Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Chương 7

2024-10-20 18:36:47

Họ nhanh tay nhanh chân, trong sân ngoại trừ bàn đá và ghế đá những thứ khác đều đã được cất ngay ngắn vào phòng.

Cho nên ngoài trưởng làng cùng mấy người lớn tuổi có ghế ngồi ra, những người khác chỉ có thể đứng.

Nhưng đến lúc này rồi ai còn quan tâm đến mấy cái đó nữa, chỉ nhìn hai huynh đệ Lâm Nhạc, năn nỉ bọn họ nói rõ ràng hơn chút.

Đã biết ý đồ đến đây của mọi người, hai huynh đệ bèn kể lại toàn bộ câu chuyện sáng nay.

Thấy điều hai bọn họ nói không giống như giả, trong nháy mắt ai nấy đều bình tĩnh lại, mặt ủ mày chau, thậm chí mấy phụ nhân tâm lý yếu còn bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Toàn bộ sân lập tức bao phủ bởi bầu không khí bi thương, tuyệt vọng, ưu sầu, hoang mang ngay cả Lâm gia vốn đã tiếp nhận hiện thực cũng bắt đầu than thở.

Bọn nhóc ngây thơ không rõ nguyên do cũng rụt rè trốn ở phía sau người lớn.

Trưởng làng cúi đầu lau mặt một cái, lặng lẽ lau giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt, sau đó mới hắng giọng.

"Được rồi, mọi người đừng đau buồn nữa, chí ít vẫn còn một con đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng may coi như chúng ta biết sớm, mọi người tranh thủ thời gian thu thập một chút, thừa dịp hiện tại ít người lên đường đi cho an toàn.

Hơn nữa cả làng chúng ta cùng đi, cũng có bạn có bè, càng đến thời điểm khó khăn này, chúng ta lại càng phải đoàn kết một lòng!

Mọi người cũng đừng đứng ở chỗ này nữa, nhanh chóng trở về thu thập đi, có vấn đề gì thì lại đến tìm ta!

Đúng rồi đừng đệ lộ bất cứ tin tức gì, đến lúc thế đạo loạn lạc e rằng chính chúng ta sẽ là người gặp nạn!”

Trưởng làng và Lâm Trường Thụ cùng nhau lớn lên, tất nhiên là tin tưởng lời ông nói không nghi ngờ, cho nên lúc ông ta tới đây cũng đã dặn dò người trong nhà thu thập đồ đạc.

Hạn hán mấy năm liền vốn khiến cuộc sống của mọi người không dễ chịu, giờ lại phải chạy nạn, nhất thời lòng người hoảng sợ.

"Trưởng làng, không phải chúng ta không muốn chạy nạn, nhưng năm nay là năm hạn hán, nếu không có số lương thực tích trữ kia e rằng chúng ta đã rơi vào cảnh khốn cùng rồi.”

Nghe Lâm Nhạc nói vậy họ chợt nhớ ra giờ gạo còn bán đến năm mươi văn một cân, căn bản mua không nổi a! Chạy nạn như vậy, chỉ sợ còn chưa chạy được bao xa đã chết đói trên đường rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Cả Nhà Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Không Gian Cẩm Lý Trồng Trọt Phất Nhanh

Số ký tự: 0