Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 45
2024-11-21 22:13:47
Triệu thị xua tay, “Thôi, mẫu thân không sao đâu, con cứ ngủ thêm đi. Mẫu thân đi nấu ít cháo, lát nữa ăn xong chúng ta lên đường. Hôm qua ở trấn không có nước, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chúng ta nên tới huyện thành sớm là hơn.”
Lâm Nhạc không chịu đi ngủ, “Con ngủ đủ rồi, giờ rất tỉnh táo, mẫu thân để con ra ngoài lấy thêm củi khô vào nhóm lửa.”
Triệu thị không ép nữa, bèn lấy ra hai nắm gạo, phần cháo hôm qua còn lại cũng cho vào nồi hâm nóng. Sáng sớm trời lạnh đến mức cóng tay, không ăn chút gì nóng thì người cũng bị đông cứng mất.
Phần nửa con gà còn lại thì không kịp hầm, Triệu thị lấy ra một ít dưa muối từ trong hũ, ngoài trời quá lạnh nên nó suýt nữa bị đóng băng. Bà đặt bát dưa cạnh đống lửa để hâm nóng, đợi lúc ăn sẽ không bị lạnh.
Khi cháo sắp chín, bà mới gọi mọi người dậy.
Người thức dậy đầu tiên là hai nàng dâu, vừa nghe thấy cơm nước đã nấu xong liền cảm thấy ngại ngùng.
“Mẫu thân, con... con ngủ say quá, không nghe thấy gì cả. Trưa nay để con nấu cơm nhé!”
“Con cũng vậy, chẳng hiểu sao ngủ say như chết.”
Triệu thị cười nhẹ, vừa an ủi các nàng, vừa kéo mấy đứa cháu nhỏ từ trong chăn ra, “Không sao đâu, các con mệt rồi, suốt ngày vừa bồng bế con nhỏ vừa chạy đường xa, ngủ nhiều mới có sức mà đi tiếp. Mẫu thân lớn tuổi, ngủ không sâu, chỉ là nấu chút cháo thôi mà, có gì đâu. Mau dậy rửa mặt đi, ăn xong rồi lên đường.”
Động tĩnh này khiến gia đình Lâm Trường Hà cũng tỉnh dậy, người nằm lâu chưa kịp tỉnh táo nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn.
Tôn Dung vội vàng đứng dậy định nhóm lửa, nhưng Triệu thị liếc nhìn rồi nói, “Đại tẩu không cần nhóm lửa đâu, ta đã nấu nhiều cháo rồi, chúng ta cùng ăn chung. Không biết tình hình ở huyện thế nào, chúng ta vẫn nên xuất phát sớm một chút cho chắc.”
Triệu thị nói xong, cũng chẳng mong nghe lời cảm ơn gì, bởi từ trước đến giờ Tôn Dung chưa bao giờ biết ơn khi chiếm được chút lợi lộc.
Thế nhưng hôm nay, không hiểu sao, Tôn Dung chỉ hơi do dự một chút rồi khẽ nói, “Vậy thì phiền đệ muội rồi. Trưa nay bên nhà đệ muội cũng đừng nấu nữa, để nhà ta nấu thêm một chút là được.”
Nói xong, Tôn Dung viện cớ ra ngoài đi vệ sinh, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cả nhà, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, đều ngớ người trước câu nói của bà ta, mãi đến khi bà ta ra ngoài rồi mọi người mới phản ứng lại, rồi không hẹn mà cùng bật cười.
Chỉ có Lâm Trường Hà là vui vẻ ra mặt, nụ cười tươi tắn hơn hẳn, trong lòng nghĩ thầm: Thật tốt quá, ông ta lại nhìn thấy dáng vẻ của người vợ khi vừa mới cưới về rồi.
Khi Tôn Dung quay lại, mọi người đều trở lại như bình thường, bà ta cũng thấy yên tâm hơn, liền chủ động giúp đỡ chuẩn bị nước rửa mặt, thậm chí còn múc nước từ chum nhà mình ra để dùng.
Chỉ có Tiểu Linh Đang vẫn ngủ ngon lành, bên cạnh là Lâm Vũ đang làm bạn với nàng, còn chưa chịu dậy.
Cậu bé có lý do rất chính đáng, “Nãi nãi, tiểu muội đang ôm con, nếu con dậy thì sẽ làm muội thức mất, mà nếu muội không ngủ đủ thì sẽ khóc đó ạ!”
Triệu thị nghe vậy, định kéo cậu bé dậy nhưng lại khựng lại. Bà vừa định nói gì thì Lâm Vũ đã kêu lên thảm thiết, nhảy dựng khỏi chỗ nằm, tay trái ôm lấy tay phải.
“A a a a a! Tiểu muội... muội cắn cháu!”
Có lẽ Tiểu Linh Đang đã ngửi thấy mùi cháo, đến cả trong mơ cũng thèm ăn, không biết sao lại mò được tay Lâm Vũ, cầm lấy rồi nhét vào miệng.
Đừng thấy Tiểu Linh Đang mới hai tuổi rưỡi mà xem nhẹ, nàng cắn rất đau.
Lâm Vũ nhìn hai vết răng in hằn trên ngón trỏ tay phải mà ấm ức vô cùng. Cậu bé cứ tưởng ít nhất cũng sẽ có người đến an ủi mình, nhưng kết quả chỉ nhận được tràng cười lớn của mọi người.
Thế là, cậu bé càng thấy tủi thân hơn…
Tiếng cười quá lớn đã đánh thức Tiểu Linh Đang. Nàng vẫn chưa mở mắt, đã chun mũi định thổi bong bóng nước miếng, nhưng chẳng thấy gì. Cuối cùng, nàng mới lờ mờ tỉnh dậy, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Nhạc không chịu đi ngủ, “Con ngủ đủ rồi, giờ rất tỉnh táo, mẫu thân để con ra ngoài lấy thêm củi khô vào nhóm lửa.”
Triệu thị không ép nữa, bèn lấy ra hai nắm gạo, phần cháo hôm qua còn lại cũng cho vào nồi hâm nóng. Sáng sớm trời lạnh đến mức cóng tay, không ăn chút gì nóng thì người cũng bị đông cứng mất.
Phần nửa con gà còn lại thì không kịp hầm, Triệu thị lấy ra một ít dưa muối từ trong hũ, ngoài trời quá lạnh nên nó suýt nữa bị đóng băng. Bà đặt bát dưa cạnh đống lửa để hâm nóng, đợi lúc ăn sẽ không bị lạnh.
Khi cháo sắp chín, bà mới gọi mọi người dậy.
Người thức dậy đầu tiên là hai nàng dâu, vừa nghe thấy cơm nước đã nấu xong liền cảm thấy ngại ngùng.
“Mẫu thân, con... con ngủ say quá, không nghe thấy gì cả. Trưa nay để con nấu cơm nhé!”
“Con cũng vậy, chẳng hiểu sao ngủ say như chết.”
Triệu thị cười nhẹ, vừa an ủi các nàng, vừa kéo mấy đứa cháu nhỏ từ trong chăn ra, “Không sao đâu, các con mệt rồi, suốt ngày vừa bồng bế con nhỏ vừa chạy đường xa, ngủ nhiều mới có sức mà đi tiếp. Mẫu thân lớn tuổi, ngủ không sâu, chỉ là nấu chút cháo thôi mà, có gì đâu. Mau dậy rửa mặt đi, ăn xong rồi lên đường.”
Động tĩnh này khiến gia đình Lâm Trường Hà cũng tỉnh dậy, người nằm lâu chưa kịp tỉnh táo nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn.
Tôn Dung vội vàng đứng dậy định nhóm lửa, nhưng Triệu thị liếc nhìn rồi nói, “Đại tẩu không cần nhóm lửa đâu, ta đã nấu nhiều cháo rồi, chúng ta cùng ăn chung. Không biết tình hình ở huyện thế nào, chúng ta vẫn nên xuất phát sớm một chút cho chắc.”
Triệu thị nói xong, cũng chẳng mong nghe lời cảm ơn gì, bởi từ trước đến giờ Tôn Dung chưa bao giờ biết ơn khi chiếm được chút lợi lộc.
Thế nhưng hôm nay, không hiểu sao, Tôn Dung chỉ hơi do dự một chút rồi khẽ nói, “Vậy thì phiền đệ muội rồi. Trưa nay bên nhà đệ muội cũng đừng nấu nữa, để nhà ta nấu thêm một chút là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Tôn Dung viện cớ ra ngoài đi vệ sinh, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cả nhà, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, đều ngớ người trước câu nói của bà ta, mãi đến khi bà ta ra ngoài rồi mọi người mới phản ứng lại, rồi không hẹn mà cùng bật cười.
Chỉ có Lâm Trường Hà là vui vẻ ra mặt, nụ cười tươi tắn hơn hẳn, trong lòng nghĩ thầm: Thật tốt quá, ông ta lại nhìn thấy dáng vẻ của người vợ khi vừa mới cưới về rồi.
Khi Tôn Dung quay lại, mọi người đều trở lại như bình thường, bà ta cũng thấy yên tâm hơn, liền chủ động giúp đỡ chuẩn bị nước rửa mặt, thậm chí còn múc nước từ chum nhà mình ra để dùng.
Chỉ có Tiểu Linh Đang vẫn ngủ ngon lành, bên cạnh là Lâm Vũ đang làm bạn với nàng, còn chưa chịu dậy.
Cậu bé có lý do rất chính đáng, “Nãi nãi, tiểu muội đang ôm con, nếu con dậy thì sẽ làm muội thức mất, mà nếu muội không ngủ đủ thì sẽ khóc đó ạ!”
Triệu thị nghe vậy, định kéo cậu bé dậy nhưng lại khựng lại. Bà vừa định nói gì thì Lâm Vũ đã kêu lên thảm thiết, nhảy dựng khỏi chỗ nằm, tay trái ôm lấy tay phải.
“A a a a a! Tiểu muội... muội cắn cháu!”
Có lẽ Tiểu Linh Đang đã ngửi thấy mùi cháo, đến cả trong mơ cũng thèm ăn, không biết sao lại mò được tay Lâm Vũ, cầm lấy rồi nhét vào miệng.
Đừng thấy Tiểu Linh Đang mới hai tuổi rưỡi mà xem nhẹ, nàng cắn rất đau.
Lâm Vũ nhìn hai vết răng in hằn trên ngón trỏ tay phải mà ấm ức vô cùng. Cậu bé cứ tưởng ít nhất cũng sẽ có người đến an ủi mình, nhưng kết quả chỉ nhận được tràng cười lớn của mọi người.
Thế là, cậu bé càng thấy tủi thân hơn…
Tiếng cười quá lớn đã đánh thức Tiểu Linh Đang. Nàng vẫn chưa mở mắt, đã chun mũi định thổi bong bóng nước miếng, nhưng chẳng thấy gì. Cuối cùng, nàng mới lờ mờ tỉnh dậy, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro