Phương Giám đau...
2024-11-20 19:22:59
Editor: Trang Thảo.
Sớm biết trước Chu Dịch sẽ bị gà mổ thì Phương Giám đã không thả gà ra vườn. Bây giờ hối hận cũng đã muộn, anh nhanh chóng bắt gà phạm tội cột chặt, còn ba con khác thì lùa vào lều, rồi dùng rào tre bao vây. Sau khi xong xuôi, anh quay lại dỗ dành Chu Dịch đi rửa tay và bôi thuốc đỏ.
Gà núi rất khỏe, mu bàn tay của Chu Dịch càng ngày càng sưng lên, Phương Giám vô cùng đau lòng, động tác bôi thuốc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chu Dịch cảm thấy Phương Giám có gì đó không đúng, thái độ của anh đối xử với cậu giống như với người yêu vậy. Không lẽ đùi vàng đã chấm cậu rồi? À có lẽ cậu sắp được thăng chức từ người giúp việc lên người yêu. Người giúp việc thì bận rộn suốt ngày, còn người yêu chỉ cần rửa mông nằm đợi là được.
Chu Dịch vốn là người lười biếng, suy nghĩ vừa thay đổi, lại bật khóc. Phương Giám không biết làm sao, “Đừng khóc, khóc nhiều hại mắt.”
“Đau,” Chu Dịch méo miệng, “Đau quá, em không chịu nổi.”
“Ngoan, kiên nhẫn một chút, đến bệnh viện sẽ không đau nữa,” Phương Giám nói rồi lập tức đưa Chu Dịch lên xe ba bánh, khóa cửa sân và chạy về phía thị trấn. Phương Giám đạp xe rất nhanh, như xe điện.
Đường đất xấu, chạy vài phút Chu Dịch đã đau mông. Cậu giả vờ khóc để thử thái độ của Phương Giám, không ngờ lại chịu tội như thế. Cậu ngừng khóc, kéo nhẹ áo Phương Giám, “Anh ơi.”
Phương Giám đạp nhanh hơn, “Sắp đến bệnh viện rồi, đừng lo.”
Không thể không lo được. Chạy tiếp nữa chắc mông cậu nở thành hoa. “Anh Giám, tay em hết đau rồi.”
“Hết đau rồi?” Phương Giám dừng xe.
“Ừ, hết rồi.”
Vừa khóc to như thế, làm sao mà hết đau được chứ? Muốn tiết kiệm tiền à? “Đi bệnh viện không tốn nhiều đâu.”
Chu Dịch, “Em hết đau thật mà.” Nói thật mà không tin.
“Ừ, không đau thì ngồi im,” Phương Giám không tin, càng đạp nhanh hơn.
Chu Dịch, “...”
Sau khi bị kéo đến bệnh viện và thoa thuốc, Chu Dịch không biết nói gì, lại tiếp tục giả vờ đau muốn chết. Phương Giám hết lòng che chở, bệnh viện đông người, lỡ va vào sẽ làm vết thương nặng thêm, Chu Dịch chắc chắn lại khóc.
Ra khỏi bệnh viện, Phương Giám định quay về giết gà, Chu Dịch lưỡng lự ngồi lên xe, “Anh Giám, em muốn đi mua sắm, chợ bán sỉ ở đâu?”
“Mua gì? Nhà có đủ hết rồi, không cần mua.”
“Mua đồ hộp, gia vị các loại. Giá lương thực đang tăng, em sợ mấy thứ này cũng tăng theo.”
Phương Giám nói, “Chỉ mua gia vị thôi, đồ hộp có chất bảo quản nhiều, ăn không tốt.”
“Em thích ăn đồ hộp.”
“Vậy mua ít thôi.”
Chu Dịch không nghe. Đến chợ bán sỉ, trong lúc Phương Giám đi mua gia vị, cậu và chủ cửa hàng khiêng mấy thùng thịt hộp lên xe ba bánh.
Khi Phương Giám khiêng gia vị trở về, xe đã đầy. Chu Dịch nở một nụ cười ranh mãnh, khiến đầu óc Phương Giám trở nên rối loạn. Mua đi mua đi, Chu Dịch có thể ở lại nhà anh tới hai năm, ăn hai năm, nhiêu đó cũng không nhiều.
Chu Dịch ôm cánh tay Phương Giám, nhón chân nhìn, “Anh mua gia vị gì vậy?”
“Muối và nước cốt lẩu.”
“Có mua nước tương với giấm không?”
“Không.”
“Mua thêm chút nước tương và giấm đi. A, em cần mua thêm hạt tiêu và hoa hồi."
“Được,” Phương Giám cảm thấy choáng váng, toàn bộ suy nghĩ dồn vào đôi bàn tay nhỏ bé của Chu Dịch. Cậu nói gì anh cũng đồng ý không do dự, đúng là u mê sắc đẹp.
Chu Dịch trong lòng đắc ý. Không chiếm được mới là tốt nhất, cậu không muốn Phương Giám có được cậu sớm thế. Cậu xoay người về cửa hàng, “Em chọn đồ tiếp đây, anh đem đồ về trước đi.”
Phương Giám đồng ý, đạp xe ba bánh nhanh chóng biến mất ở ven đường.
Chu Dịch nhìn quanh, biết Phương Giám thích mình nên tiêu tiền không cần suy nghĩ. Cậu thích gì mua nấy, có người tài trợ mà. Ông chủ bán gia vị và đồ hộp cười đến nhăn mặt, chủ động khiêng hàng ra ven đường đợi xe ba bánh.
Thùng giấy xếp thành ngọn núi nhỏ, Chu Dịch mua ba cây đá bào, một cây cho mình, hai cây cho hai ông chủ. Tiền trên người cậu đã hết, còn thiếu người ta 5000.
Hai ông chủ ngồi xổm dưới gốc cây ăn đá bào, không thúc giục cậu.
Phương Giám quay lại rất nhanh, nghĩ đến Chu Dịch ôm tay mình, anh hưng phấn, tràn đầy sinh lực. Xe ba bánh dừng trước mặt, Chu Dịch ngẩng đầu, đáng thương nói, “Anh Giám, em lỡ mua nhiều quá, không đủ tiền.”
Nhìn bộ dáng áy náy của Chu Dịch, lòng Phương Giám mềm nhũn. Anh nhanh chóng thanh toán hóa đơn. Tiểu Dịch hôm qua mới đóng tiền cơm, mấy thứ này là thức ăn, anh trả tiền cũng đúng.
“Anh Giám, anh tốt quá.”
“Vậy là tốt?” Phương Giám đỏ mặt.
Chu Dịch được đằng chân lân đằng đầu, “Mua kem cho em nữa thì tốt hơn.”
“Được, mua.”
Phải ba chuyến mới chở hết đồ đạc ven đường. Chuyến cuối cùng, Phương Giám dừng ở cửa siêu thị và đưa Chu Dịch vào mua kem. Kem bỏ vào túi giữ nhiệt, bên trong có túi đá, về đến nhà kem vẫn còn nguyên vẹn.
Chu Dịch lấy đùi gà, thịt đông lạnh cho vào ngăn mát để rã đông, còn kem thì cho vào ngăn đá. Sau khi Chu Dịch phân loại xong, Phương Giám cũng đã thu dọn đồ vừa mua và bảo quản ở tầng hầm. Tầng hầm còn nửa khung khoai lang đỏ, thu hoạch từ mùa thu năm ngoái ăn không hết.
Sớm biết trước Chu Dịch sẽ bị gà mổ thì Phương Giám đã không thả gà ra vườn. Bây giờ hối hận cũng đã muộn, anh nhanh chóng bắt gà phạm tội cột chặt, còn ba con khác thì lùa vào lều, rồi dùng rào tre bao vây. Sau khi xong xuôi, anh quay lại dỗ dành Chu Dịch đi rửa tay và bôi thuốc đỏ.
Gà núi rất khỏe, mu bàn tay của Chu Dịch càng ngày càng sưng lên, Phương Giám vô cùng đau lòng, động tác bôi thuốc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chu Dịch cảm thấy Phương Giám có gì đó không đúng, thái độ của anh đối xử với cậu giống như với người yêu vậy. Không lẽ đùi vàng đã chấm cậu rồi? À có lẽ cậu sắp được thăng chức từ người giúp việc lên người yêu. Người giúp việc thì bận rộn suốt ngày, còn người yêu chỉ cần rửa mông nằm đợi là được.
Chu Dịch vốn là người lười biếng, suy nghĩ vừa thay đổi, lại bật khóc. Phương Giám không biết làm sao, “Đừng khóc, khóc nhiều hại mắt.”
“Đau,” Chu Dịch méo miệng, “Đau quá, em không chịu nổi.”
“Ngoan, kiên nhẫn một chút, đến bệnh viện sẽ không đau nữa,” Phương Giám nói rồi lập tức đưa Chu Dịch lên xe ba bánh, khóa cửa sân và chạy về phía thị trấn. Phương Giám đạp xe rất nhanh, như xe điện.
Đường đất xấu, chạy vài phút Chu Dịch đã đau mông. Cậu giả vờ khóc để thử thái độ của Phương Giám, không ngờ lại chịu tội như thế. Cậu ngừng khóc, kéo nhẹ áo Phương Giám, “Anh ơi.”
Phương Giám đạp nhanh hơn, “Sắp đến bệnh viện rồi, đừng lo.”
Không thể không lo được. Chạy tiếp nữa chắc mông cậu nở thành hoa. “Anh Giám, tay em hết đau rồi.”
“Hết đau rồi?” Phương Giám dừng xe.
“Ừ, hết rồi.”
Vừa khóc to như thế, làm sao mà hết đau được chứ? Muốn tiết kiệm tiền à? “Đi bệnh viện không tốn nhiều đâu.”
Chu Dịch, “Em hết đau thật mà.” Nói thật mà không tin.
“Ừ, không đau thì ngồi im,” Phương Giám không tin, càng đạp nhanh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Dịch, “...”
Sau khi bị kéo đến bệnh viện và thoa thuốc, Chu Dịch không biết nói gì, lại tiếp tục giả vờ đau muốn chết. Phương Giám hết lòng che chở, bệnh viện đông người, lỡ va vào sẽ làm vết thương nặng thêm, Chu Dịch chắc chắn lại khóc.
Ra khỏi bệnh viện, Phương Giám định quay về giết gà, Chu Dịch lưỡng lự ngồi lên xe, “Anh Giám, em muốn đi mua sắm, chợ bán sỉ ở đâu?”
“Mua gì? Nhà có đủ hết rồi, không cần mua.”
“Mua đồ hộp, gia vị các loại. Giá lương thực đang tăng, em sợ mấy thứ này cũng tăng theo.”
Phương Giám nói, “Chỉ mua gia vị thôi, đồ hộp có chất bảo quản nhiều, ăn không tốt.”
“Em thích ăn đồ hộp.”
“Vậy mua ít thôi.”
Chu Dịch không nghe. Đến chợ bán sỉ, trong lúc Phương Giám đi mua gia vị, cậu và chủ cửa hàng khiêng mấy thùng thịt hộp lên xe ba bánh.
Khi Phương Giám khiêng gia vị trở về, xe đã đầy. Chu Dịch nở một nụ cười ranh mãnh, khiến đầu óc Phương Giám trở nên rối loạn. Mua đi mua đi, Chu Dịch có thể ở lại nhà anh tới hai năm, ăn hai năm, nhiêu đó cũng không nhiều.
Chu Dịch ôm cánh tay Phương Giám, nhón chân nhìn, “Anh mua gia vị gì vậy?”
“Muối và nước cốt lẩu.”
“Có mua nước tương với giấm không?”
“Không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mua thêm chút nước tương và giấm đi. A, em cần mua thêm hạt tiêu và hoa hồi."
“Được,” Phương Giám cảm thấy choáng váng, toàn bộ suy nghĩ dồn vào đôi bàn tay nhỏ bé của Chu Dịch. Cậu nói gì anh cũng đồng ý không do dự, đúng là u mê sắc đẹp.
Chu Dịch trong lòng đắc ý. Không chiếm được mới là tốt nhất, cậu không muốn Phương Giám có được cậu sớm thế. Cậu xoay người về cửa hàng, “Em chọn đồ tiếp đây, anh đem đồ về trước đi.”
Phương Giám đồng ý, đạp xe ba bánh nhanh chóng biến mất ở ven đường.
Chu Dịch nhìn quanh, biết Phương Giám thích mình nên tiêu tiền không cần suy nghĩ. Cậu thích gì mua nấy, có người tài trợ mà. Ông chủ bán gia vị và đồ hộp cười đến nhăn mặt, chủ động khiêng hàng ra ven đường đợi xe ba bánh.
Thùng giấy xếp thành ngọn núi nhỏ, Chu Dịch mua ba cây đá bào, một cây cho mình, hai cây cho hai ông chủ. Tiền trên người cậu đã hết, còn thiếu người ta 5000.
Hai ông chủ ngồi xổm dưới gốc cây ăn đá bào, không thúc giục cậu.
Phương Giám quay lại rất nhanh, nghĩ đến Chu Dịch ôm tay mình, anh hưng phấn, tràn đầy sinh lực. Xe ba bánh dừng trước mặt, Chu Dịch ngẩng đầu, đáng thương nói, “Anh Giám, em lỡ mua nhiều quá, không đủ tiền.”
Nhìn bộ dáng áy náy của Chu Dịch, lòng Phương Giám mềm nhũn. Anh nhanh chóng thanh toán hóa đơn. Tiểu Dịch hôm qua mới đóng tiền cơm, mấy thứ này là thức ăn, anh trả tiền cũng đúng.
“Anh Giám, anh tốt quá.”
“Vậy là tốt?” Phương Giám đỏ mặt.
Chu Dịch được đằng chân lân đằng đầu, “Mua kem cho em nữa thì tốt hơn.”
“Được, mua.”
Phải ba chuyến mới chở hết đồ đạc ven đường. Chuyến cuối cùng, Phương Giám dừng ở cửa siêu thị và đưa Chu Dịch vào mua kem. Kem bỏ vào túi giữ nhiệt, bên trong có túi đá, về đến nhà kem vẫn còn nguyên vẹn.
Chu Dịch lấy đùi gà, thịt đông lạnh cho vào ngăn mát để rã đông, còn kem thì cho vào ngăn đá. Sau khi Chu Dịch phân loại xong, Phương Giám cũng đã thu dọn đồ vừa mua và bảo quản ở tầng hầm. Tầng hầm còn nửa khung khoai lang đỏ, thu hoạch từ mùa thu năm ngoái ăn không hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro