Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân
Chương 12
2024-10-23 23:24:48
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Không muốn chết thì mau cút đi!"
Nghe thấy lời nàng, mấy tên hán tử mới rời mắt khỏi tiểu nãi bao, chuyển sang nhìn Tô Lãm Nguyệt. Trước mặt họ là một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, như một nụ hoa vừa chớm nở, thân hình đã phát triển đầy đặn, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp, khiến kẻ khác không khỏi thèm khát.
Da thịt mịn màng của tiểu cô nương này, ăn vào chắc chắn sẽ rất ngon. Nhưng trước khi ăn, bọn chúng cũng không ngại "hưởng thụ" một chút...
Bọn chúng đã lâu không được phát tiết, nên khi nghĩ đến điều này, ánh mắt của cả bọn trở nên dâm tà.
"Thế nào, ngươi định đánh chúng ta à? Chúng ta sợ lắm đấy." Tên cầm đầu cười lớn, những kẻ còn lại cũng cười vang theo.
Lại có kẻ bồi thêm: "Tiểu cô nương nếu muốn đánh, không bằng cởi quần áo ra rồi đánh cùng chúng ta đi. Bọn ta chắc chắn sẽ không phản kháng, còn sẽ hảo hảo 'thương' ngươi."
Tô Lãm Nguyệt không muốn phí lời với bọn chúng, nàng rút thanh kiếm dài ra, chuẩn bị trực tiếp ra tay giết sạch bọn chúng.
"Thần Thần, nhắm mắt lại." Nàng quay sang dặn tiểu nãi bao.
Đám hán tử vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Thậm chí khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Tô Lãm Nguyệt, bọn chúng còn cười lớn hơn.
Một tiểu cô nương như nàng, một tiểu nãi bao thì có gì mà đáng lo? Còn người nam nhân bên cạnh nàng, đẹp như thế, chắc chỉ là một cái bao cỏ vô dụng, chẳng đáng để bận tâm.
"Đợi lát nữa, các ngươi đừng có đánh trả đấy nhé, kẻo làm tiểu cô nương sợ..."
"Bá!"
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, chẳng kịp để kẻ cầm đầu kêu thảm, đầu hắn đã rơi xuống đất trong nháy mắt.
Những tên còn lại hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn kẻ vừa ra tay, nhưng không phải là Tô Lãm Nguyệt, mà là Tiêu Hành.
Trong tay hắn cầm thanh kiếm mà trước đó hắn và Tô Lãm Nguyệt đã lấy từ đội quân trăm người họ giết sạch. Trên lưỡi kiếm vẫn còn dính máu, nhỏ từng giọt xuống đất.
Không chỉ lưỡi kiếm mà cả gương mặt xinh đẹp của hắn cũng vương đầy máu tươi, từng vệt đỏ nhòe nhoẹt khiến hàng lông mày của hắn càng nhíu chặt. Ánh mắt hắn nhìn bọn chúng đầy chán ghét.
"Các ngươi thật đáng ghét. Ta sẽ giết sạch các ngươi."
Cả bọn đồng tử co rút lại trong kinh hoàng. Lúc này chúng mới để ý rằng quần áo của Tiêu Hành, chỗ đậm chỗ nhạt, không phải là hoa văn trang trí, mà là vết máu. Không biết đã dính bao nhiêu máu người mà tạo nên họa tiết tà dị như vậy.
Nam nhân trước mặt rõ ràng đẹp đẽ tựa thiên thần, nhưng những lời hắn nói, những hành động hắn làm lại tựa như ác quỷ giáng trần.
Bọn chúng thực sự sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn. Giống như Thần Chết vừa buông lưỡi hái xuống, mỗi cú vung kiếm của Tiêu Hành đều thu lấy mạng người một cách nhẹ nhàng, không hề tốn sức.
Sau khi giết xong tên cuối cùng, Tiêu Hành xoay người bước về phía Tô Lãm Nguyệt. Hắn đến trước mặt nàng, rồi ném thanh kiếm xuống đất, nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, run rẩy.
"Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt... bọn họ xấu lắm, Nguyệt Nguyệt, bọn họ thật đáng ghét."
Tiêu Hành thực ra không hiểu rõ những lời bọn chúng nói có ý gì, nhưng hắn cảm nhận được sự ác ý trong từng ánh mắt, từng lời nói hướng về phía Tô Lãm Nguyệt. Dù không hiểu, nhưng hắn biết, hắn rất ghét chúng.
"Nguyệt Nguyệt, ta đau bụng." Sau khi nghe bọn kia nói những lời bậy bạ, Tiêu Hành chỉ vào bụng mình, than thở.
Tô Lãm Nguyệt nghe vậy, vội vàng kiểm tra vết thương của hắn, sợ rằng miệng vết thương trên bụng lại bị rách ra. Nàng nghĩ thế, nhưng khi cởi áo ngoài của Tiêu Hành, nàng thấy băng gạc trên bụng hắn vẫn gần như tuyết trắng, chỉ có vài vết nhỏ màu đỏ tựa như đầu kim. Nàng im lặng một lúc.
Nhưng đúng lúc đó, Tiêu Hành vẫn nắm tay áo nàng, giọng đầy ủy khuất: "Đau quá a, Nguyệt Nguyệt, bọn họ thật quá đáng, thật đáng ghét."
Tô Lãm Nguyệt liếc nhìn những thi thể không đầu nằm rải rác trên mặt đất phía sau Tiêu Hành, cuối cùng đành vứt bỏ lương tâm, an ủi hắn một chút: "Đúng, bọn họ thực sự rất đáng ghét."
Từ những gì bọn chúng nói, nàng biết chắc rằng bọn chúng đã từng ăn thịt người. Thực chất, bọn chúng không còn là con người nữa, mà là quái vật, đáng chết. Hơn nữa, bọn chúng dám dùng ánh mắt dâm tà để nhìn nàng, còn nói những lời ghê tởm đó. Nàng không phải thánh nữ, làm sao có thể tỏ ra thương xót cho cái chết của bọn chúng được.
Nghe thấy lời nàng, mấy tên hán tử mới rời mắt khỏi tiểu nãi bao, chuyển sang nhìn Tô Lãm Nguyệt. Trước mặt họ là một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, như một nụ hoa vừa chớm nở, thân hình đã phát triển đầy đặn, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp, khiến kẻ khác không khỏi thèm khát.
Da thịt mịn màng của tiểu cô nương này, ăn vào chắc chắn sẽ rất ngon. Nhưng trước khi ăn, bọn chúng cũng không ngại "hưởng thụ" một chút...
Bọn chúng đã lâu không được phát tiết, nên khi nghĩ đến điều này, ánh mắt của cả bọn trở nên dâm tà.
"Thế nào, ngươi định đánh chúng ta à? Chúng ta sợ lắm đấy." Tên cầm đầu cười lớn, những kẻ còn lại cũng cười vang theo.
Lại có kẻ bồi thêm: "Tiểu cô nương nếu muốn đánh, không bằng cởi quần áo ra rồi đánh cùng chúng ta đi. Bọn ta chắc chắn sẽ không phản kháng, còn sẽ hảo hảo 'thương' ngươi."
Tô Lãm Nguyệt không muốn phí lời với bọn chúng, nàng rút thanh kiếm dài ra, chuẩn bị trực tiếp ra tay giết sạch bọn chúng.
"Thần Thần, nhắm mắt lại." Nàng quay sang dặn tiểu nãi bao.
Đám hán tử vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Thậm chí khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Tô Lãm Nguyệt, bọn chúng còn cười lớn hơn.
Một tiểu cô nương như nàng, một tiểu nãi bao thì có gì mà đáng lo? Còn người nam nhân bên cạnh nàng, đẹp như thế, chắc chỉ là một cái bao cỏ vô dụng, chẳng đáng để bận tâm.
"Đợi lát nữa, các ngươi đừng có đánh trả đấy nhé, kẻo làm tiểu cô nương sợ..."
"Bá!"
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, chẳng kịp để kẻ cầm đầu kêu thảm, đầu hắn đã rơi xuống đất trong nháy mắt.
Những tên còn lại hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn kẻ vừa ra tay, nhưng không phải là Tô Lãm Nguyệt, mà là Tiêu Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tay hắn cầm thanh kiếm mà trước đó hắn và Tô Lãm Nguyệt đã lấy từ đội quân trăm người họ giết sạch. Trên lưỡi kiếm vẫn còn dính máu, nhỏ từng giọt xuống đất.
Không chỉ lưỡi kiếm mà cả gương mặt xinh đẹp của hắn cũng vương đầy máu tươi, từng vệt đỏ nhòe nhoẹt khiến hàng lông mày của hắn càng nhíu chặt. Ánh mắt hắn nhìn bọn chúng đầy chán ghét.
"Các ngươi thật đáng ghét. Ta sẽ giết sạch các ngươi."
Cả bọn đồng tử co rút lại trong kinh hoàng. Lúc này chúng mới để ý rằng quần áo của Tiêu Hành, chỗ đậm chỗ nhạt, không phải là hoa văn trang trí, mà là vết máu. Không biết đã dính bao nhiêu máu người mà tạo nên họa tiết tà dị như vậy.
Nam nhân trước mặt rõ ràng đẹp đẽ tựa thiên thần, nhưng những lời hắn nói, những hành động hắn làm lại tựa như ác quỷ giáng trần.
Bọn chúng thực sự sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn. Giống như Thần Chết vừa buông lưỡi hái xuống, mỗi cú vung kiếm của Tiêu Hành đều thu lấy mạng người một cách nhẹ nhàng, không hề tốn sức.
Sau khi giết xong tên cuối cùng, Tiêu Hành xoay người bước về phía Tô Lãm Nguyệt. Hắn đến trước mặt nàng, rồi ném thanh kiếm xuống đất, nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, run rẩy.
"Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt... bọn họ xấu lắm, Nguyệt Nguyệt, bọn họ thật đáng ghét."
Tiêu Hành thực ra không hiểu rõ những lời bọn chúng nói có ý gì, nhưng hắn cảm nhận được sự ác ý trong từng ánh mắt, từng lời nói hướng về phía Tô Lãm Nguyệt. Dù không hiểu, nhưng hắn biết, hắn rất ghét chúng.
"Nguyệt Nguyệt, ta đau bụng." Sau khi nghe bọn kia nói những lời bậy bạ, Tiêu Hành chỉ vào bụng mình, than thở.
Tô Lãm Nguyệt nghe vậy, vội vàng kiểm tra vết thương của hắn, sợ rằng miệng vết thương trên bụng lại bị rách ra. Nàng nghĩ thế, nhưng khi cởi áo ngoài của Tiêu Hành, nàng thấy băng gạc trên bụng hắn vẫn gần như tuyết trắng, chỉ có vài vết nhỏ màu đỏ tựa như đầu kim. Nàng im lặng một lúc.
Nhưng đúng lúc đó, Tiêu Hành vẫn nắm tay áo nàng, giọng đầy ủy khuất: "Đau quá a, Nguyệt Nguyệt, bọn họ thật quá đáng, thật đáng ghét."
Tô Lãm Nguyệt liếc nhìn những thi thể không đầu nằm rải rác trên mặt đất phía sau Tiêu Hành, cuối cùng đành vứt bỏ lương tâm, an ủi hắn một chút: "Đúng, bọn họ thực sự rất đáng ghét."
Từ những gì bọn chúng nói, nàng biết chắc rằng bọn chúng đã từng ăn thịt người. Thực chất, bọn chúng không còn là con người nữa, mà là quái vật, đáng chết. Hơn nữa, bọn chúng dám dùng ánh mắt dâm tà để nhìn nàng, còn nói những lời ghê tởm đó. Nàng không phải thánh nữ, làm sao có thể tỏ ra thương xót cho cái chết của bọn chúng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro