Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 1

2024-10-22 17:26:50

"Nước sao còn chưa sôi? Ta chờ không nổi nữa rồi."

Tô Lãm Nguyệt lờ mờ nghe tiếng ai đó nuốt nước bọt, chậm rãi mở mắt ra, trông thấy ngọn lửa lớn hừng hực đang đốt cháy đống củi.

Trên đống củi là một cái chảo sắt cũ kỹ, trong chảo nước đang sôi, nóng rẫy, chỉ chực sôi trào.

Bên cạnh đống lửa là một đứa trẻ con chưa tròn ba tuổi.

Đứa trẻ không một mảnh vải che thân, bị trói chặt. Hơn nữa, dường như đã bị ai đó cố ý rửa sạch, so với những người đầu bù tóc rối xung quanh, nó trông sạch sẽ lạ thường.

Dù rõ ràng sợ hãi tột độ, đứa trẻ vẫn cắn chặt môi, cố không bật ra tiếng khóc.

Thấy Tô Lãm Nguyệt nhìn mình, đứa bé gần như cầu xin bằng ánh mắt, nhưng rồi không hiểu nghĩ gì, vội vàng quay đi chỗ khác.

Đúng lúc đó, không biết ai lớn tiếng kêu lên: "Nước sôi rồi!"

Liền thấy một tên đại hán dữ tợn túm lấy đứa trẻ, định ném vào trong nồi.

Đồng tử Tô Lãm Nguyệt co rút lại, ngay lập tức nàng lao tới, giật lấy đứa trẻ từ tay hắn.

Tên đại hán không ngờ Tô Lãm Nguyệt lại dám đoạt người, liền quay người, ánh mắt âm trầm nhìn nàng: "Ngươi chán sống rồi? Mau trả đứa trẻ lại cho ta, nếu không ta ném cả ngươi vào nồi!"

Trong tay hắn cầm một chiếc rìu, bộ dáng dữ tợn khiến ai cũng phải khiếp sợ.



Những người xung quanh thấy vậy chẳng những không ngăn cản, mà từng kẻ còn không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt dán lên người Tô Lãm Nguyệt không hề mang chút đồng cảm hay thương hại, mà chỉ lạnh lùng tính toán xem phần thịt nào trên người nàng là ngon nhất để ăn.

Những kẻ này điên rồi!

Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu Tô Lãm Nguyệt, nàng sờ tay ra sau thắt lưng theo phản xạ, nơi vốn phải có một khẩu súng, nhưng giờ lại trống không. Chỉ có điều...

"Nhắm mắt lại."

Lời vừa dứt, Tô Lãm Nguyệt dùng một tay ấn đầu đứa trẻ vào hõm vai mình, tay kia rút ra một thanh trường kiếm từ đâu đó rồi lao tới...

"Xoẹt!" Máu tươi bắn tung tóe.

Không ai kịp thấy Tô Lãm Nguyệt ra tay thế nào, chỉ thấy tên đại hán cầm rìu vừa rồi đột nhiên đầu lìa khỏi cổ, lăn lộc cộc mấy vòng trên mặt đất.

Trong thời mạt thế, tang thi gần như không có điểm yếu, chỉ có bắn vỡ đầu hoặc chém đứt đầu mới khiến chúng mất đi khả năng hành động. Động tác của Tô Lãm Nguyệt hoàn toàn là phản xạ bản năng, đầy máu tanh, nhưng nàng chẳng cảm thấy có gì không ổn.

Nàng thu hồi trường kiếm, vẻ mặt bình thản như thể vừa rồi không phải chém đầu một người, mà chỉ đơn giản là cắt một thứ gì đó tầm thường.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt híp lại, nhìn thẳng vào đám người xung quanh. Những kẻ vừa định xông lên giờ đồng loạt sợ hãi lùi về phía sau.

"Quần áo của đệ ta đâu?"

Một bộ y phục rách nát, dơ bẩn bất ngờ bị ném tới, nhanh đến mức ai nấy đều sững sờ.



Tô Lãm Nguyệt bắt lấy, liếc nhìn qua đống vải nhăn nhúm, không khỏi cau mày. Nhưng lúc này chẳng còn lựa chọn nào khác, nàng đành tạm mặc vào cho đứa trẻ trong tay.

Nàng làm mọi thứ như thể không coi ai xung quanh ra gì.

Lúc ấy, một tên hán tử cao lớn khác tiến lên, nhíu mày nhìn nàng. Hắn chính là kẻ cầm đầu của toán người này.

"Tô Lãm Nguyệt, ngươi đã hứa giao đệ đệ cho chúng ta, bọn ta mới đồng ý cho ngươi theo, nay ngươi lật lọng, có phải là không muốn đi cùng chúng ta, không cần chúng ta bảo hộ nữa phải không?"

Thời Ung Triều, hoàng đế bạo ngược vô đạo, quan lại thối nát, các nơi nổi loạn không ngừng, dân chúng lầm than, trôi dạt khắp chốn.

Ngay lúc đó, phương Bắc lại gặp nạn đói lớn, khiến dân chúng buộc phải di tản về phương Nam.

Gia đình của nguyên chủ cũng nằm trong số đó, nhưng trên đường di cư, cha mẹ lần lượt chết vì bệnh, chỉ còn lại nàng và đứa em trai nhỏ.

Giữa thời buổi loạn lạc, đói kém, người ăn thịt người, một cô gái mười lăm tuổi cùng đứa bé chưa tròn ba tuổi, không có ai bảo hộ, đi đến đâu cũng như dê vào miệng hổ.

Vì vậy, nguyên chủ đã chọn cách dâng em trai mình cho toán người kia để đổi lấy sự che chở.

Những ký ức không thuộc về nàng không ngừng ùa về, làm căng thẳng dây thần kinh của Tô Lãm Nguyệt, khiến nàng cau mày, khó chịu.

Tiểu đầu lĩnh thấy vậy, ánh mắt chợt lóe lên: Hắn tuy không rõ Tô Lãm Nguyệt đột nhiên nổi cơn điên gì, nhưng vừa nhắc tới chuyện đuổi nàng ra khỏi đội, nàng liền tỏ vẻ sợ hãi.

Tiểu đầu lĩnh lại ra hiệu bằng ánh mắt cho kẻ phía sau lưng Tô Lãm Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Số ký tự: 0