá, nhiều nhà lập tức đua nhau mua, đặc biệt thế hệ trước từng trải qua nạn đói. Nay già rồi, không muốn phải chịu đói, dù sao mỗi tháng vẫn có lương hưu, tiền tiết kiệm hiện tại xài hết cũng không sao, cứ thế mà mua.
Nhà nhà đổ xô đi mua thì kho lương thất thủ. Nhà nước bắt đầu hạn chế mua. Lệnh vừa mới ra đã làm cho lòng người hoang mang. Lương thực rất quan trọng, quần áo rách may lại có thể mặc tạm, nhà mua không được có thể thuê. Nhưng ăn không đủ no thì thực sự muốn chết. Bấy giờ mọi người bắt đầu gom tiền mua lương thực, tự nhiên không còn tiền mua cái khác. Sản xuất sản phẩm ra không có người mua, rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ phá sản. Xí nghiệp phá sản dẫn tới công nhân thất nghiệp, người thất nghiệp nhiều, xã hội sẽ bạo loạn.
Chu Dịch vô cùng "bội phục" Phương Tuyết Nghiên. Dưới tình cảnh như vậy, một người đẹp như cô lại dám đi dạo phố. Hôm nay cùng Thẩm Nghênh Phong hiểu nhầm, cãi nhau, sau đó lại chạy loạn để bị bắt cóc. Sáng mai thì bắt đầu em không nghe em không biết, một chạy một rượt, đuổi tới bụi cây vừa hôn vừa giải thích, ngọt ngào mấy chương lại bắt đầu ghen tuông hiểu lầm.
Bị bắt cóc đối với Phương Tuyết Nghiên giống như chuyện thường ngày. Mỗi lần như thế, Thẩm Nghênh Phong và cha mẹ Phương đều sẽ tìm hết mọi cách giải cứu cô, còn cô chỉ cần ngủ gật dậy sẽ từ trong tay bọn bắt cóc về tới nhà.
Theo Chu Dịch, Phương Tuyết Nghiên chưa bao giờ chịu khổ nên mới dám chơi ngu như thế. Nếu bị tra tấn vài lần, cô sẽ không dám chạy loạn nữa.
Phương Giám có một người em gái như thế quả thật xui xẻo. Công ty cha mẹ Phương cũng phá sản, hai người đều thất nghiệp, không có tiền nên tiền chuộc đều do Phương Giám trả. Nguyên tác không viết Phương Giám làm gì ở nông thôn, nhưng mỗi tháng anh sẽ gửi lương thực cho người nhà. Thời gian dài không gặp, cha mẹ Phương cũng không nhớ mặt mũi con mình.
Cha mẹ nguyên chủ và cha mẹ Phương là hàng xóm lâu năm. Khi còn bé nguyên chủ, Phương Tuyết Nghiên và Phương Giám chơi đùa cùng nhau nhìn rất đáng yêu. Sau này, nguyên chủ lớn lên rất dễ thương, Phương Tuyết Nghiên lớn lên đôi mắt sáng xinh đẹp, còn Phương Giám thì khó nói.
Hoàng hôn buông xuống, đường phố bắt đầu lên đèn. Chu Dịch tay xách nách mang một mình đi trên đường.
Ba tiếng trước, do vừa đi vừa xem điện thoại, Chu Dịch bị một chiếc xe tải tông trúng. Vừa mở mắt ra, cậu đã thấy mình ở trong một thế giới xa lạ, mất gần nửa tiếng đồng hồ mới tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng tên là Chu Dịch, yêu đơn phương con gái nhà hàng xóm tên Phương Tuyết Nghiên. Buổi chiều, người theo đuổi Phương Tuyết Nghiên - Thẩm Nghênh Phong - đến cảnh cáo: "Mày còn dám lảng vảng quanh Phương Tuyết Nghiên thì biết tay tao." Nguyên chủ không để tâm, tiếp tục mua hoa mang tặng. Nhưng khi quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra cửa thì té ngã, lúc đó Chu Dịch xuất hiện.
Chu Dịch nhớ lại, không nhịn được chửi thề, tình tiết sao giống một quyển tiểu thuyết mạt thế ngọt sủng cậu từng đọc thế? Nếu cậu nhớ không sai, tính mạng nguyên chủ đã đến những giây phút cuối cùng. Khi đi mua hoa lần nữa, nguyên chủ sẽ bị xe tông chết. Chiếc xe là do nam chính Thẩm Nghênh Phong cố tình mua để tông nguyên chủ.
Chu Dịch: "..." Bệnh thần kinh, cậu không thể đối đầu với nam chính. Vì sợ chết, Chu Dịch quyết định thu dọn hành lý bỏ trốn đến ở nhờ nhà anh trai nữ chính. Anh trai Phương Tuyết Nghiên tên là Phương Giám, trong truyện có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, chỉ là công cụ chu cấp chi phí sinh hoạt cho nữ chính. Cậu không tin, Thẩm Nghênh Phong sẽ giết người trước mặt anh rể!
Lý do ở nhờ cũng đã soạn sẵn: "Cha mẹ không còn nữa, ở nhà dễ thấy vật nhớ người, đổi hoàn cảnh để đổi tâm trạng." Nửa năm trước, cha mẹ nguyên chủ qua đời vì ung thư. Sau khi cha mẹ qua đời, Phương Tuyết Nghiên ôn nhu an ủi nên nguyên chủ mới bắt đầu tặng hoa đưa thức ăn.
Đại khái vì miêu tả sức hấp dẫn của nữ chính, tác giả viết hết ba chương, miêu tả ngoại hình nguyên chủ khoảng hai chương. So với miêu tả sự xuất hiện lần đầu tiên của nữ chính thì nhiều hơn 3000 chữ, khiến Chu Dịch tưởng mình trở nên đẹp trai. Nhưng sau khi soi gương, cậu vô cùng thất vọng. Nguyên chủ và cậu lớn lên giống nhau năm phần, nhưng nguyên chủ là phiên bản chưa hoàn chỉnh của cậu, không hề đẹp trai.
Đến ngân hàng rút tiền từ sổ tiết kiệm, Chu Dịch mua một đống đồ ăn xong rồi đi đón xe. Không gian xe taxi nhỏ nên phải mở cửa sau mới nhét hết đồ vào. Tài xế rất kinh ngạc, “Em trai, cậu đây là?”
Chu Dịch thở dài, “Thất nghiệp nên cuốn gói về quê trồng trọt.”
Tài xế cũng thở dài. Gần đây giá lương thực bắt đầu tăng, mỗi tháng mướn xe tiền thuê cũng tăng mà công ty muốn lấy xe thì phải trả. Không thuê nữa xin lấy tiền thế chấp thì chờ mỏi cổ, “Trồng trọt tốt, ăn uống không lo, lại không áp lực. Nếu không phải con cái ăn học ở thành phố, tôi cũng muốn về quê trồng trọt.”
Chu Dịch không hé răng, yên lặng nghe lái xe lải nhải. Oán giận học phí của con cao, oán giận làm như trâu mà không có dư, oán giận vừa mới mua nhà giá nhà đã giảm. Kỳ thật hiện tại giá nhà vẫn chưa giảm, đang duy trì ở mức ổn định. Đối với người mua ở thì không sao, nhưng với người bán nhà trả nợ thì khổ. Kéo dài một ngày tiền lãi tăng một ngày, muốn bán nhà gấp để trả nợ cũng khó. Người muốn bán nhà rất nhiều mà người mua thì không có.
Ba tháng sau, vấn đề thiếu hụt lương thực trở nên trầm trọng. Lúc đó giá nhà mới giảm xuống không phanh. Thời tiết nóng lạnh thất thường ảnh hưởng tới đất đai khiến hoa màu giảm sản lượng. Dù nhà nước xả lương thực dự trữ xuống thị trường, giá lương thực vẫn cứ tăng lên vùn vụt. Một khi đã tăng giá, nhiều nhà lập tức đua nhau mua, đặc biệt thế hệ trước từng trải qua nạn đói. Nay già rồi, không muốn phải chịu đói, dù sao mỗi tháng vẫn có lương hưu, tiền tiết kiệm hiện tại xài hết cũng không sao, cứ thế mà mua.
Nhà nhà đổ xô đi mua thì kho lương thất thủ. Nhà nước bắt đầu hạn chế mua. Lệnh vừa mới ra đã làm cho lòng người hoang mang. Lương thực rất quan trọng, quần áo rách may lại có thể mặc tạm, nhà mua không được có thể thuê. Nhưng ăn không đủ no thì thực sự muốn chết. Bấy giờ mọi người bắt đầu gom tiền mua lương thực, tự nhiên không còn tiền mua cái khác. Sản xuất sản phẩm ra không có người mua, rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ phá sản. Xí nghiệp phá sản dẫn tới công nhân thất nghiệp, người thất nghiệp nhiều, xã hội sẽ bạo loạn.
Chu Dịch vô cùng "bội phục" Phương Tuyết Nghiên. Dưới tình cảnh như vậy, một người đẹp như cô lại dám đi dạo phố. Hôm nay cùng Thẩm Nghênh Phong hiểu nhầm, cãi nhau, sau đó lại chạy loạn để bị bắt cóc. Sáng mai thì bắt đầu em không nghe em không biết, một chạy một rượt, đuổi tới bụi cây vừa hôn vừa giải thích, ngọt ngào mấy chương lại bắt đầu ghen tuông hiểu lầm.
Bị bắt cóc đối với Phương Tuyết Nghiên giống như chuyện thường ngày. Mỗi lần như thế, Thẩm Nghênh Phong và cha mẹ Phương đều sẽ tìm hết mọi cách giải cứu cô, còn cô chỉ cần ngủ gật dậy sẽ từ trong tay bọn bắt cóc về tới nhà.
Theo Chu Dịch, Phương Tuyết Nghiên chưa bao giờ chịu khổ nên mới dám chơi ngu như thế. Nếu bị tra tấn vài lần, cô sẽ không dám chạy loạn nữa.
Phương Giám có một người em gái như thế quả thật xui xẻo. Công ty cha mẹ Phương cũng phá sản, hai người đều thất nghiệp, không có tiền nên tiền chuộc đều do Phương Giám trả. Nguyên tác không viết Phương Giám làm gì ở nông thôn, nhưng mỗi tháng anh sẽ gửi lương thực cho người nhà. Thời gian dài không gặp, cha mẹ Phương cũng không nhớ mặt mũi con mình.
Cha mẹ nguyên chủ và cha mẹ Phương là hàng xóm lâu năm. Khi còn bé nguyên chủ, Phương Tuyết Nghiên và Phương Giám chơi đùa cùng nhau nhìn rất đáng yêu. Sau này, nguyên chủ lớn lên rất dễ thương, Phương Tuyết Nghiên lớn lên đôi mắt sáng xinh đẹp, còn Phương Giám thì khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro