Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân
Chương 5
2024-10-23 23:24:48
Đám người này không phải ai khác, mà chính là đội lưu phỉ trăm người.
“Ai giết đệ đệ ta?” Đại đầu lĩnh của đội lưu phỉ, mặt mày âm trầm, hỏi.
Trời vừa sáng, Tô Lãm Nguyệt mệt mỏi vẫn còn đang say giấc, mơ hồ cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng nhíu mày tỉnh dậy, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm như đá quý.
Đó chính là nam nhân tối qua...
Tô Lãm Nguyệt ngồi dậy, cẩn thận đánh giá lại người trước mặt.
Tối qua trời đã tối, nàng chỉ mơ hồ nhận ra hắn không phải là kẻ tầm thường. Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, hắn thật sự không thể chỉ dùng hai chữ "không tệ" để miêu tả.
Phong thái của hắn thật xuất chúng.
Hàng lông mày sắc nét lạnh lùng, đôi mắt đen tuyền như chứa đựng sự dịu dàng, nhưng đuôi mắt hơi hếch lên lại mang chút lạnh lẽo, giống như ánh trăng sáng bị phủ một tầng sương mỏng. Ánh trăng tuy đẹp mê hồn, nhưng tầng sương lạnh giá lại khiến người ta phải e dè.
Sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, đôi môi mỏng hơi nhấp lại, tạo cho người đối diện cảm giác vừa xa cách vừa nguy hiểm.
Lúc này, trên mặt Tiêu Hành vẫn còn vương vết máu, nhưng điều đó chẳng hề làm giảm đi chút nào vẻ tuấn mỹ của hắn. Ngược lại, nó còn khiến hắn thêm phần yêu dã, như thể hội tụ mọi tinh hoa của trời đất.
Tiêu Hành khi không cười, cả người tỏa ra một loại khí lạnh bức người, khiến ai cũng ngại đến gần. Nhưng nếu hắn cười…
Tiểu nãi bao lúc này dụi mắt, ngái ngủ tỉnh dậy, giọng nũng nịu gọi: “Tỷ tỷ.”
"Ta ở đây." Tô Lãm Nguyệt bế tiểu nãi bao lên, rồi lại nhìn về phía Tiêu Hành.
Tiêu Hành vẫn đang chăm chú nhìn Tô Lãm Nguyệt, nhưng vì tiểu nãi bao đột ngột tỉnh dậy, hắn khẽ liếc sang đứa bé, nghe nó gọi “Tỷ tỷ.”
Tiêu Hành nhìn tiểu nãi bao, rồi lại nhìn Tô Lãm Nguyệt, trong ánh mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa, như thể hắn vừa hiểu ra điều gì.
Đột nhiên, hắn nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ.”
Sau cơn mưa, bầu trời trong trẻo, ánh nắng sớm chiếu rọi vào hang động nông, cũng chiếu lên khuôn mặt của Tiêu Hành. Trong khoảnh khắc, không thể phân rõ thứ rực rỡ hơn là ánh mặt trời hay nụ cười của hắn.
Giờ khắc này, Tô Lãm Nguyệt không khỏi bị ánh mắt lung lay một chút. Chỉ là…
Tiểu nãi bao không hiểu gì, rõ ràng chỉ ngủ một giấc, sao tự nhiên lại xuất hiện một người muốn giành tỷ tỷ với hắn? Sao hắn có thể chịu được chuyện này!
“Đây là tỷ tỷ của ta, ngươi không được gọi!” Tiểu nãi bao bực bội, trừng mắt nhìn Tiêu Hành.
Tiêu Hành cũng không hề yếu thế, trừng mắt nhìn lại.
Cả hai đối mắt một lúc lâu, rồi cùng nhau dụi mắt vì đau.
Khóe miệng Tô Lãm Nguyệt giật giật: Hai kẻ ngốc!
Nàng nhìn ra ngay, nam nhân này có vẻ không tỉnh táo, có lẽ do tụ máu trong đầu. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến nàng.
Năm mươi lượng bạc đổi lại một mạng sống, nàng đã tận tình tận nghĩa.
“Ngươi có thể đi rồi.” Tô Lãm Nguyệt dứt khoát đuổi người.
Tiêu Hành nghe vậy, chẳng hề nhúc nhích, chỉ trề môi nhìn nàng, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Tô Lãm Nguyệt làm như không thấy, lấy ra bữa sáng cho mình và tiểu nãi bao, tự mình ăn, không hề có ý định chia phần cho Tiêu Hành.
Đồ ăn vốn dĩ đã chẳng còn nhiều, nàng không thể nào vì lòng thương hại mà chia cho kẻ khác vào lúc này.
Sau khi ăn xong, Tô Lãm Nguyệt bế tiểu nãi bao lên, định rời đi.
Nhưng vừa đứng dậy, Tiêu Hành cũng lập tức đứng dậy, đi theo ngay phía sau.
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, quay lại cảnh cáo: “Không được đi theo.” Dù hắn có tỏ ra ủy khuất bao nhiêu, nàng vẫn lạnh lùng quay lưng đi tiếp.
Tiêu Hành không vì thế mà bỏ cuộc, vẫn trề môi lẽo đẽo theo sau.
Tô Lãm Nguyệt nhăn mày thật chặt, lần nữa dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào Tiêu Hành.
Tối qua khi băng bó cho hắn, nàng đã nhìn kỹ vết thương trên bụng hắn. Tuy vết thương không nặng, nhưng đường cắt gọn gàng, có thể thấy người ra tay hành động rất dứt khoát, không hề do dự. Thân thủ như vậy tuyệt đối không phải của một kẻ quê mùa tầm thường. Nàng không rõ hắn đã chọc giận ai, cũng chẳng biết liệu những kẻ đó có tiếp tục truy sát hắn hay không. Nàng chỉ biết rằng hai người gặp nhau như bèo nước, không lý do gì nàng phải mạo hiểm vì hắn.
"Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng theo nữa, nếu không đừng trách ta ra tay không nể tình." Ánh mắt của nàng lạnh lùng đến mức khiến người khác rợn gáy.
“Ai giết đệ đệ ta?” Đại đầu lĩnh của đội lưu phỉ, mặt mày âm trầm, hỏi.
Trời vừa sáng, Tô Lãm Nguyệt mệt mỏi vẫn còn đang say giấc, mơ hồ cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng nhíu mày tỉnh dậy, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm như đá quý.
Đó chính là nam nhân tối qua...
Tô Lãm Nguyệt ngồi dậy, cẩn thận đánh giá lại người trước mặt.
Tối qua trời đã tối, nàng chỉ mơ hồ nhận ra hắn không phải là kẻ tầm thường. Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, hắn thật sự không thể chỉ dùng hai chữ "không tệ" để miêu tả.
Phong thái của hắn thật xuất chúng.
Hàng lông mày sắc nét lạnh lùng, đôi mắt đen tuyền như chứa đựng sự dịu dàng, nhưng đuôi mắt hơi hếch lên lại mang chút lạnh lẽo, giống như ánh trăng sáng bị phủ một tầng sương mỏng. Ánh trăng tuy đẹp mê hồn, nhưng tầng sương lạnh giá lại khiến người ta phải e dè.
Sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, đôi môi mỏng hơi nhấp lại, tạo cho người đối diện cảm giác vừa xa cách vừa nguy hiểm.
Lúc này, trên mặt Tiêu Hành vẫn còn vương vết máu, nhưng điều đó chẳng hề làm giảm đi chút nào vẻ tuấn mỹ của hắn. Ngược lại, nó còn khiến hắn thêm phần yêu dã, như thể hội tụ mọi tinh hoa của trời đất.
Tiêu Hành khi không cười, cả người tỏa ra một loại khí lạnh bức người, khiến ai cũng ngại đến gần. Nhưng nếu hắn cười…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu nãi bao lúc này dụi mắt, ngái ngủ tỉnh dậy, giọng nũng nịu gọi: “Tỷ tỷ.”
"Ta ở đây." Tô Lãm Nguyệt bế tiểu nãi bao lên, rồi lại nhìn về phía Tiêu Hành.
Tiêu Hành vẫn đang chăm chú nhìn Tô Lãm Nguyệt, nhưng vì tiểu nãi bao đột ngột tỉnh dậy, hắn khẽ liếc sang đứa bé, nghe nó gọi “Tỷ tỷ.”
Tiêu Hành nhìn tiểu nãi bao, rồi lại nhìn Tô Lãm Nguyệt, trong ánh mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa, như thể hắn vừa hiểu ra điều gì.
Đột nhiên, hắn nhoẻn miệng cười, ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ.”
Sau cơn mưa, bầu trời trong trẻo, ánh nắng sớm chiếu rọi vào hang động nông, cũng chiếu lên khuôn mặt của Tiêu Hành. Trong khoảnh khắc, không thể phân rõ thứ rực rỡ hơn là ánh mặt trời hay nụ cười của hắn.
Giờ khắc này, Tô Lãm Nguyệt không khỏi bị ánh mắt lung lay một chút. Chỉ là…
Tiểu nãi bao không hiểu gì, rõ ràng chỉ ngủ một giấc, sao tự nhiên lại xuất hiện một người muốn giành tỷ tỷ với hắn? Sao hắn có thể chịu được chuyện này!
“Đây là tỷ tỷ của ta, ngươi không được gọi!” Tiểu nãi bao bực bội, trừng mắt nhìn Tiêu Hành.
Tiêu Hành cũng không hề yếu thế, trừng mắt nhìn lại.
Cả hai đối mắt một lúc lâu, rồi cùng nhau dụi mắt vì đau.
Khóe miệng Tô Lãm Nguyệt giật giật: Hai kẻ ngốc!
Nàng nhìn ra ngay, nam nhân này có vẻ không tỉnh táo, có lẽ do tụ máu trong đầu. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm mươi lượng bạc đổi lại một mạng sống, nàng đã tận tình tận nghĩa.
“Ngươi có thể đi rồi.” Tô Lãm Nguyệt dứt khoát đuổi người.
Tiêu Hành nghe vậy, chẳng hề nhúc nhích, chỉ trề môi nhìn nàng, vẻ mặt đầy ủy khuất.
Tô Lãm Nguyệt làm như không thấy, lấy ra bữa sáng cho mình và tiểu nãi bao, tự mình ăn, không hề có ý định chia phần cho Tiêu Hành.
Đồ ăn vốn dĩ đã chẳng còn nhiều, nàng không thể nào vì lòng thương hại mà chia cho kẻ khác vào lúc này.
Sau khi ăn xong, Tô Lãm Nguyệt bế tiểu nãi bao lên, định rời đi.
Nhưng vừa đứng dậy, Tiêu Hành cũng lập tức đứng dậy, đi theo ngay phía sau.
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, quay lại cảnh cáo: “Không được đi theo.” Dù hắn có tỏ ra ủy khuất bao nhiêu, nàng vẫn lạnh lùng quay lưng đi tiếp.
Tiêu Hành không vì thế mà bỏ cuộc, vẫn trề môi lẽo đẽo theo sau.
Tô Lãm Nguyệt nhăn mày thật chặt, lần nữa dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào Tiêu Hành.
Tối qua khi băng bó cho hắn, nàng đã nhìn kỹ vết thương trên bụng hắn. Tuy vết thương không nặng, nhưng đường cắt gọn gàng, có thể thấy người ra tay hành động rất dứt khoát, không hề do dự. Thân thủ như vậy tuyệt đối không phải của một kẻ quê mùa tầm thường. Nàng không rõ hắn đã chọc giận ai, cũng chẳng biết liệu những kẻ đó có tiếp tục truy sát hắn hay không. Nàng chỉ biết rằng hai người gặp nhau như bèo nước, không lý do gì nàng phải mạo hiểm vì hắn.
"Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng theo nữa, nếu không đừng trách ta ra tay không nể tình." Ánh mắt của nàng lạnh lùng đến mức khiến người khác rợn gáy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro