Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 32
2024-11-21 22:13:47
Nàng mơ màng dụi mắt, cảm thấy có thứ gì đó nặng trên người. Khi ngồi dậy, nàng phát hiện không biết từ lúc nào đã có ai đó đắp lên nàng một chiếc áo bông dày cộm, ấm áp vô cùng.
Bên cạnh nàng, hai ca ca đã thay phiên thành Lâm Văn và Lâm Hạo. Thấy nàng tỉnh dậy, hai người vội nhẹ nhàng đỡ lấy nàng và ân cần hỏi:
“Tiểu muội, muội tỉnh rồi à? Đói không? Khát không? Ca ca có giữ ấm cho muội cái bánh trứng, đây này.”
Lâm Văn giữ tay nàng, còn Lâm Hạo thì mở áo bông, từ trong áo lấy ra một gói giấy dầu. Gió lạnh thổi vào người làm Lâm Hạo rùng mình một cái.
Trong gói giấy dầu là bánh trứng nướng từ hôm qua, dành riêng cho Tiểu Linh Đang. Để bánh không bị lạnh, Lâm Hạo đã giữ nó trong áo suốt buổi chiều, đến giờ vừa ấm vừa mềm, ăn vào là vừa miệng.
Tiểu Linh Đang nhìn ca ca rồi nhìn chiếc bánh trứng, trong lòng có chút ấm áp lạ thường, nhưng không biết phải diễn tả thế nào. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói với giọng mũi nghẹn ngào: “Cảm ơn ca ca, nhưng muội không ăn hết đâu. Ca ca cũng ăn với muội nhé!”
Nàng nhanh tay bẻ một miếng bánh trứng và nhét vào miệng Lâm Văn. Lâm Văn định từ chối, nhưng đang ngồi ở mép xe lừa, không dám cử động mạnh vì sợ ngã, đành phải nhận miếng bánh.
Triệu Thị ngồi cạnh, nhìn cảnh ấy mà mỉm cười, tay nhẹ nhàng nhéo má Tiểu Linh Đang còn ửng đỏ vì vừa ngủ dậy: “Được rồi, được rồi, ba huynh muội cùng ăn đi. Cũng chia cho lão tam và lão tứ một chút nữa. Gần tới nơi rồi, lát nữa nãi nãi sẽ nấu cháo nóng cho các con, làm ấm bụng.”
Nghe Triệu Thị nói vậy, hai chiếc bánh trứng lập tức được chia thành năm phần bằng nhau. Dù không no nhưng cũng giúp lót dạ, không ai phàn nàn gì.
Cuối cùng, sau khi dồn hết sức lực đi đường, đoàn người cũng tới được ngôi miếu hoang trước khi trời tối hẳn.
Miếu thờ Thổ Địa này mới bỏ hoang vài năm, dù cũ kỹ nhưng cửa nẻo vẫn còn tốt. Chỉ có một vài ô cửa sổ bị thủng, khiến gió lùa vào lạnh buốt.
Để đảm bảo an toàn, mọi người đẩy xe lừa và xe kéo vào trong miếu. Rất may miếu cũng khá rộng rãi, đủ chỗ cho cả đoàn và xe cộ. Để xe ngoài thì không an tâm, bởi xe chất đầy đồ đạc và lương thực của cả nhà.
Bên cạnh nàng, hai ca ca đã thay phiên thành Lâm Văn và Lâm Hạo. Thấy nàng tỉnh dậy, hai người vội nhẹ nhàng đỡ lấy nàng và ân cần hỏi:
“Tiểu muội, muội tỉnh rồi à? Đói không? Khát không? Ca ca có giữ ấm cho muội cái bánh trứng, đây này.”
Lâm Văn giữ tay nàng, còn Lâm Hạo thì mở áo bông, từ trong áo lấy ra một gói giấy dầu. Gió lạnh thổi vào người làm Lâm Hạo rùng mình một cái.
Trong gói giấy dầu là bánh trứng nướng từ hôm qua, dành riêng cho Tiểu Linh Đang. Để bánh không bị lạnh, Lâm Hạo đã giữ nó trong áo suốt buổi chiều, đến giờ vừa ấm vừa mềm, ăn vào là vừa miệng.
Tiểu Linh Đang nhìn ca ca rồi nhìn chiếc bánh trứng, trong lòng có chút ấm áp lạ thường, nhưng không biết phải diễn tả thế nào. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói với giọng mũi nghẹn ngào: “Cảm ơn ca ca, nhưng muội không ăn hết đâu. Ca ca cũng ăn với muội nhé!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhanh tay bẻ một miếng bánh trứng và nhét vào miệng Lâm Văn. Lâm Văn định từ chối, nhưng đang ngồi ở mép xe lừa, không dám cử động mạnh vì sợ ngã, đành phải nhận miếng bánh.
Triệu Thị ngồi cạnh, nhìn cảnh ấy mà mỉm cười, tay nhẹ nhàng nhéo má Tiểu Linh Đang còn ửng đỏ vì vừa ngủ dậy: “Được rồi, được rồi, ba huynh muội cùng ăn đi. Cũng chia cho lão tam và lão tứ một chút nữa. Gần tới nơi rồi, lát nữa nãi nãi sẽ nấu cháo nóng cho các con, làm ấm bụng.”
Nghe Triệu Thị nói vậy, hai chiếc bánh trứng lập tức được chia thành năm phần bằng nhau. Dù không no nhưng cũng giúp lót dạ, không ai phàn nàn gì.
Cuối cùng, sau khi dồn hết sức lực đi đường, đoàn người cũng tới được ngôi miếu hoang trước khi trời tối hẳn.
Miếu thờ Thổ Địa này mới bỏ hoang vài năm, dù cũ kỹ nhưng cửa nẻo vẫn còn tốt. Chỉ có một vài ô cửa sổ bị thủng, khiến gió lùa vào lạnh buốt.
Để đảm bảo an toàn, mọi người đẩy xe lừa và xe kéo vào trong miếu. Rất may miếu cũng khá rộng rãi, đủ chỗ cho cả đoàn và xe cộ. Để xe ngoài thì không an tâm, bởi xe chất đầy đồ đạc và lương thực của cả nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro