Mang Theo Cả Siêu Thị Xuyên Về Những Năm 60
Chương 28
2024-11-10 08:46:11
Khi biết phần thịt của nhà mình bị hai chị em Hồng Anh và Hồng Mai làm đổ, Ngô Ái Bình tức tối đến đỏ bừng mặt: “Lớn tướng rồi mà còn đánh nhau vì miếng ăn, các cô cũng giỏi thật đấy!”
Dù biết hai con gái không phải dạng vừa, nhưng Ngô Ái Bình vẫn không muốn ai chế nhạo chúng, nhất là chị em dâu trong nhà.
Nghe lời Ngô Ái Bình nói, mặt Trương Thúy Hoa liền sa sầm: “Con tôi không ra gì, thì chị giỏi tìm chỗ nào tốt hơn mà gả, đừng lấy con trai tôi!”
“Nuôi con gà còn biết đẻ trứng, đằng này lớn xác như chị mà chẳng sinh nở gì, còn mặt mũi mà nói ai kém cỏi?”
Ngô Ái Bình nghe xong, vừa giận vừa tức: “Từ ngày lấy chồng tôi không ngừng làm lụng, mang thai rồi còn phải cày cuốc đến sẩy thai.
Khi ở cữ chẳng những không cho nghỉ ngơi, còn bắt tôi làm việc, giờ còn đổ tại tôi không sinh được con?”
“Cái bụng là của chị, không giữ nổi thì tự trách mình chứ đổ cho ai!”
Trương Thúy Hoa trợn mắt, vẻ mặt đầy khinh miệt.
“Biết bao người bụng mang dạ chửa vẫn làm việc, chẳng ai sẩy thai, có người còn sinh ngay trên đồng, chị thì động tí là rớt thai!”
Triệu Hồng Mai, cô con gái thứ hai, cũng hùa theo: “Không biết đẻ mà cứ đòi ăn thịt? Đưa thịt cho chị khác gì phí của giời, để chúng tôi ăn cho xứng đáng.”
Cô chị cả Triệu Hồng Anh cũng gật đầu đồng tình: “Em nói đúng!”
Nghe mẹ con Trương Thúy Hoa châm chọc, Ngô Ái Bình nước mắt lưng tròng: “Các người thật là quá đáng!”
Triệu Hồng Mai cúi xuống nhặt mảnh vỡ bát, miệng không quên trêu Ngô Ái Bình: “Không đẻ trứng còn muốn làm gì?”
Ngô Ái Bình tức đến bật khóc, lấy tay che mặt rồi chạy ra ngoài.
Thằng bé Cẩu Đản ba tuổi nhìn thấy dì khóc, vỗ tay reo lên: “Khóc! Khóc! Khóc!”
Hoàng Xuân, mẹ của Cẩu Đản, nhìn con trai, cười đầy hả hê rồi đưa cho bé một thìa trái cây trong lọ: “Ngoan nào, ăn đi con.”
Triệu Thiêm Lộc nhìn cảnh nhà náo loạn, tức giận hét lên: “Mười bốn tuổi, mười sáu tuổi, mà đánh nhau vì miếng ăn, có thấy nhục không? Tương lai ai dám lấy các cô làm vợ?”
Trương Thúy Hoa nghe thế liền bênh con: “Con gái tôi còn nhỏ, đừng nghĩ đến chuyện chồng con sớm thế!”
Triệu Thiêm Lộc bị vợ làm cho tức đến hoa mắt: “Mười bốn tuổi mà đã nói chuyện đẻ trứng với không đẻ trứng, không phải do cô suốt ngày dạy hư con đấy à?”
Trương Thúy Hoa chẳng màng, đáp lại trơn tru: “Đấy là lỗi của mắt thằng Lập Công kém, cưới người vợ không sinh nổi trứng, chẳng liên quan gì đến tôi!”
Triệu Thiêm Lộc tức giận đến không muốn cãi, phẩy tay áo bước ra ngoài: “Chịu hết nổi cái bà đanh đá này!”
Trương Thúy Hoa nghe thế càng nổi giận, lao tới níu chồng lại: “Anh đi đâu? Nói cho rõ ràng! Ai là bà đanh đá hả?”
“Có phải tôi nói gì được với cô đâu?”
Triệu Thiêm Lộc bị vợ níu lại, đẩy mạnh cô ra: “Tránh ra!”
Ngày trước khi ở cùng nhà với ông Đa Phúc và bà Triệu, Trương Thúy Hoa nào dám cãi lời chồng.
Nhưng giờ được làm chủ trong nhà, lại nắm quyền với con cái, nên càng lúc càng tỏ ra lấn lướt.
Thấy chồng bỏ đi mà không thèm nghe mình, cô càng thêm bực tức: “Giờ này mà anh đi đâu? Hay là định tìm bồ bịch hả?”
Triệu Thiêm Lộc nghe mà không chịu nổi: “Bôi bẩn vừa thôi! Nói năng kiểu đó nhỡ đội tuần tra nghe được, họ bắn tôi ngay, cô có vui không?”
Trương Thúy Hoa chẳng sợ, đáp ngay: “Nếu không có bồ bên ngoài, ai dám bắn anh? Anh mà bị bắn thì chắc chắn là vì có kẻ khác bên ngoài.
Dù biết hai con gái không phải dạng vừa, nhưng Ngô Ái Bình vẫn không muốn ai chế nhạo chúng, nhất là chị em dâu trong nhà.
Nghe lời Ngô Ái Bình nói, mặt Trương Thúy Hoa liền sa sầm: “Con tôi không ra gì, thì chị giỏi tìm chỗ nào tốt hơn mà gả, đừng lấy con trai tôi!”
“Nuôi con gà còn biết đẻ trứng, đằng này lớn xác như chị mà chẳng sinh nở gì, còn mặt mũi mà nói ai kém cỏi?”
Ngô Ái Bình nghe xong, vừa giận vừa tức: “Từ ngày lấy chồng tôi không ngừng làm lụng, mang thai rồi còn phải cày cuốc đến sẩy thai.
Khi ở cữ chẳng những không cho nghỉ ngơi, còn bắt tôi làm việc, giờ còn đổ tại tôi không sinh được con?”
“Cái bụng là của chị, không giữ nổi thì tự trách mình chứ đổ cho ai!”
Trương Thúy Hoa trợn mắt, vẻ mặt đầy khinh miệt.
“Biết bao người bụng mang dạ chửa vẫn làm việc, chẳng ai sẩy thai, có người còn sinh ngay trên đồng, chị thì động tí là rớt thai!”
Triệu Hồng Mai, cô con gái thứ hai, cũng hùa theo: “Không biết đẻ mà cứ đòi ăn thịt? Đưa thịt cho chị khác gì phí của giời, để chúng tôi ăn cho xứng đáng.”
Cô chị cả Triệu Hồng Anh cũng gật đầu đồng tình: “Em nói đúng!”
Nghe mẹ con Trương Thúy Hoa châm chọc, Ngô Ái Bình nước mắt lưng tròng: “Các người thật là quá đáng!”
Triệu Hồng Mai cúi xuống nhặt mảnh vỡ bát, miệng không quên trêu Ngô Ái Bình: “Không đẻ trứng còn muốn làm gì?”
Ngô Ái Bình tức đến bật khóc, lấy tay che mặt rồi chạy ra ngoài.
Thằng bé Cẩu Đản ba tuổi nhìn thấy dì khóc, vỗ tay reo lên: “Khóc! Khóc! Khóc!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Xuân, mẹ của Cẩu Đản, nhìn con trai, cười đầy hả hê rồi đưa cho bé một thìa trái cây trong lọ: “Ngoan nào, ăn đi con.”
Triệu Thiêm Lộc nhìn cảnh nhà náo loạn, tức giận hét lên: “Mười bốn tuổi, mười sáu tuổi, mà đánh nhau vì miếng ăn, có thấy nhục không? Tương lai ai dám lấy các cô làm vợ?”
Trương Thúy Hoa nghe thế liền bênh con: “Con gái tôi còn nhỏ, đừng nghĩ đến chuyện chồng con sớm thế!”
Triệu Thiêm Lộc bị vợ làm cho tức đến hoa mắt: “Mười bốn tuổi mà đã nói chuyện đẻ trứng với không đẻ trứng, không phải do cô suốt ngày dạy hư con đấy à?”
Trương Thúy Hoa chẳng màng, đáp lại trơn tru: “Đấy là lỗi của mắt thằng Lập Công kém, cưới người vợ không sinh nổi trứng, chẳng liên quan gì đến tôi!”
Triệu Thiêm Lộc tức giận đến không muốn cãi, phẩy tay áo bước ra ngoài: “Chịu hết nổi cái bà đanh đá này!”
Trương Thúy Hoa nghe thế càng nổi giận, lao tới níu chồng lại: “Anh đi đâu? Nói cho rõ ràng! Ai là bà đanh đá hả?”
“Có phải tôi nói gì được với cô đâu?”
Triệu Thiêm Lộc bị vợ níu lại, đẩy mạnh cô ra: “Tránh ra!”
Ngày trước khi ở cùng nhà với ông Đa Phúc và bà Triệu, Trương Thúy Hoa nào dám cãi lời chồng.
Nhưng giờ được làm chủ trong nhà, lại nắm quyền với con cái, nên càng lúc càng tỏ ra lấn lướt.
Thấy chồng bỏ đi mà không thèm nghe mình, cô càng thêm bực tức: “Giờ này mà anh đi đâu? Hay là định tìm bồ bịch hả?”
Triệu Thiêm Lộc nghe mà không chịu nổi: “Bôi bẩn vừa thôi! Nói năng kiểu đó nhỡ đội tuần tra nghe được, họ bắn tôi ngay, cô có vui không?”
Trương Thúy Hoa chẳng sợ, đáp ngay: “Nếu không có bồ bên ngoài, ai dám bắn anh? Anh mà bị bắn thì chắc chắn là vì có kẻ khác bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro