Chương 2
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Thật ra, Phương Giám không xấu, chỉ là khuôn mặt khá phổ biến. So với con gái xinh đẹp nhà mình và con trai xinh đẹp nhà hàng xóm thì...
Cha Phương cho rằng mẹ Phương ôm nhầm con nên lấy tóc con trai đến bệnh viện làm xét nghiệm. Kết quả, Phương Giám chính là con ruột của ông. Cha Phương nghĩ ba đời nhà ông không ai xấu nên vấn đề không phải ở ông mà ở mẹ Phương. Mẹ Phương lại không chịu, bà lớn lên cũng đâu có xấu, con trai nhan sắc bình thường, không thể trách bà. Vì vẻ bề ngoài của con trai, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tình cảm cũng phai nhạt dần. Phương Giám tự thấy cha mẹ không thích mình nên vừa tốt nghiệp đại học đã quyết định về quê lập nghiệp.
Cha Phương tức giận, tuổi còn trẻ không chịu cố gắng, về quê sống như vậy làm gì có tương lai?
Phương Giám vẫn kiên quyết làm theo ý mình, trước mạt thế mỗi tháng đều chu cấp tiền cấp dưỡng cho mẹ Phương, sau mạt thế ngoại trừ đưa tiền và lương thực thì không đến thăm cha mẹ để tránh cho hai người thêm chán ghét.
Xe chạy trên cao tốc hai tiếng, xuống cao tốc lại chạy hơn nửa tiếng mới đến trong thôn. Vừa xuống xe, Chu Dịch thấy một anh chàng cường tráng dựa vào cột điện say sưa ngủ. Dựa theo trí nhớ nguyên chủ, đúng vậy, đây là anh trai nữ chính.
Chu Dịch quăng hành lý, chạy như bay qua tặng Phương Giám một cái ôm ngọt ngào, “Anh Giám.” Anh trai thân yêu, em trai phải dựa vào anh.
Phương Giám phản xạ ôm cậu, phản ứng đầu tiên là thơm mềm. Anh buông tay, “Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa,” Chu Dịch lau vụn snack trên má. Cậu đang chạy trốn làm sao dám lãng phí thời gian ăn cơm, ngồi trên xe tùy tiện ăn snack lót dạ.
“Đi thôi, về nhà cho em ăn gà rán,” Phương Giám nói rồi đặt hành lý của Chu Dịch lên xe ba bánh. Sau khi xếp xong, bánh xe bị ép biến dạng. Chu Dịch muốn dọn nhà hay gì? “Em xách nhiều thế là định ở bao lâu?”
Chu Dịch biết Phương Giám ngoài lạnh trong nóng, rất thẳng thắn nhưng không phải ghét bỏ cậu. “Ở một hai năm, được không? Em sẽ nộp tiền ăn.”
Phương Giám không nói gì. Thực ra lúc nhận được điện thoại của Chu Dịch anh vô cùng kinh ngạc, hai người tuy rằng cùng nhau lớn lên, nhưng từ lúc mười mấy tuổi quan hệ đã trở nên xa cách, ngẫu nhiên gặp mặt chỉ gật đầu một cái, không nói nhiều.
Chu Dịch đến quê của anh chơi xả stress đã đủ lạ, còn ở một hai năm, đùa hay gì?
Chu Dịch dùng hành động cho thấy cậu không nói đùa, từ ba lô lấy ra một bao tiền đưa sang, “Đây, anh Giám, đừng chê ít.” Tiền tiết kiệm của nguyên chủ tổng cộng hai vạn năm, nộp Phương Giám hai vạn, còn dư 5000, 5000 lấy 4000 đi chợ sỉ mua gia vị và đồ hộp, còn thừa một ngàn dự trữ, nộp tiền điện thoại di động v.v.
Phương Giám nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Chu Dịch, không hiểu tại sao lại hét to, “Đủ rồi,” thằng bé gầy teo, eo còn không bằng vòng tay thô ráp của anh, một tháng 500 đồng ăn vẫn còn dư. Đem tiền đút vào túi quần xong Phương Giám lại thở dài, thật ra anh không muốn trong nhà có người lạ, ở mười ngày nửa tháng còn được chứ một hai năm thì không ổn. Nhưng tiền đã lấy làm sao có thể đổi ý được.
Chu Dịch đem một bao tiền khác đút vào túi quần, “Anh Giám, anh em nhà mình mà so đo làm gì,” nếu Phương Giám chỉ lấy một vạn cậu làm sao dám ở lâu. Muốn ôm đùi còn cần thời gian, nhưng từ tối nay, cậu sẽ chinh phục dạ dày của người đàn ông này, khiến anh ta không thể nào rời xa cậu.
Mạt thế hỗn loạn, không có Thẩm Nghênh Phong gây rối thì cậu cũng không sống nổi.
Bây giờ cậu mà ôm đùi vàng thành công, về sau Phương Giám cưới vợ, cậu có thể thay chị dâu trông cháu. Xuất thân từ cô nhi viện, cậu trông con nít tương đối nhiều, đảm bảo nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Có cậu làm bảo mẫu và hậu thuẫn ở phía sau, Phương Giám và chị dâu có thể an tâm ra ngoài chơi.
Đối phương nhất định phải đưa, Phương Giám liền lấy, cùng lắm lúc người ta đi thì trả lại, “Ngồi lên đi, anh đẩy em.” Anh không thể lên, cân nặng của anh sẽ gây nổ bánh xe.
“Không được,” Chu Dịch làm sao không biết xấu hổ mà ngồi lên nên đi đến bên cạnh xe ba bánh giúp đỡ đẩy xe.
Đường đất ở nông thôn nhỏ, ổ voi ổ gà nhiều, xe khó di chuyển, người đi cũng mệt, Chu Dịch đi chưa đầy hai mươi phút đã thở dốc.
Phương Giám nghe tiếng thở bên tai, ánh mắt không kiềm chế được liếc qua bên cạnh, da trắng, chân thon, eo nhỏ, khụ, mông vểnh.
Chu Dịch đẩy xe mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt thì đỏ gay giống như trái đào. Phương Giám nhìn mà tim đập loạn xạ, sao anh cảm thấy em trai nhà hàng xóm càng nhìn càng đẹp?
Chu Dịch vẫn chưa biết nhan sắc của nguyên chủ đang dần biến thành nhan sắc của cậu, để ý tới ánh mắt Phương Giám, cậu chột dạ, chê cậu yếu? Oan uổng a, lúc trước xách hành lý đã mệt, hiện tại không có sức lực, không phải cậu lười biếng.
Thật ra, Phương Giám không xấu, chỉ là khuôn mặt khá phổ biến. So với con gái xinh đẹp nhà mình và con trai xinh đẹp nhà hàng xóm thì...
Cha Phương cho rằng mẹ Phương ôm nhầm con nên lấy tóc con trai đến bệnh viện làm xét nghiệm. Kết quả, Phương Giám chính là con ruột của ông. Cha Phương nghĩ ba đời nhà ông không ai xấu nên vấn đề không phải ở ông mà ở mẹ Phương. Mẹ Phương lại không chịu, bà lớn lên cũng đâu có xấu, con trai nhan sắc bình thường, không thể trách bà. Vì vẻ bề ngoài của con trai, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tình cảm cũng phai nhạt dần. Phương Giám tự thấy cha mẹ không thích mình nên vừa tốt nghiệp đại học đã quyết định về quê lập nghiệp.
Cha Phương tức giận, tuổi còn trẻ không chịu cố gắng, về quê sống như vậy làm gì có tương lai?
Phương Giám vẫn kiên quyết làm theo ý mình, trước mạt thế mỗi tháng đều chu cấp tiền cấp dưỡng cho mẹ Phương, sau mạt thế ngoại trừ đưa tiền và lương thực thì không đến thăm cha mẹ để tránh cho hai người thêm chán ghét.
Xe chạy trên cao tốc hai tiếng, xuống cao tốc lại chạy hơn nửa tiếng mới đến trong thôn. Vừa xuống xe, Chu Dịch thấy một anh chàng cường tráng dựa vào cột điện say sưa ngủ. Dựa theo trí nhớ nguyên chủ, đúng vậy, đây là anh trai nữ chính.
Chu Dịch quăng hành lý, chạy như bay qua tặng Phương Giám một cái ôm ngọt ngào, “Anh Giám.” Anh trai thân yêu, em trai phải dựa vào anh.
Phương Giám phản xạ ôm cậu, phản ứng đầu tiên là thơm mềm. Anh buông tay, “Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa,” Chu Dịch lau vụn snack trên má. Cậu đang chạy trốn làm sao dám lãng phí thời gian ăn cơm, ngồi trên xe tùy tiện ăn snack lót dạ.
“Đi thôi, về nhà cho em ăn gà rán,” Phương Giám nói rồi đặt hành lý của Chu Dịch lên xe ba bánh. Sau khi xếp xong, bánh xe bị ép biến dạng. Chu Dịch muốn dọn nhà hay gì? “Em xách nhiều thế là định ở bao lâu?”
Chu Dịch biết Phương Giám ngoài lạnh trong nóng, rất thẳng thắn nhưng không phải ghét bỏ cậu. “Ở một hai năm, được không? Em sẽ nộp tiền ăn.”
Phương Giám không nói gì. Thực ra lúc nhận được điện thoại của Chu Dịch anh vô cùng kinh ngạc, hai người tuy rằng cùng nhau lớn lên, nhưng từ lúc mười mấy tuổi quan hệ đã trở nên xa cách, ngẫu nhiên gặp mặt chỉ gật đầu một cái, không nói nhiều.
Chu Dịch đến quê của anh chơi xả stress đã đủ lạ, còn ở một hai năm, đùa hay gì?
Chu Dịch dùng hành động cho thấy cậu không nói đùa, từ ba lô lấy ra một bao tiền đưa sang, “Đây, anh Giám, đừng chê ít.” Tiền tiết kiệm của nguyên chủ tổng cộng hai vạn năm, nộp Phương Giám hai vạn, còn dư 5000, 5000 lấy 4000 đi chợ sỉ mua gia vị và đồ hộp, còn thừa một ngàn dự trữ, nộp tiền điện thoại di động v.v.
Phương Giám nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Chu Dịch, không hiểu tại sao lại hét to, “Đủ rồi,” thằng bé gầy teo, eo còn không bằng vòng tay thô ráp của anh, một tháng 500 đồng ăn vẫn còn dư. Đem tiền đút vào túi quần xong Phương Giám lại thở dài, thật ra anh không muốn trong nhà có người lạ, ở mười ngày nửa tháng còn được chứ một hai năm thì không ổn. Nhưng tiền đã lấy làm sao có thể đổi ý được.
Chu Dịch đem một bao tiền khác đút vào túi quần, “Anh Giám, anh em nhà mình mà so đo làm gì,” nếu Phương Giám chỉ lấy một vạn cậu làm sao dám ở lâu. Muốn ôm đùi còn cần thời gian, nhưng từ tối nay, cậu sẽ chinh phục dạ dày của người đàn ông này, khiến anh ta không thể nào rời xa cậu.
Mạt thế hỗn loạn, không có Thẩm Nghênh Phong gây rối thì cậu cũng không sống nổi.
Bây giờ cậu mà ôm đùi vàng thành công, về sau Phương Giám cưới vợ, cậu có thể thay chị dâu trông cháu. Xuất thân từ cô nhi viện, cậu trông con nít tương đối nhiều, đảm bảo nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Có cậu làm bảo mẫu và hậu thuẫn ở phía sau, Phương Giám và chị dâu có thể an tâm ra ngoài chơi.
Đối phương nhất định phải đưa, Phương Giám liền lấy, cùng lắm lúc người ta đi thì trả lại, “Ngồi lên đi, anh đẩy em.” Anh không thể lên, cân nặng của anh sẽ gây nổ bánh xe.
“Không được,” Chu Dịch làm sao không biết xấu hổ mà ngồi lên nên đi đến bên cạnh xe ba bánh giúp đỡ đẩy xe.
Đường đất ở nông thôn nhỏ, ổ voi ổ gà nhiều, xe khó di chuyển, người đi cũng mệt, Chu Dịch đi chưa đầy hai mươi phút đã thở dốc.
Phương Giám nghe tiếng thở bên tai, ánh mắt không kiềm chế được liếc qua bên cạnh, da trắng, chân thon, eo nhỏ, khụ, mông vểnh.
Chu Dịch đẩy xe mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt thì đỏ gay giống như trái đào. Phương Giám nhìn mà tim đập loạn xạ, sao anh cảm thấy em trai nhà hàng xóm càng nhìn càng đẹp?
Chu Dịch vẫn chưa biết nhan sắc của nguyên chủ đang dần biến thành nhan sắc của cậu, để ý tới ánh mắt Phương Giám, cậu chột dạ, chê cậu yếu? Oan uổng a, lúc trước xách hành lý đã mệt, hiện tại không có sức lực, không phải cậu lười biếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro