Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh
Chương 44
2024-11-21 22:13:47
“Dạ, phụ thân yên tâm! Đại ca, đường ca, hai người cũng ngủ đi, hôm nay hai người đẩy xe suốt cả ngày chắc mệt lắm rồi. Ta thì khá hơn, chỉ đeo gánh thôi, nhẹ nhàng hơn hai người, giờ cũng không thấy buồn ngủ. Khi nào buồn ngủ taẽ gọi các huynh thay ca!”
Lâm Phong ngồi cạnh đống lửa, không nhúc nhích, rõ ràng đã quyết định ở lại canh gác, Lâm Quang và Lâm Nhạc thấy vậy cũng không khách sáo, dặn dò vài câu rồi đi ngủ.
Lâm Trường Thụ và Triệu thị ngồi ở giữa, con trai nằm bên phải Lâm Trường Thụ, con dâu nằm bên trái Triệu thị, các cháu nhỏ thì nằm giữa được hai bà mẹ ôm ấp. Cả nhà tuy ngủ trong tư thế không thoải mái lắm, nhưng vẫn rất ấm áp.
Có lẽ do lạ chỗ, Tiểu Linh Đang không ngủ được, nàng bèn dùng thần thức tiến vào không gian của mình, chăm sóc cây cối một lúc. Đến khi nghe thấy tiếng đổi ca gác, nàng mới mơ màng thiếp đi.
Ban đêm, ngoài tiếng lửa tí tách, ngôi miếu khá yên tĩnh. Chỉ có bé Lâm An thỉnh thoảng đói bụng khóc vài tiếng, nhưng nhờ Ngô Hồng phản ứng nhanh nên cũng không đánh thức mọi người, giúp cả nhà có một giấc ngủ ngon lành.
:
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Triệu thị đã thức dậy. Bà vừa định đứng lên thì cảm thấy cánh tay nặng trĩu, thắt lưng cũng mỏi nhừ, nhất thời không thể đứng dậy được.
Lâm Nhạc nghe thấy động tĩnh liền quay sang, nhỏ giọng hỏi, “Mẫu thân, sao mẫu thân dậy sớm thế? Trời còn chưa sáng mà.”
Triệu thị khẽ dịch chuyển bé gái đang ngủ ngon lành trên người mình sang một bên. Tiểu nha đầu dường như bị làm giật mình, chép miệng vài cái rồi xoay người ôm lấy Lâm Vũ nằm cạnh, tiếp tục ngủ.
Triệu thị cười, xoa bóp thắt lưng rồi từ từ đứng dậy, kéo chăn đắp lại cho mọi người, “Mẫu thân ngủ không được nữa, ôi chao, ngồi ngủ quả thật là khổ quá, tối nay chúng ta phải tìm nơi nào có thể nằm nghỉ mới được. Trẻ con thì còn chịu được, chứ người lớn thế này mà ngủ ngồi cả đêm thì quá sức chịu đựng rồi.”
Lâm Nhạc biết rõ việc ngồi ngủ khó chịu thế nào, liền đỡ Triệu thị dậy, “Dạ, con nhớ rồi mẫu thân. Tối nay khi tìm chỗ nghỉ, con sẽ cố tìm chỗ nào rộng rãi một chút.”
Lâm Phong ngồi cạnh đống lửa, không nhúc nhích, rõ ràng đã quyết định ở lại canh gác, Lâm Quang và Lâm Nhạc thấy vậy cũng không khách sáo, dặn dò vài câu rồi đi ngủ.
Lâm Trường Thụ và Triệu thị ngồi ở giữa, con trai nằm bên phải Lâm Trường Thụ, con dâu nằm bên trái Triệu thị, các cháu nhỏ thì nằm giữa được hai bà mẹ ôm ấp. Cả nhà tuy ngủ trong tư thế không thoải mái lắm, nhưng vẫn rất ấm áp.
Có lẽ do lạ chỗ, Tiểu Linh Đang không ngủ được, nàng bèn dùng thần thức tiến vào không gian của mình, chăm sóc cây cối một lúc. Đến khi nghe thấy tiếng đổi ca gác, nàng mới mơ màng thiếp đi.
Ban đêm, ngoài tiếng lửa tí tách, ngôi miếu khá yên tĩnh. Chỉ có bé Lâm An thỉnh thoảng đói bụng khóc vài tiếng, nhưng nhờ Ngô Hồng phản ứng nhanh nên cũng không đánh thức mọi người, giúp cả nhà có một giấc ngủ ngon lành.
:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Triệu thị đã thức dậy. Bà vừa định đứng lên thì cảm thấy cánh tay nặng trĩu, thắt lưng cũng mỏi nhừ, nhất thời không thể đứng dậy được.
Lâm Nhạc nghe thấy động tĩnh liền quay sang, nhỏ giọng hỏi, “Mẫu thân, sao mẫu thân dậy sớm thế? Trời còn chưa sáng mà.”
Triệu thị khẽ dịch chuyển bé gái đang ngủ ngon lành trên người mình sang một bên. Tiểu nha đầu dường như bị làm giật mình, chép miệng vài cái rồi xoay người ôm lấy Lâm Vũ nằm cạnh, tiếp tục ngủ.
Triệu thị cười, xoa bóp thắt lưng rồi từ từ đứng dậy, kéo chăn đắp lại cho mọi người, “Mẫu thân ngủ không được nữa, ôi chao, ngồi ngủ quả thật là khổ quá, tối nay chúng ta phải tìm nơi nào có thể nằm nghỉ mới được. Trẻ con thì còn chịu được, chứ người lớn thế này mà ngủ ngồi cả đêm thì quá sức chịu đựng rồi.”
Lâm Nhạc biết rõ việc ngồi ngủ khó chịu thế nào, liền đỡ Triệu thị dậy, “Dạ, con nhớ rồi mẫu thân. Tối nay khi tìm chỗ nghỉ, con sẽ cố tìm chỗ nào rộng rãi một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro