Mang Theo Cả Siêu Thị Xuyên Về Những Năm 60
Chương 27
2024-11-10 08:46:11
Bà Triệu thong thả nói: “Hôm nay Lạc Lạc đi lãnh trợ cấp, mua được hai cân thịt, với ít trái cây hộp và kẹo mạch nha ở Cung Tiêu Xã.”
Bà ra hiệu cho Lạc Lạc lấy thịt kho tàu và kẹo mạch nha ra: “Cha các con bảo mẹ mang qua cho gia đình cải thiện bữa ăn.
Trái cây hộp và kẹo này là cho thằng Cẩu Đản.”
Cả nhà họ Triệu nhìn chén thịt, mắt ai cũng sáng rực.
Lạc Lạc vừa đặt đĩa thịt lên bàn, Triệu Hồng Anh và Triệu Hồng Mai đã lập tức đưa đũa gắp ngay mấy miếng thịt, chẳng thèm đụng đến khoai tây hay rau xanh.
Mấy đôi đũa nhanh chóng gắp hết thịt trên mặt đĩa, còn chưa dừng lại mà vẫn lật tìm trong đĩa xem còn sót miếng nào không.
Thấy hai cô em chồng cứ mải miết gắp thịt, Hoàng Xuân - vợ của Triệu Quốc Khánh - bực mình, vội gắp vài miếng thịt bỏ vào bát con trai Cẩu Đản.
Chị tức tối lườm hai cô em một cái, thầm nghĩ: "Người lớn mà còn tranh ăn với trẻ con, không thấy ngại sao?"
Triệu Hồng Anh và Triệu Hồng Mai chỉ chăm chăm vào đĩa thịt, chẳng buồn để ý ánh mắt giận dữ của chị dâu.
Triệu Thiêm Lộc định nói vài lời cảm ơn, nhưng chưa kịp mở miệng thì hai cô con gái đã nhanh tay vét sạch đáy đĩa, khiến anh chỉ biết quay mặt đi, ngượng ngùng.
Nhìn đám con cháu vui vẻ ăn uống, bà Triệu thở dài, rồi dựa vào tay Lạc Lạc đứng dậy: “Chúng ta ăn rồi, không ở lại lâu nữa, còn phải mang phần cho nhà Lập Công.”
Triệu Hồng Anh vừa thấy Lạc Lạc xách giỏ, mắt lập tức sáng lên, liền nói: “Lạc Lạc, đưa giỏ cho em, em sẽ mang đi.”
Nói rồi, cô giằng lấy giỏ từ tay Lạc Lạc.
Lạc Lạc một tay đỡ bà Triệu, một tay xách giỏ nên không kịp giữ lại.
Nhìn thấy Triệu Hồng Anh lấy được giỏ, Triệu Hồng Mai liền nổi giận: “Sao chị lại giành đi đưa? Nếu ai đưa thì phải là em chứ! Chị với nhị ca từ khi nào thân thiết thế?”
Triệu Hồng Anh ôm chặt giỏ, cười nhạt: “Em mà đưa? Thấy thịt là mắt em sáng như đèn pha, thịt chắc còn chưa tới nhà nhị ca đã chui hết vào bụng em rồi!”
Triệu Hồng Mai đỏ mặt tức giận, gào lên: “Chị muốn ăn thì cứ nhận, còn đổ tội lên đầu em hả?”
Vừa dứt lời, cô hét lớn: “Bỏ giỏ ra!”
rồi lao vào đánh Triệu Hồng Anh.
Triệu Hồng Anh cố ôm chặt giỏ, nhưng nắp giỏ bị bật lên, để lộ đầy thịt và đồ ăn bên trong.
Mắt sáng rỡ, cô liền thò tay nhặt miếng thịt to nhất rồi nhét vào miệng.
Triệu Hồng Mai điên tiết, giơ tay tát vào đầu chị, nhưng Triệu Hồng Anh chẳng buông miếng thịt, vừa ăn vừa lầm bầm: “Muốn ăn thì chị ăn hết, để xem em lấy gì mà ăn!”
Triệu Hồng Mai hét lên: “Không cho tôi ăn thì không ai được ăn!”
rồi giật mạnh giỏ, khiến nước canh và thịt đổ tung tóe xuống đất.
Cả nhà chưa kịp phản ứng thì tất cả đã nằm bừa bãi dưới sàn nhà.
Bà Triệu sững sờ nhìn đống nước canh thịt vương vãi, mắt mở to, thở dồn dập.
Đây là cháu gái bà, là con cháu nhà họ Triệu sao? Thật xấu mặt quá! Không thể chịu thêm nữa, bà nắm chặt tay Lạc Lạc: “Chúng ta đi thôi.”
Ở lại thêm bà sợ mình sẽ phát bệnh vì tức giận.
Lạc Lạc dìu bà Triệu ra khỏi nhà, trong khi nhà Triệu Thiêm Lộc vẫn ồn ào náo loạn.
Nhà nhị cậu Triệu Lập Công sát bên, chỉ cách một bức tường, nên vừa nghe thấy tiếng om sòm, Ngô Ái Bình vội chạy qua.
Bà ra hiệu cho Lạc Lạc lấy thịt kho tàu và kẹo mạch nha ra: “Cha các con bảo mẹ mang qua cho gia đình cải thiện bữa ăn.
Trái cây hộp và kẹo này là cho thằng Cẩu Đản.”
Cả nhà họ Triệu nhìn chén thịt, mắt ai cũng sáng rực.
Lạc Lạc vừa đặt đĩa thịt lên bàn, Triệu Hồng Anh và Triệu Hồng Mai đã lập tức đưa đũa gắp ngay mấy miếng thịt, chẳng thèm đụng đến khoai tây hay rau xanh.
Mấy đôi đũa nhanh chóng gắp hết thịt trên mặt đĩa, còn chưa dừng lại mà vẫn lật tìm trong đĩa xem còn sót miếng nào không.
Thấy hai cô em chồng cứ mải miết gắp thịt, Hoàng Xuân - vợ của Triệu Quốc Khánh - bực mình, vội gắp vài miếng thịt bỏ vào bát con trai Cẩu Đản.
Chị tức tối lườm hai cô em một cái, thầm nghĩ: "Người lớn mà còn tranh ăn với trẻ con, không thấy ngại sao?"
Triệu Hồng Anh và Triệu Hồng Mai chỉ chăm chăm vào đĩa thịt, chẳng buồn để ý ánh mắt giận dữ của chị dâu.
Triệu Thiêm Lộc định nói vài lời cảm ơn, nhưng chưa kịp mở miệng thì hai cô con gái đã nhanh tay vét sạch đáy đĩa, khiến anh chỉ biết quay mặt đi, ngượng ngùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn đám con cháu vui vẻ ăn uống, bà Triệu thở dài, rồi dựa vào tay Lạc Lạc đứng dậy: “Chúng ta ăn rồi, không ở lại lâu nữa, còn phải mang phần cho nhà Lập Công.”
Triệu Hồng Anh vừa thấy Lạc Lạc xách giỏ, mắt lập tức sáng lên, liền nói: “Lạc Lạc, đưa giỏ cho em, em sẽ mang đi.”
Nói rồi, cô giằng lấy giỏ từ tay Lạc Lạc.
Lạc Lạc một tay đỡ bà Triệu, một tay xách giỏ nên không kịp giữ lại.
Nhìn thấy Triệu Hồng Anh lấy được giỏ, Triệu Hồng Mai liền nổi giận: “Sao chị lại giành đi đưa? Nếu ai đưa thì phải là em chứ! Chị với nhị ca từ khi nào thân thiết thế?”
Triệu Hồng Anh ôm chặt giỏ, cười nhạt: “Em mà đưa? Thấy thịt là mắt em sáng như đèn pha, thịt chắc còn chưa tới nhà nhị ca đã chui hết vào bụng em rồi!”
Triệu Hồng Mai đỏ mặt tức giận, gào lên: “Chị muốn ăn thì cứ nhận, còn đổ tội lên đầu em hả?”
Vừa dứt lời, cô hét lớn: “Bỏ giỏ ra!”
rồi lao vào đánh Triệu Hồng Anh.
Triệu Hồng Anh cố ôm chặt giỏ, nhưng nắp giỏ bị bật lên, để lộ đầy thịt và đồ ăn bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt sáng rỡ, cô liền thò tay nhặt miếng thịt to nhất rồi nhét vào miệng.
Triệu Hồng Mai điên tiết, giơ tay tát vào đầu chị, nhưng Triệu Hồng Anh chẳng buông miếng thịt, vừa ăn vừa lầm bầm: “Muốn ăn thì chị ăn hết, để xem em lấy gì mà ăn!”
Triệu Hồng Mai hét lên: “Không cho tôi ăn thì không ai được ăn!”
rồi giật mạnh giỏ, khiến nước canh và thịt đổ tung tóe xuống đất.
Cả nhà chưa kịp phản ứng thì tất cả đã nằm bừa bãi dưới sàn nhà.
Bà Triệu sững sờ nhìn đống nước canh thịt vương vãi, mắt mở to, thở dồn dập.
Đây là cháu gái bà, là con cháu nhà họ Triệu sao? Thật xấu mặt quá! Không thể chịu thêm nữa, bà nắm chặt tay Lạc Lạc: “Chúng ta đi thôi.”
Ở lại thêm bà sợ mình sẽ phát bệnh vì tức giận.
Lạc Lạc dìu bà Triệu ra khỏi nhà, trong khi nhà Triệu Thiêm Lộc vẫn ồn ào náo loạn.
Nhà nhị cậu Triệu Lập Công sát bên, chỉ cách một bức tường, nên vừa nghe thấy tiếng om sòm, Ngô Ái Bình vội chạy qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro