Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Chương 33

2024-11-21 22:13:47

Dù mệt, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, Triệu Thị đã nhanh chóng phân công việc cho mọi người.

“Trời tối nhanh quá, chưa ai được nghỉ ngơi đâu. Nếu không sắp xếp cho ổn thỏa, đêm nay lạnh lắm đấy. Này, lão đại, con lấy hai mảnh vải này che lại mấy chỗ cửa sổ bị thủng. Nếu không gió lùa vào, chúng ta dễ sinh bệnh lắm, lúc đó thì khổ.”

Triệu Thị vừa nói vừa lục trong giỏ lấy ra hai mảnh vải đã cũ, bạc màu. Đây từng là ga trải giường đã dùng nhiều năm, nhưng giờ cũng vừa đủ để che cửa sổ.

“Vâng, con làm ngay!” Lâm Văn đáp.

“Lão nhị, con đi xung quanh tìm xem có chút củi khô không, và xem có tìm được nước không. Đừng đi quá xa, cũng đừng mất nhiều thời gian.”

“Con biết rồi, con đi ngay đây!” Lâm Nhạc nhanh chóng lên đường.

“Con dâu cả, con dâu hai cũng đừng ngồi không. Sau miếu có một ngọn đồi nhỏ, các con ra đó xem có hái được chút rau dại gì không. Chúng ta có mang theo chút củi, ta sẽ nấu cháo. Trời lạnh thế này, ăn gì ấm bụng cho dễ chịu.”

Lý Nguyệt gật đầu, bà lấy một cái giỏ ra, rồi rút từ xe kéo hai cái cuốc nhỏ.

“Vâng, con hiểu rồi. Nào, đệ muội, đi thôi, cầm cuốc này đi!”

Thấy mẫu thân sắp ra ngoài, Tiểu Linh Đang không thể ngồi yên, vội vàng chạy tới níu tay mẫu thân: “Mẫu thân, mẫu thân, con cũng muốn đi, mẫu thân dẫn con theo với!”

Vừa nói, Tiểu Linh Đang vừa mở to đôi mắt tròn xoe, long lanh ngấn nước, trông vô cùng đáng thương. Tóc nàng còn rối bù sau khi ngủ, trông giống một tiểu cô nương tội nghiệp.

Nàng biết rõ mẫu thân không thể cưỡng lại chiêu này.

Quả nhiên, vừa thấy dáng vẻ đáng yêu ấy, lòng Phương Thị liền mềm nhũn. Tuy nhiên, bà vẫn do dự vì nơi này lạ lẫm, không muốn mạo hiểm, liền ngước mắt nhìn sang Triệu Thị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Triệu Thị cũng không cưỡng lại được sự nũng nịu của cháu gái, bà bật cười: “Nếu con bé muốn đi thì cho nó theo, chắc nó bị nhốt suốt đường đi nên cuồng chân rồi. Các con nhớ để mắt tới con bé, và con cũng nhớ, không được chạy lung tung nghe chưa?”

Vừa nghe tổ mẫu đồng ý, Tiểu Linh Đang vui sướng không tả xiết, vội vàng nắm lấy tay mẫu thân, liên tục gật đầu như muốn gật bay cả đầu.

“Vâng ạ, nãi nãi yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chạy lung tung đâu!”

Thấy Tiểu Linh Đang được đi theo, mấy đứa nhỏ khác cũng bắt đầu nhấp nhổm, dù vừa đi đường mệt mỏi, giờ lại không thể ngồi yên.

“Nãi nãi, cho chúng con đi cùng đi. Chúng con có thể giúp đào rau, và trông chừng muội muội nữa mà!”

Triệu Thị nhìn lũ trẻ hăng hái như vừa được tiêm thuốc bổ, buồn cười lắc đầu: “Thôi được, các con cứ đi, miễn là không ngại mệt. Nhưng nhớ đấy, mai còn phải đi đường dài, đừng có mà kiệt sức nhé!”

Nghe nãi nãi đồng ý, lũ trẻ như mở hội, vui mừng nhảy cẫng lên rồi chạy ào tới chỗ Tiểu Linh Đang.

Đứng bên cạnh, Lâm Bình Chi nhìn theo, không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng hắn phải ở lại giúp nãi nãi của mình, đành buồn bã cúi đầu làm việc.

Ngô Hồng nhìn thấy, trong lòng có chút xót xa, nhưng chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên đầu con, không nói gì thêm.

Ra khỏi miếu, năm đứa trẻ giống như chim sổ lồng, chạy nhanh thoăn thoắt. Bộ dạng mệt mỏi buổi sáng đã biến mất hoàn toàn, chẳng còn vẻ gì là kiệt sức.

Lý Nguyệt lo lắng chúng chạy quá xa, thỉnh thoảng phải cất tiếng gọi nhắc nhở.

Phía sau miếu không xa quả thật có hai ngọn đồi nhỏ, tuy không cao nhưng sau đó là những dãy núi lớn. Vì mới đầu xuân, cây cối trên núi mới chỉ bắt đầu xanh trở lại, nhìn từ xa, mặt đất cũng điểm những mảng xanh rì.

Tuy không dám đi sâu vào rừng núi, nhưng việc lên đồi nhỏ hái rau cũng không có vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Số ký tự: 0