Ngủ chung trên...
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Đẩy xe về đến nhà đã hơn 10 giờ tối, Chu Dịch mệt rã rời. Nhưng khi nhìn thấy Phương Giám bước vào bếp liền đứng phắt dậy, chạy theo giành giật đùi gà, “Anh Giám, để em, để em làm."
“Em làm được không?” Phương Giám nhớ không nhầm thì lúc mười mấy tuổi, Chu Dịch nấu cơm như muốn đốt nhà.
“Đương nhiên, kẻ sĩ ba ngày gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác. Em hiện giờ đã khác xưa rồi,” cậu học xong cấp ba thì đi học việc ở quán cơm. Nếu không bị xuyên qua thì cậu sẽ trở thành đầu bếp.
Chú thích: Kẻ sĩ ba ngày gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác được dựa trên một điển tích xưa, nói về người tri thức chân chính ắt sẽ tiến bộ từng ngày.
Tổ tiên của thầy Chu Dịch từng làm ngự trù trong cung đình, cậu không tin ai đời làm ngự trù mà món ăn gia truyền chỉ là lẩu cay? Dù sao cũng phải là những món như phật nhảy tường, hải sâm xào hành chứ.
Chú thích: Ngự trù là đầu bếp nấu ăn trong cung đình.
Em út vậy mà lại tin tưởng thầy một trăm phần trăm. Bây giờ cậu không còn nữa, đứa bé kia chắc chắn sẽ thay thế cậu ở bên thầy, vậy thì thầy sẽ không quá đau lòng.
Phương Giám đang cầm gáo múc nước đứng kế bên sẵn sàng dập lửa bất kỳ lúc nào.
Chu Dịch không để ý đến anh, ngân nga điệu nhạc, đùi gà thêm một ít giấm, muối bóp kỹ sau đó rửa lại thật sạch, thêm gia vị trộn đều để một bên cho thấm.
Sau khi ướp gà xong, cậu vào phòng bếp tìm một vòng, liền thấy vài cọng rau nhỏ, một túi mì sợi, một rổ trứng gà và thịt đông trong tủ lạnh. Ấy, nhà của người đàn ông độc thân quá đơn sơ. “Anh ơi, em nấu mì xào, anh ăn không?”
“Ăn,” không thể đả kích lòng tự trọng của anh bạn nhỏ, khó ăn cũng phải ráng nuốt.
Nhìn Phương Giám, Chu Dịch lấy một gói mì sợi cho vào nồi nấu. Trong khi chờ mì chín, cậu bắc chảo lên bếp, chờ chảo nóng cho dầu ăn vào, phi thơm hành tỏi, cho thịt cắt miếng vào xào, nêm thêm ít nước mắm, đường, bột nêm, tiêu… xào đến khi thịt săn lại. Tiếp tục cho rau vào xào cùng cho đến khi tất cả gần chín tới, nhanh tay cho mì vào trộn đều, nêm nếm vào chảo ít nước tương, bột nêm sao cho sợi mì vừa ăn. Cuối cùng cho trứng gà ốp la lên trên.
Thời điểm xào thịt, hương thơm bay ra, Phương Giám ngửi thấy mùi vị, nước miếng lập tức chảy dài. Nhớ đến lúc nãy mình còn hoài nghi tay nghề của người ta, mặt đen phiếm hồng. Phương Dịch so với anh giỏi hơn nhiều, anh chỉ biết nấu mì nước, sau này nuôi gà anh mới học thêm cách rán trứng và chiên gà.
Chu Dịch ăn snack đã no hơn phân nửa nên chỉ múc một chén nhỏ cho bản thân, còn lại cho vào một cái tô lớn đưa cho Phương Giám, “Đủ không?”
“Đủ rồi,” nhiêu đây miễn cưỡng cũng có thể no sáu phần, “Em chỉ ăn một chén nhỏ thôi à?”
“Em đã ăn snack, không đói bụng lắm,” Chu Dịch cầm đôi đũa, bưng chén lên ăn.
Phương Giám cũng ngồi xổm trước cửa phòng bếp, bưng một tô mì xào ăn sạch sẽ. Ngon, thật ngon, rau giòn giòn, sợi mì dai dai, thỉnh thoảng gắp được miếng thịt, ăn mì xào giống như chơi bốc thăm trúng thưởng.
Ăn mì xong thì trời cũng đã khuya, đùi gà vẫn chưa ngấm, nhưng không có thời gian chờ tiếp đành đem đi chiên.
Phương Giám tự giác đi rửa chén, Chu Dịch đem đùi gà lăn một lớp bột mỏng, rồi nhúng qua trứng gà đánh tan, sau đó phủ lên lớp bột xù, thả vào nồi dầu chiên.
Chiên xong da gà vàng giòn tan, so với cửa hàng thức ăn nhanh thì ngon hơn. Phương Giám ăn đùi gà, thầm nghĩ: cùng nồi và nguyên liệu, vì sao mỗi lần anh chiên xong đều đen thui?
Tám cái đùi gà, Chu Dịch ăn hai cái, Phương Giám ăn sáu cái, ăn xong hai người đều no, nghỉ ngơi trong giây lát mới đi rửa mặt.
Chu Dịch dọn dẹp sạch sẽ, từ balo lấy ra quần áo ngủ, sữa tắm, sữa rửa mặt và dầu gội, “Anh Giám, tắm rửa ở đâu?”
“Chỗ ngoặt sau cầu thang là toilet.”
Chu Dịch đi vài bước về phía trước, nghĩ ra chuyện gì liền quay đầu hỏi, “Em đêm nay ngủ chỗ nào?”
“Lầu hai có phòng ngủ, chúng ta ngủ chung, phòng cho khách dưới lầu anh không kịp dọn dẹp.” Trên thực tế mới vừa cúp điện thoại anh đã đem phòng cho khách quét dọn, chăn nệm cũng thay đổi sạch sẽ, anh không rõ vì sao bản thân lại nói dối.
Chu Dịch không nghĩ nhiều, hai người đàn ông ngủ chung cũng sẽ không có bầu, chẳng qua tư thế ngủ của cậu không ngoan, hy vọng đùi vàng đừng để ý.
Chu Dịch tắm xong thay đồ ngủ, quần áo dơ liền tiện tay vứt vào rổ quần áo dơ trong toilet. Trong rổ có sẵn vài bộ quần áo dơ, chắc là của Phương Giám, sáng mai cậu sẽ dậy sớm giặt quần áo sạch sẽ gọn gàng để tranh thủ chút tình cảm.
Còn Phương Giám lại tắm bằng nước lạnh trong toilet phòng cho khách. Tắm xong mặc quần đùi như thường ngày, đi đến chỗ ngoặt cầu thang, thoáng nhìn thấy trong rổ có áo thun trắng, quần đùi và quần tam giác, bất động đứng một hồi lâu, hầu kết lăn lộn, miệng lưỡi khô khốc.
Chu Dịch về phòng trước lau khô tóc xong leo lên giường nghịch điện thoại, cậu tính toán cùng đùi vàng thắp nến tâm sự, nhưng chờ mãi đùi vàng chưa về, cậu buồn ngủ ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt rồi ngủ quên.
Thật lâu sau Phương Giám mới mang thân thể lạnh lẽo bước vô phòng. Ở nhà anh ít khi mặc đồ ngủ chỉnh tề, nhưng vì Chu Dịch anh phải cài nút áo kín mít tới nút trên cùng.
Đèn ngủ đầu giường bật sáng, giữa giường có một người đang nằm, dường như rất nóng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đẩy xe về đến nhà đã hơn 10 giờ tối, Chu Dịch mệt rã rời. Nhưng khi nhìn thấy Phương Giám bước vào bếp liền đứng phắt dậy, chạy theo giành giật đùi gà, “Anh Giám, để em, để em làm."
“Em làm được không?” Phương Giám nhớ không nhầm thì lúc mười mấy tuổi, Chu Dịch nấu cơm như muốn đốt nhà.
“Đương nhiên, kẻ sĩ ba ngày gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác. Em hiện giờ đã khác xưa rồi,” cậu học xong cấp ba thì đi học việc ở quán cơm. Nếu không bị xuyên qua thì cậu sẽ trở thành đầu bếp.
Chú thích: Kẻ sĩ ba ngày gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác được dựa trên một điển tích xưa, nói về người tri thức chân chính ắt sẽ tiến bộ từng ngày.
Tổ tiên của thầy Chu Dịch từng làm ngự trù trong cung đình, cậu không tin ai đời làm ngự trù mà món ăn gia truyền chỉ là lẩu cay? Dù sao cũng phải là những món như phật nhảy tường, hải sâm xào hành chứ.
Chú thích: Ngự trù là đầu bếp nấu ăn trong cung đình.
Em út vậy mà lại tin tưởng thầy một trăm phần trăm. Bây giờ cậu không còn nữa, đứa bé kia chắc chắn sẽ thay thế cậu ở bên thầy, vậy thì thầy sẽ không quá đau lòng.
Phương Giám đang cầm gáo múc nước đứng kế bên sẵn sàng dập lửa bất kỳ lúc nào.
Chu Dịch không để ý đến anh, ngân nga điệu nhạc, đùi gà thêm một ít giấm, muối bóp kỹ sau đó rửa lại thật sạch, thêm gia vị trộn đều để một bên cho thấm.
Sau khi ướp gà xong, cậu vào phòng bếp tìm một vòng, liền thấy vài cọng rau nhỏ, một túi mì sợi, một rổ trứng gà và thịt đông trong tủ lạnh. Ấy, nhà của người đàn ông độc thân quá đơn sơ. “Anh ơi, em nấu mì xào, anh ăn không?”
“Ăn,” không thể đả kích lòng tự trọng của anh bạn nhỏ, khó ăn cũng phải ráng nuốt.
Nhìn Phương Giám, Chu Dịch lấy một gói mì sợi cho vào nồi nấu. Trong khi chờ mì chín, cậu bắc chảo lên bếp, chờ chảo nóng cho dầu ăn vào, phi thơm hành tỏi, cho thịt cắt miếng vào xào, nêm thêm ít nước mắm, đường, bột nêm, tiêu… xào đến khi thịt săn lại. Tiếp tục cho rau vào xào cùng cho đến khi tất cả gần chín tới, nhanh tay cho mì vào trộn đều, nêm nếm vào chảo ít nước tương, bột nêm sao cho sợi mì vừa ăn. Cuối cùng cho trứng gà ốp la lên trên.
Thời điểm xào thịt, hương thơm bay ra, Phương Giám ngửi thấy mùi vị, nước miếng lập tức chảy dài. Nhớ đến lúc nãy mình còn hoài nghi tay nghề của người ta, mặt đen phiếm hồng. Phương Dịch so với anh giỏi hơn nhiều, anh chỉ biết nấu mì nước, sau này nuôi gà anh mới học thêm cách rán trứng và chiên gà.
Chu Dịch ăn snack đã no hơn phân nửa nên chỉ múc một chén nhỏ cho bản thân, còn lại cho vào một cái tô lớn đưa cho Phương Giám, “Đủ không?”
“Đủ rồi,” nhiêu đây miễn cưỡng cũng có thể no sáu phần, “Em chỉ ăn một chén nhỏ thôi à?”
“Em đã ăn snack, không đói bụng lắm,” Chu Dịch cầm đôi đũa, bưng chén lên ăn.
Phương Giám cũng ngồi xổm trước cửa phòng bếp, bưng một tô mì xào ăn sạch sẽ. Ngon, thật ngon, rau giòn giòn, sợi mì dai dai, thỉnh thoảng gắp được miếng thịt, ăn mì xào giống như chơi bốc thăm trúng thưởng.
Ăn mì xong thì trời cũng đã khuya, đùi gà vẫn chưa ngấm, nhưng không có thời gian chờ tiếp đành đem đi chiên.
Phương Giám tự giác đi rửa chén, Chu Dịch đem đùi gà lăn một lớp bột mỏng, rồi nhúng qua trứng gà đánh tan, sau đó phủ lên lớp bột xù, thả vào nồi dầu chiên.
Chiên xong da gà vàng giòn tan, so với cửa hàng thức ăn nhanh thì ngon hơn. Phương Giám ăn đùi gà, thầm nghĩ: cùng nồi và nguyên liệu, vì sao mỗi lần anh chiên xong đều đen thui?
Tám cái đùi gà, Chu Dịch ăn hai cái, Phương Giám ăn sáu cái, ăn xong hai người đều no, nghỉ ngơi trong giây lát mới đi rửa mặt.
Chu Dịch dọn dẹp sạch sẽ, từ balo lấy ra quần áo ngủ, sữa tắm, sữa rửa mặt và dầu gội, “Anh Giám, tắm rửa ở đâu?”
“Chỗ ngoặt sau cầu thang là toilet.”
Chu Dịch đi vài bước về phía trước, nghĩ ra chuyện gì liền quay đầu hỏi, “Em đêm nay ngủ chỗ nào?”
“Lầu hai có phòng ngủ, chúng ta ngủ chung, phòng cho khách dưới lầu anh không kịp dọn dẹp.” Trên thực tế mới vừa cúp điện thoại anh đã đem phòng cho khách quét dọn, chăn nệm cũng thay đổi sạch sẽ, anh không rõ vì sao bản thân lại nói dối.
Chu Dịch không nghĩ nhiều, hai người đàn ông ngủ chung cũng sẽ không có bầu, chẳng qua tư thế ngủ của cậu không ngoan, hy vọng đùi vàng đừng để ý.
Chu Dịch tắm xong thay đồ ngủ, quần áo dơ liền tiện tay vứt vào rổ quần áo dơ trong toilet. Trong rổ có sẵn vài bộ quần áo dơ, chắc là của Phương Giám, sáng mai cậu sẽ dậy sớm giặt quần áo sạch sẽ gọn gàng để tranh thủ chút tình cảm.
Còn Phương Giám lại tắm bằng nước lạnh trong toilet phòng cho khách. Tắm xong mặc quần đùi như thường ngày, đi đến chỗ ngoặt cầu thang, thoáng nhìn thấy trong rổ có áo thun trắng, quần đùi và quần tam giác, bất động đứng một hồi lâu, hầu kết lăn lộn, miệng lưỡi khô khốc.
Chu Dịch về phòng trước lau khô tóc xong leo lên giường nghịch điện thoại, cậu tính toán cùng đùi vàng thắp nến tâm sự, nhưng chờ mãi đùi vàng chưa về, cậu buồn ngủ ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt rồi ngủ quên.
Thật lâu sau Phương Giám mới mang thân thể lạnh lẽo bước vô phòng. Ở nhà anh ít khi mặc đồ ngủ chỉnh tề, nhưng vì Chu Dịch anh phải cài nút áo kín mít tới nút trên cùng.
Đèn ngủ đầu giường bật sáng, giữa giường có một người đang nằm, dường như rất nóng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro