Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 42
2024-11-21 22:13:47
Nghĩ thông suốt, ông ta chỉ thở dài, gắp một miếng thịt gà to nhất là cái cánh gà đặt vào bát của nương tử.
“Bà cũng ăn đi, chăm lo cho cả nhà đã vất vả lắm rồi. Về sau ta và con sẽ cố gắng nhiều hơn, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
Giờ khổ một chút, mệt một chút cũng không sao, chúng ta là người lớn, chịu được. Nhưng bà cứ tự làm khổ mình thế này, chẳng được gì mà còn khiến mọi người khó chịu. Khổ làm gì?
Hơn nữa, hiện tại hai nhà cùng nhau chạy nạn, cũng là chuyện tốt. Tương lai ở chốn đất khách quê người, bà chẳng muốn đến cả người thân duy nhất cũng xa lánh chúng ta đúng không? An tâm đi, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp cả.”
Chỉ vài lời đơn giản, nhưng Tôn Dung nghe xong, nỗi lo âu trong lòng bỗng tan biến, thay vào đó là một cảm giác xót xa, khiến mắt bà ta đỏ hoe.
Bà ta muốn nói mình không cảm thấy khổ, muốn xin lỗi, nhưng miệng mở ra mãi mà không thể thốt lên một lời nào.
Không phải không ai mắng bà ta ham lợi nhỏ, tính toán, bà ta đều biết cả, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chồng bà ta không nhanh nhẹn, không được thông minh như em trai, cũng không được cha mẹ chồng coi trọng. Tuy nhiên, vì vợ chồng bà ta hiếu thảo, nên cha mẹ cũng đối xử rất tốt. Ban đầu, bà ta cũng không ghen tị gì.
Nhưng sau khi em trai lấy vợ, cả hai vợ chồng họ đều thông minh, khéo léo, được lòng cha mẹ hơn, khiến mẹ chồng dần dần thiên vị con dâu thứ.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ không sao, nhưng với Tôn Dung, người từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, không được yêu thương, từ nhỏ đã phải làm lụng nhiều nhất, bà ta cảm thấy không cam lòng.
Sau khi chia gia tài, sự khác biệt giữa hai nhà ngày càng rõ rệt. Đứa con thứ hai của bà ta vì nghèo khó, không có gì bổ dưỡng nên bệnh tật liên miên rồi qua đời. Chính từ đó, tính cách bà ta cũng bắt đầu thay đổi, nhìn thấy gì cũng muốn giành về cho gia đình, dù chỉ là một hạt gạo. Bà ta không sợ bị mắng, miễn sao gia đình bà ta bình an, khoẻ mạnh, tiếng tăm của mình bà ta chẳng hề quan tâm.
Giờ mọi chuyện dường như đã trở thành bản năng, bà ta không còn nghĩ đến đúng sai nữa.
“Bà cũng ăn đi, chăm lo cho cả nhà đã vất vả lắm rồi. Về sau ta và con sẽ cố gắng nhiều hơn, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
Giờ khổ một chút, mệt một chút cũng không sao, chúng ta là người lớn, chịu được. Nhưng bà cứ tự làm khổ mình thế này, chẳng được gì mà còn khiến mọi người khó chịu. Khổ làm gì?
Hơn nữa, hiện tại hai nhà cùng nhau chạy nạn, cũng là chuyện tốt. Tương lai ở chốn đất khách quê người, bà chẳng muốn đến cả người thân duy nhất cũng xa lánh chúng ta đúng không? An tâm đi, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp cả.”
Chỉ vài lời đơn giản, nhưng Tôn Dung nghe xong, nỗi lo âu trong lòng bỗng tan biến, thay vào đó là một cảm giác xót xa, khiến mắt bà ta đỏ hoe.
Bà ta muốn nói mình không cảm thấy khổ, muốn xin lỗi, nhưng miệng mở ra mãi mà không thể thốt lên một lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải không ai mắng bà ta ham lợi nhỏ, tính toán, bà ta đều biết cả, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chồng bà ta không nhanh nhẹn, không được thông minh như em trai, cũng không được cha mẹ chồng coi trọng. Tuy nhiên, vì vợ chồng bà ta hiếu thảo, nên cha mẹ cũng đối xử rất tốt. Ban đầu, bà ta cũng không ghen tị gì.
Nhưng sau khi em trai lấy vợ, cả hai vợ chồng họ đều thông minh, khéo léo, được lòng cha mẹ hơn, khiến mẹ chồng dần dần thiên vị con dâu thứ.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ không sao, nhưng với Tôn Dung, người từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, không được yêu thương, từ nhỏ đã phải làm lụng nhiều nhất, bà ta cảm thấy không cam lòng.
Sau khi chia gia tài, sự khác biệt giữa hai nhà ngày càng rõ rệt. Đứa con thứ hai của bà ta vì nghèo khó, không có gì bổ dưỡng nên bệnh tật liên miên rồi qua đời. Chính từ đó, tính cách bà ta cũng bắt đầu thay đổi, nhìn thấy gì cũng muốn giành về cho gia đình, dù chỉ là một hạt gạo. Bà ta không sợ bị mắng, miễn sao gia đình bà ta bình an, khoẻ mạnh, tiếng tăm của mình bà ta chẳng hề quan tâm.
Giờ mọi chuyện dường như đã trở thành bản năng, bà ta không còn nghĩ đến đúng sai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro