Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 38
2024-11-21 22:13:47
Thôi, dù sao thì mình còn nhỏ, để sau rồi tính!
Khi bọn họ về đến nơi, ngôi miếu hoang trông đã khác hẳn. Hai bên cửa sổ được bịt kín bởi mấy tấm vải giường cũ, dù có hơi rách nát nhưng cũng chắn được gió phần nào.
Hai bên trái phải đều có một đống lửa, bên trái là của nhà Lâm Trường Thụ, bên phải là của nhà Lâm Trường Hà. Cả hai nồi đều đã bắc sẵn, gạo cũng được cho vào từ lâu.
Triệu thị đang phủ rơm khô ở góc tường, thấy bọn họ trở về liền vội vàng lên tiếng, “Về rồi đấy à? Mau đi rửa tay đi, ta để lại chút nước ấm cho các con, rửa xong rồi ăn cơm.”
Lời vừa dứt, Lâm Vũ đã vội vàng chạy đến, khoe chiến công của mình, đưa trứng gà rừng ra trước mặt bà nội.
“Nãi nãi ơi, nội xem! Chúng con nhặt được trứng gà rừng đấy, đều là do tiểu muội phát hiện! Muội ấy giỏi lắm, còn bắt được một con gà rừng nữa.”
Triệu thị nghe tin giật mình, nhìn thoáng qua Tiểu Linh Đang, khi thấy ánh mắt lanh lợi của nàng, lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng phản ứng lại.
“Ôi chao, trứng gà này to thật! Các con vất vả rồi, đã là Tiểu Linh Đang tìm được, thì lát nữa ta sẽ đem ba quả ra hấp lên cho các con ăn trứng hấp, được không?”
Lâm Vũ nghe vậy, vui mừng khôn xiết, tay chân múa may làm Triệu thị sợ đến mức vội vã nhận lấy trứng gà từ tay cậu, sợ hắn làm rơi vỡ mất.
Phương Thúy giơ con gà rừng trong tay ra, “Mẫu thân, con gà rừng này cũng không nhỏ, mẫu thân xem xử lý thế nào ạ?”
Triệu thị nhìn qua con gà, liếc thấy Tiểu Linh Đang thèm thuồng nuốt nước miếng, suýt chút nữa thì không nhịn được cười.
“Chúng ta còn đang chạy nạn, không tiện mang theo con gà, thôi thì làm thịt nó đi. Để lại một nửa, hầm với nước, thêm nhiều nước chút, mỗi người được một bát, cũng có tí mỡ màng.
Cháo nấu gần xong rồi, để ta đi lấy cái bát đổ ra. Con mang con gà cho lão nhị giết đi, làm sạch sẽ một chút, tiết kiệm nước cho đỡ phí.”
Nghe vậy, Tiểu Linh Đang biết ngay là phụ thân chưa tìm được nước, thấy mọi người bắt đầu tản ra, nàng liền lén lút lại gần Triệu thị.
Triệu thị tưởng nàng buồn ngủ, vừa đổ cháo ra xong đã định đi trải giường, “Ôi dào, Tiểu Linh Đang buồn ngủ rồi phải không? Đợi chút nhé, nãi nãi trải xong giường thì cho con ngủ trước nhé, có được không nào?”
Khi bọn họ về đến nơi, ngôi miếu hoang trông đã khác hẳn. Hai bên cửa sổ được bịt kín bởi mấy tấm vải giường cũ, dù có hơi rách nát nhưng cũng chắn được gió phần nào.
Hai bên trái phải đều có một đống lửa, bên trái là của nhà Lâm Trường Thụ, bên phải là của nhà Lâm Trường Hà. Cả hai nồi đều đã bắc sẵn, gạo cũng được cho vào từ lâu.
Triệu thị đang phủ rơm khô ở góc tường, thấy bọn họ trở về liền vội vàng lên tiếng, “Về rồi đấy à? Mau đi rửa tay đi, ta để lại chút nước ấm cho các con, rửa xong rồi ăn cơm.”
Lời vừa dứt, Lâm Vũ đã vội vàng chạy đến, khoe chiến công của mình, đưa trứng gà rừng ra trước mặt bà nội.
“Nãi nãi ơi, nội xem! Chúng con nhặt được trứng gà rừng đấy, đều là do tiểu muội phát hiện! Muội ấy giỏi lắm, còn bắt được một con gà rừng nữa.”
Triệu thị nghe tin giật mình, nhìn thoáng qua Tiểu Linh Đang, khi thấy ánh mắt lanh lợi của nàng, lập tức hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng phản ứng lại.
“Ôi chao, trứng gà này to thật! Các con vất vả rồi, đã là Tiểu Linh Đang tìm được, thì lát nữa ta sẽ đem ba quả ra hấp lên cho các con ăn trứng hấp, được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vũ nghe vậy, vui mừng khôn xiết, tay chân múa may làm Triệu thị sợ đến mức vội vã nhận lấy trứng gà từ tay cậu, sợ hắn làm rơi vỡ mất.
Phương Thúy giơ con gà rừng trong tay ra, “Mẫu thân, con gà rừng này cũng không nhỏ, mẫu thân xem xử lý thế nào ạ?”
Triệu thị nhìn qua con gà, liếc thấy Tiểu Linh Đang thèm thuồng nuốt nước miếng, suýt chút nữa thì không nhịn được cười.
“Chúng ta còn đang chạy nạn, không tiện mang theo con gà, thôi thì làm thịt nó đi. Để lại một nửa, hầm với nước, thêm nhiều nước chút, mỗi người được một bát, cũng có tí mỡ màng.
Cháo nấu gần xong rồi, để ta đi lấy cái bát đổ ra. Con mang con gà cho lão nhị giết đi, làm sạch sẽ một chút, tiết kiệm nước cho đỡ phí.”
Nghe vậy, Tiểu Linh Đang biết ngay là phụ thân chưa tìm được nước, thấy mọi người bắt đầu tản ra, nàng liền lén lút lại gần Triệu thị.
Triệu thị tưởng nàng buồn ngủ, vừa đổ cháo ra xong đã định đi trải giường, “Ôi dào, Tiểu Linh Đang buồn ngủ rồi phải không? Đợi chút nhé, nãi nãi trải xong giường thì cho con ngủ trước nhé, có được không nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro