Chương 4
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Đóng cửa, bật điều hoà, tắt đèn, Phương Giám nằm một bên mép giường. Sáng sớm, một bàn chân trắng mịn đá trên mặt anh, Phương Giám vẫn đang mơ màng, đùng một tiếng rơi xuống giường.
Nhe răng nhếch miệng nhìn lên thì phát hiện Chu Dịch vẫn đang ngủ ngon lành, tư thế ngủ rất giống siêu nhân, cả người xoay vòng tròn, từ nằm thẳng thành nằm ngang, đồ ngủ quá rộng cuốn hết lên trên, lộ ra cả eo và đùi.
Ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt người nằm trên giường khiến cho khuôn mặt trắng càng thêm trắng, môi hồng càng thêm hồng.
Phương Giám nhẹ nhàng ôm Chu Dịch nằm thẳng lại, kéo quần áo xuống che eo, lấy chăn che kín bàn chân. Nhưng Chu Dịch lại bất mãn, trong khi ngủ mơ lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục trườn ra.
Phương Giám nắm lấy bàn chân rũ xuống mặt đất của Chu Dịch nhét trở vào chăn. Chân thật bé, không to bằng bàn tay anh, sờ vào có cảm giác mềm mịn như da em bé. Phương Giám xuống lầu đi rửa mặt.
Chu Dịch bị tiếng gà gáy đánh thức, cậu ngáp dài đẩy cửa ra, nhìn ra sân thượng lầu hai, thấy quần áo đang phơi trên sào tre liền tỉnh ngủ.
Trong nhà có hai người, không phải cậu giặt thì là đùi vàng giặt, nhìn kĩ, quần lót của cậu cũng phơi trên đó. Ấy da, trước nay không ai giặc quần lót giúp cậu!
Hai má Chu Dịch đỏ bừng, giặc quần lót dùm là có ý gì? Thôi, có lẽ người ta hơi thoáng hơn mình nghĩ, ừm, chắc chắn là vậy.
Sau khi chỉnh sửa lại biểu cảm, Chu Dịch đi xuống lầu thì thấy cửa nhà mở toang, ngoài sân là sáu chiếc xe tải lớn chở đầy gà. Bàn đá trong sân có bốn người ngồi bao quanh, trong đó có Phương Giám đang ký tên trên bản hợp đồng bằng giấy A4. Ký xong, những người kia liền chở gà đi.
Chu Dịch xuống lầu, tò mò hỏi, “Anh Giám, mấy người đó tới đây làm gì vậy?”
Phương Giám đáp: "Mua gà, anh mang gà bán cho bọn họ."
Phương Giám giải thích: "Năm nay thời tiết thất thường, giá nông sản tăng cao, nuôi gà không có lãi." Ở nông thôn nhiều năm, Phương Giám cũng học hỏi được nhiều điều từ người cao tuổi trong làng, anh cảm thấy năm nay đất đai không như mọi năm nên phải chuẩn bị chu đáo.
Chu Dịch thầm phục sát đất. "Thời tiết thất thường, sao không xây một cái lều lớn để trồng rau?" Cậu bồi thêm: "Miễn cho về sau không thể mua thức ăn."
Phương Giám bật cười, cảm thấy anh và Chu Dịch thật tâm linh tương thông: "Đầu tháng anh vừa xây một cái lều ở sân sau."
Không thể không khâm phục, Chu Dịch càng quyết tâm bám lấy Phương Giám. Anh hỏi: "Có muốn đi xem không?"
Chu Dịch hứng khởi đáp: "Muốn."
Lều rất nhỏ, bên trong chỉ có mấy cây dưa leo, cà chua và hành lá. Chu Dịch hái một quả cà chua, vừa gặm vừa cười: "Chúng ta buổi sáng ăn mì trứng cà chua nhé?"
“OK,” Phương Giám hái từng quả cà chua nhỏ xuống
Chu Dịch làm mì trứng cà chua theo cách riêng, không như ngoài tiệm. Cậu thường luộc cà chua trước rồi lột vỏ, sau đó xào với trứng gà cho đến khi mềm ra, rồi cho một chút nước vào nấu sánh lại. Cuối cùng, cho mì đã nấu chín vào.
Món mì này cậu sáng tạo cho em út, đứa bé kia kén ăn, mì trứng cà chua chỉ ăn trứng và mì, làm thành sốt cà chua để xem nó làm sao lựa.
Phương Giám ăn mì, không nhịn được nghĩ: Chú dì Chu đã mất lâu rồi, Tiểu Dịch muốn giải sầu nên đến sớm chứ sao bây giờ mới đến? Lúc đến còn đưa tiền, nấu cơm hay là cậu thầm thích mình.
Cũng khó trách Phương Giám suy nghĩ như vậy. Đừng tưởng nhà nông vừa bẩn vừa mệt nhưng lại kiếm được nhiều tiền. Trước đó anh mua trại chăn nuôi gà, con thứ hai của ông chủ Vương còn thả thính anh, nhớ tới Vương Cẩm Bình e thẹn anh liền... Nhưng đổi thành Chu Dịch, anh lại cảm thấy cũng không tệ.
Cơm nước xong, Phương Giám khiêng chiếc cuốc đi cuốc đất. Sau một hồi suy ngẫm, anh lại thấy bản thân suy nghĩ lung tung, rồi tự nhủ: Trời ban mỗi chữ duyên, mình đừng nên bỏ lỡ. Không quan trọng cậu thích tiền hay thích mình. Nếu thích mình thì không gì tốt hơn, còn nếu thích tiền của mình thì cũng xem như là thích mình.
Chu Dịch thay đồ, lấy tiền, chuẩn bị đi lên trấn mua đồ. Khi đi đến vườn, bốn con gà hướng cậu kêu không dứt.
Đói bụng sao? Gà là Phương Giám giữ lại để lấy trứng, có trứng, cậu khẳng định cũng có phần. Chu Dịch cười hiền lành: "Ngoan ngoan, đừng nóng vội, anh cho các cưng ăn."
Xắn tay áo, Chu Dịch vào bếp lấy thức ăn thừa gồm rau xanh, cám mì, trấu và cùi ngô cho gà ăn.
Bốn con gà đồng thời vây lại.
Đột nhiên, tiếng hét vang tận trời xanh. Phương Giám nghe tiếng hét, vứt cái cuốc, chạy về đã thấy Chu Dịch bị gà vây quanh. Anh chạy vội đuổi gà đi, rồi cứu người ra: "Làm sao vậy?"
Chu Dịch chìa tay ra, mu bàn tay non mịn sưng lên như cái bánh bao: "Hu hu. Gà mổ em."
May mắn không chảy máu, nếu không phải đi bệnh viện chích thuốc. Phương Giám cầm tay cậu thổi thổi: "Đừng khóc, giữa trưa làm gà cho em ăn. Em bị con nào mổ?"
Chu Dịch hít mũi, nước mắt lưng tròng chỉ ra con gà phạm tội: "Là con to nhất."
Phương Giám dứt khoát: "Được, giết nó."
Đóng cửa, bật điều hoà, tắt đèn, Phương Giám nằm một bên mép giường. Sáng sớm, một bàn chân trắng mịn đá trên mặt anh, Phương Giám vẫn đang mơ màng, đùng một tiếng rơi xuống giường.
Nhe răng nhếch miệng nhìn lên thì phát hiện Chu Dịch vẫn đang ngủ ngon lành, tư thế ngủ rất giống siêu nhân, cả người xoay vòng tròn, từ nằm thẳng thành nằm ngang, đồ ngủ quá rộng cuốn hết lên trên, lộ ra cả eo và đùi.
Ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt người nằm trên giường khiến cho khuôn mặt trắng càng thêm trắng, môi hồng càng thêm hồng.
Phương Giám nhẹ nhàng ôm Chu Dịch nằm thẳng lại, kéo quần áo xuống che eo, lấy chăn che kín bàn chân. Nhưng Chu Dịch lại bất mãn, trong khi ngủ mơ lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục trườn ra.
Phương Giám nắm lấy bàn chân rũ xuống mặt đất của Chu Dịch nhét trở vào chăn. Chân thật bé, không to bằng bàn tay anh, sờ vào có cảm giác mềm mịn như da em bé. Phương Giám xuống lầu đi rửa mặt.
Chu Dịch bị tiếng gà gáy đánh thức, cậu ngáp dài đẩy cửa ra, nhìn ra sân thượng lầu hai, thấy quần áo đang phơi trên sào tre liền tỉnh ngủ.
Trong nhà có hai người, không phải cậu giặt thì là đùi vàng giặt, nhìn kĩ, quần lót của cậu cũng phơi trên đó. Ấy da, trước nay không ai giặc quần lót giúp cậu!
Hai má Chu Dịch đỏ bừng, giặc quần lót dùm là có ý gì? Thôi, có lẽ người ta hơi thoáng hơn mình nghĩ, ừm, chắc chắn là vậy.
Sau khi chỉnh sửa lại biểu cảm, Chu Dịch đi xuống lầu thì thấy cửa nhà mở toang, ngoài sân là sáu chiếc xe tải lớn chở đầy gà. Bàn đá trong sân có bốn người ngồi bao quanh, trong đó có Phương Giám đang ký tên trên bản hợp đồng bằng giấy A4. Ký xong, những người kia liền chở gà đi.
Chu Dịch xuống lầu, tò mò hỏi, “Anh Giám, mấy người đó tới đây làm gì vậy?”
Phương Giám đáp: "Mua gà, anh mang gà bán cho bọn họ."
Phương Giám giải thích: "Năm nay thời tiết thất thường, giá nông sản tăng cao, nuôi gà không có lãi." Ở nông thôn nhiều năm, Phương Giám cũng học hỏi được nhiều điều từ người cao tuổi trong làng, anh cảm thấy năm nay đất đai không như mọi năm nên phải chuẩn bị chu đáo.
Chu Dịch thầm phục sát đất. "Thời tiết thất thường, sao không xây một cái lều lớn để trồng rau?" Cậu bồi thêm: "Miễn cho về sau không thể mua thức ăn."
Phương Giám bật cười, cảm thấy anh và Chu Dịch thật tâm linh tương thông: "Đầu tháng anh vừa xây một cái lều ở sân sau."
Không thể không khâm phục, Chu Dịch càng quyết tâm bám lấy Phương Giám. Anh hỏi: "Có muốn đi xem không?"
Chu Dịch hứng khởi đáp: "Muốn."
Lều rất nhỏ, bên trong chỉ có mấy cây dưa leo, cà chua và hành lá. Chu Dịch hái một quả cà chua, vừa gặm vừa cười: "Chúng ta buổi sáng ăn mì trứng cà chua nhé?"
“OK,” Phương Giám hái từng quả cà chua nhỏ xuống
Chu Dịch làm mì trứng cà chua theo cách riêng, không như ngoài tiệm. Cậu thường luộc cà chua trước rồi lột vỏ, sau đó xào với trứng gà cho đến khi mềm ra, rồi cho một chút nước vào nấu sánh lại. Cuối cùng, cho mì đã nấu chín vào.
Món mì này cậu sáng tạo cho em út, đứa bé kia kén ăn, mì trứng cà chua chỉ ăn trứng và mì, làm thành sốt cà chua để xem nó làm sao lựa.
Phương Giám ăn mì, không nhịn được nghĩ: Chú dì Chu đã mất lâu rồi, Tiểu Dịch muốn giải sầu nên đến sớm chứ sao bây giờ mới đến? Lúc đến còn đưa tiền, nấu cơm hay là cậu thầm thích mình.
Cũng khó trách Phương Giám suy nghĩ như vậy. Đừng tưởng nhà nông vừa bẩn vừa mệt nhưng lại kiếm được nhiều tiền. Trước đó anh mua trại chăn nuôi gà, con thứ hai của ông chủ Vương còn thả thính anh, nhớ tới Vương Cẩm Bình e thẹn anh liền... Nhưng đổi thành Chu Dịch, anh lại cảm thấy cũng không tệ.
Cơm nước xong, Phương Giám khiêng chiếc cuốc đi cuốc đất. Sau một hồi suy ngẫm, anh lại thấy bản thân suy nghĩ lung tung, rồi tự nhủ: Trời ban mỗi chữ duyên, mình đừng nên bỏ lỡ. Không quan trọng cậu thích tiền hay thích mình. Nếu thích mình thì không gì tốt hơn, còn nếu thích tiền của mình thì cũng xem như là thích mình.
Chu Dịch thay đồ, lấy tiền, chuẩn bị đi lên trấn mua đồ. Khi đi đến vườn, bốn con gà hướng cậu kêu không dứt.
Đói bụng sao? Gà là Phương Giám giữ lại để lấy trứng, có trứng, cậu khẳng định cũng có phần. Chu Dịch cười hiền lành: "Ngoan ngoan, đừng nóng vội, anh cho các cưng ăn."
Xắn tay áo, Chu Dịch vào bếp lấy thức ăn thừa gồm rau xanh, cám mì, trấu và cùi ngô cho gà ăn.
Bốn con gà đồng thời vây lại.
Đột nhiên, tiếng hét vang tận trời xanh. Phương Giám nghe tiếng hét, vứt cái cuốc, chạy về đã thấy Chu Dịch bị gà vây quanh. Anh chạy vội đuổi gà đi, rồi cứu người ra: "Làm sao vậy?"
Chu Dịch chìa tay ra, mu bàn tay non mịn sưng lên như cái bánh bao: "Hu hu. Gà mổ em."
May mắn không chảy máu, nếu không phải đi bệnh viện chích thuốc. Phương Giám cầm tay cậu thổi thổi: "Đừng khóc, giữa trưa làm gà cho em ăn. Em bị con nào mổ?"
Chu Dịch hít mũi, nước mắt lưng tròng chỉ ra con gà phạm tội: "Là con to nhất."
Phương Giám dứt khoát: "Được, giết nó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro