Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Chương 18

Tây Lương Miêu

2024-08-04 00:45:17

Mục Quốc Trụ vỗ bả vai Mục Kế Đông: “Nếu như cậu muốn mua căn nhà đó thì cứ đợi chia nhà xong đi, xem cậu còn thiếu bao nhiêu tiền, hai chúng tôi sẽ bù phần đó vào cho cậu.”

Chu Khải cũng nói: “Đừng khách sáo với bọn tôi, cậu cũng biết đấy thôi, nhà của tôi cũng đang dư giả mà.”

“Cảm ơn!”

Trong tay Mục Kế Đông cũng có một số tiền riêng, lúc trước vì muốn cưới vợ vẻ vang một chút, nên hắn đã đi sâu vào núi tận nửa tháng với mấy người hái thuốc, lại đem bán mấy dược liệu hái được rồi nộp lại cho nhà mười đồng, chỗ còn dư sau khi làm đám cưới xong thì còn khoảng sáu mươi đồng.

Hắn biết trong tay vợ mình cũng có tiền, nhưng trước giờ chưa từng hỏi qua, sau này cũng sẽ không hỏi.

Sắc trời cũng không còn sớm nữa, ba người liền xuống núi về nhà, Mục Kế Đông bưng cháo gạo kê vào phòng, con gái đã ngủ say.

Đêm đó, hai vợ chồng già Mục Quý cùng Vương Thải Hà lại trằn trọc không ngủ được. Tâm tình của ba người con dâu đều rất tốt, đừng nói Trương Lan Hoa, ngay cả Vương Xuân Linh cũng không nhịn được mà thể hiện ra ngoài.

Cô ta nhẹ giọng dỗ dành chồng mình: “Anh cũng đừng im lặng mãi, sau khi chia nhà rồi thì chúng ta vẫn sống như cũ. Chúng ta cũng không chiếm chỗ tốt, cha mẹ nói chia như thế nào thì cứ nghe theo như vậy.”

Trước đó Vương Xuân Linh còn đoán là cha mẹ chồng sẽ không dễ dàng đồng ý chia nhà, ai ngờ Trương Lan Hoa lại cố tình kiếm chuyện, mới gây sự hai lần là cha mẹ chồng liền nhanh chóng đồng ý chia nhà rồi.

Nhị phòng ở cách vách cũng không ngủ, Mục Kế Binh cùng Trương Lan Hoa đang thảo luận trong nhà có bao nhiêu đồ, xem bọn họ có thể nhận được cái gì. Phòng ở thì mỗi nhà một gian, nhà bếp thì phải dùng chung, lương thực cũng phải chia ra, cả gà vịt đang nuôi trong nhà cũng vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đếm ngón tay cả nửa ngày, Trương Lan Hoa có chút bất mãn nói: “Hừ, không thể dứt khoát chia ra rồi làm chủ trong nhà, vậy ở riêng có ích gì chứ?”

“Sao lại không, không phải em nói Mục Thủy Ngưu muốn cho chú ba tiếp quản công việc của ông ấy ư? Ngày mai lúc chia nhà chúng ta nói rõ chuyện này luôn, kêu hắn đổi gian phòng lớn kia cho chúng ta, nếu không mình liền nói chuyện này ra, để xem hắn định làm gì?”

Trương Lan Hoa kích động vỗ vai hắn ta: “Phòng của bọn họ rất lớn, phía sau căn phòng đó là đất phần trăm của chúng ta, vậy thì về sau có thể xây thêm hai gian phòng ở phía sau nữa, một gian làm phòng bếp gian còn lại thì làm phòng cho con trai.”

Mục Kế Binh nhếch miệng cười: “Cứ chờ mà xem, nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của Mục Thủy Ngưu như vậy, chắc chắn chú ba cũng không muốn tiết lộ chuyện này. Với lại, lúc còn nhỏ anh còn đang ở trong nhà tranh, nếu không phải có quý nhân kia cảm ơn nhà ta rồi còn tặng quà hào phóng, nhà này cũng không có tiền để lợp ngói rồi tu sửa lại đâu.”

Hai mắt Trương Lan Hoa sáng lên: “Còn có chuyện này nữa hả, anh kể cho em nghe tiếp đi.”

Mục Kế Binh lại không kiên nhẫn mà quay đầu: “Ngủ đi!”

Đại phòng cùng tam phòng đều muốn nhanh chóng yên ổn chia nhà, còn nhị phòng thì lại khác.

Ngày hôm sau, vừa tan tầm Vương Thải Hà liền xuống bếp nấu cơm để mời một số người trong tộc đến để làm nhân chứng, Mục Thủy Ngưu là đại diện có thân phận cao, ngay cả đại đội trưởng trong thôn là Mục Giải Phóng cũng tới.

Cơm nước xong mới bắt đầu bàn chuyện chính, phòng ở trong nhà, tiền bạc, gia cầm linh tinh đều chia đều, lương thực trong nhà không nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60

Số ký tự: 0