Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 41
2024-11-21 22:13:47
Phương Thúy hơi khựng lại, nhưng cũng không vạch trần lời của Tôn Dung, chỉ cười đáp, "Đúng vậy, đại bá, tẩu tẩu còn phải nuôi con nhỏ, không có tí dầu mỡ thì sợ đứa bé không đủ sữa bú, mà bá mẫu cũng sẽ lo lắng thôi!"
Lâm Trường Hà không phải người ngốc, nghe vậy cũng hiểu ra vấn đề, sắc mặt có chút khó xử, thậm chí hơi đỏ lên, may mà trời đã tối, không ai nhận ra.
“À, ra vậy, thay ta cảm ơn thẩm thẩm của các con, cảm tạ mọi người đã lo nghĩ.”
Phương Thúy nói thêm vài câu khách sáo rồi quay về chuẩn bị dùng bữa.
Cảnh này Triệu thị trong nhà đều trông thấy, nhưng bà cũng không nói gì thêm. Dù sao, đúng là có đứa trẻ vừa đầy tháng, bà với vai trò làm thẩm thẩm không thể ngồi nhìn mà không giúp đỡ.
Chỉ là, tính tình của Tôn Dung khiến người khác thật sự khó chịu. Bà ta ích kỷ nhỏ nhen, luôn nghĩ rằng ai cũng giống mình, suy tính thiệt hơn.
Hiện tại hai nhà cùng nhau chạy nạn, ngay cả người xa lạ cũng cần giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ đây lại là anh em ruột thịt, sao có thể không quan tâm?
Vậy mà Tôn Dung cứ thích làm mấy trò kiểu này, khiến người ta phát bực, bực mà không thể nói được.
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu Triệu thị, sau đó bà liền quay lại vui vẻ ăn cơm cùng cả nhà.
Còn bên Tôn Dung thì không thoải mái lắm, bà ta thấy sắc mặt của chồng đen lại, trong lòng lo lắng.
Nhưng để tránh bị người khác phát hiện, bà ta vẫn giữ bình tĩnh, cẩn thận chia phần thịt trong bát nhỏ cho hai cha con và đứa nhỏ, mỗi người hai miếng.
“Tướng công là trụ cột trong nhà, phải ăn thêm chút thịt cho có sức mà làm việc. Còn con, Bình Nhi, con còn nhỏ, phải ăn nhiều để lớn lên khoẻ mạnh.”
Còn phần của bà ta, không có thịt, cũng chẳng có canh. Lâm Trường Hà bực tức trong lòng nhưng lại chẳng biết phải phát tiết ở đâu.
Nghĩ lại, nương tử ông ta dù hay tính toán chi li, cũng chẳng phải để hưởng lợi cho bản thân, mà là vì lo cho gia đình. Tất cả chỉ vì ông ta không có bản lĩnh, không thể khiến cuộc sống gia đình thoải mái hơn. Nếu ông ta có bản lĩnh, thì bà ta đâu cần phải chi li tính toán từng chút như vậy, ai mà muốn bị người khác khinh ghét chứ?
Lâm Trường Hà không phải người ngốc, nghe vậy cũng hiểu ra vấn đề, sắc mặt có chút khó xử, thậm chí hơi đỏ lên, may mà trời đã tối, không ai nhận ra.
“À, ra vậy, thay ta cảm ơn thẩm thẩm của các con, cảm tạ mọi người đã lo nghĩ.”
Phương Thúy nói thêm vài câu khách sáo rồi quay về chuẩn bị dùng bữa.
Cảnh này Triệu thị trong nhà đều trông thấy, nhưng bà cũng không nói gì thêm. Dù sao, đúng là có đứa trẻ vừa đầy tháng, bà với vai trò làm thẩm thẩm không thể ngồi nhìn mà không giúp đỡ.
Chỉ là, tính tình của Tôn Dung khiến người khác thật sự khó chịu. Bà ta ích kỷ nhỏ nhen, luôn nghĩ rằng ai cũng giống mình, suy tính thiệt hơn.
Hiện tại hai nhà cùng nhau chạy nạn, ngay cả người xa lạ cũng cần giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ đây lại là anh em ruột thịt, sao có thể không quan tâm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà Tôn Dung cứ thích làm mấy trò kiểu này, khiến người ta phát bực, bực mà không thể nói được.
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu Triệu thị, sau đó bà liền quay lại vui vẻ ăn cơm cùng cả nhà.
Còn bên Tôn Dung thì không thoải mái lắm, bà ta thấy sắc mặt của chồng đen lại, trong lòng lo lắng.
Nhưng để tránh bị người khác phát hiện, bà ta vẫn giữ bình tĩnh, cẩn thận chia phần thịt trong bát nhỏ cho hai cha con và đứa nhỏ, mỗi người hai miếng.
“Tướng công là trụ cột trong nhà, phải ăn thêm chút thịt cho có sức mà làm việc. Còn con, Bình Nhi, con còn nhỏ, phải ăn nhiều để lớn lên khoẻ mạnh.”
Còn phần của bà ta, không có thịt, cũng chẳng có canh. Lâm Trường Hà bực tức trong lòng nhưng lại chẳng biết phải phát tiết ở đâu.
Nghĩ lại, nương tử ông ta dù hay tính toán chi li, cũng chẳng phải để hưởng lợi cho bản thân, mà là vì lo cho gia đình. Tất cả chỉ vì ông ta không có bản lĩnh, không thể khiến cuộc sống gia đình thoải mái hơn. Nếu ông ta có bản lĩnh, thì bà ta đâu cần phải chi li tính toán từng chút như vậy, ai mà muốn bị người khác khinh ghét chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro