Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 19
Tây Lương Miêu
2024-08-04 00:45:17
Mỗi nhà được chia 30 cân thóc thô, và 3-4 cân gạo kê cùng bột mì tinh. Về phần món nào không dễ chia thì hai vợ chồng già giữ lại để dành. Lại chờ thêm nửa tháng nữa là đến đợt chia lương thực, đến lúc đó từng nhà dựa vào công điểm của mình để tự đi nhận.
“Những thứ cần chia đều có trong danh sách này. Các anh không có ý kiến gì thì đến ký tên đi.”
Mục Kế Đông đứng lên, Mục Kế Binh lại bảo hắn đợi đã.
“Anh hai, anh còn muốn nói gì nữa.”
“Chia như vậy cũng không công bằng chút nào.”
“Sao lại không công bằng?”
“Nhà chúng ta có năm gian phòng ở, ngoại trừ nhà chính ra, trong bốn gian phòng ngủ thì phòng của anh lại nhỏ nhất, hay là chú ba đổi cho anh đi? Nhà chú chỉ có hai người với một con nhóc, cần phòng lớn như vậy làm gì?”
Mục Kế Đông cười nói: “Anh hai, nếu em nhớ không lầm, năm đó chính anh bảo không thích phòng của em vì ánh sáng kém, mùa đông thì âm u tối tăm, hiện tại lại bảo em đổi, mặt mũi cũng lớn thật đấy!”
Mục Kế Binh cũng cười: “Anh cũng không chiếm lợi của chú, chú đưa căn phòng đó cho anh thì anh sẽ giữ bí mật chuyện chú Thủy Ngưu định giao vị trí kế toán cho chú.”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, Mục Giải Phóng quay đầu nhìn Mục Thủy Ngưu: “Chú, chú nói vậy thật ư?”
“Chưa từng, chú chỉ nói chú có tuổi rồi nên hơi quá sức, Kế Đông giỏi tính toán nên chú bảo nó ăn tết xong thì qua phụ chú một tay.”
Mục Kế Binh rõ ràng không tin: “Chuyện tốt như vậy sao không gọi cháu mà chỉ kêu mình chú ba? Chẳng lẽ cháu không phải họ Mục ư? Chú Thủy Ngưu, chú cũng có con trai mà, con trai chú có biết chuyện chú định nhường công việc cho Mục Kế Đông không?”
“Cháu thích thì cứ nói đi, Mục Thủy Ngưu chú cũng không làm chuyện gì thẹn với lòng.” Mục Thủy Ngưu nói xong lại cười với Mục Quý, nói: “Anh dạy được đứa con trai giỏi thật đấy!”
Mục Quý đen mặt: “Thằng hai, con còn chuyện gì không hài lòng thì cứ nói rõ ra đi.”
“Đúng là có thật, cha mẹ còn làm việc được thêm mấy năm nữa. Nếu hai người đi theo nhà anh cả, chẳng phải anh cả được hời rồi sao? Chia đều như vậy hình như không công bằng với con cùng chú ba chút nào?”
Vương Thải Hà đột nhiên đứng dậy: “Anh còn muốn gì nữa hả, hay là đem tôi với cha anh đi cân rồi bán cho anh một phần?”
“Hì hì, cha mẹ nói vậy chẳng khác nào đánh vào mặt con, con chỉ nói vậy thôi, nếu cha mẹ muốn thiên vị anh cả thì con cũng hết cách.”
Ngay từ đầu Mục Kế Đông cũng không muốn căn phòng đó, vì vậy liền trực tiếp nói thẳng: “Được rồi, không phải anh bảo anh chịu thiệt sao, vậy em không lấy căn phòng kia nữa, chia cho anh hai căn, mình nhà anh ở hết cũng được,”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
Mục Kế Quân vội vàng ngăn cản: “Không lấy phòng ở vậy chú ở chỗ nào?”
“Chú Mục Tam định bán nhà, em định mua lại.”
“Chú lấy tiền đâu ra mà mua?”
“Quốc Trụ cùng Chu Khải cho em mượn.”
Mục Kế Binh liền đổi ý: “Con muốn căn nhà đó, cha mẹ, hai người mua căn nhà đó rồi chia cho con đi, con sẽ không lấy mấy đồ đạc trong nhà nữa.”
Mục Quý nổi giận: “Mục Kế Binh, anh cũng dám nói thật đấy, cả nhà tiết kiệm nhiều năm như vậy, tổng cộng được có hai trăm tệ, anh muốn cầm đi hết á, nằm mơ đi!”
“Con không biết, nếu hôm nay cha mẹ không chịu đồng ý, vậy con không muốn chia nhà nữa. Dù sao cũng ầm ĩ hết rồi, con cũng chả quan tâm.”
Mục Kế Binh bày ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, làm cho mấy người lớn trong nhà phải trừng mắt mà nhìn, sao nhà họ Mục lại sinh ra thứ nghiệp chướng như này không biết.
“Những thứ cần chia đều có trong danh sách này. Các anh không có ý kiến gì thì đến ký tên đi.”
Mục Kế Đông đứng lên, Mục Kế Binh lại bảo hắn đợi đã.
“Anh hai, anh còn muốn nói gì nữa.”
“Chia như vậy cũng không công bằng chút nào.”
“Sao lại không công bằng?”
“Nhà chúng ta có năm gian phòng ở, ngoại trừ nhà chính ra, trong bốn gian phòng ngủ thì phòng của anh lại nhỏ nhất, hay là chú ba đổi cho anh đi? Nhà chú chỉ có hai người với một con nhóc, cần phòng lớn như vậy làm gì?”
Mục Kế Đông cười nói: “Anh hai, nếu em nhớ không lầm, năm đó chính anh bảo không thích phòng của em vì ánh sáng kém, mùa đông thì âm u tối tăm, hiện tại lại bảo em đổi, mặt mũi cũng lớn thật đấy!”
Mục Kế Binh cũng cười: “Anh cũng không chiếm lợi của chú, chú đưa căn phòng đó cho anh thì anh sẽ giữ bí mật chuyện chú Thủy Ngưu định giao vị trí kế toán cho chú.”
Mọi người nghe xong đều sửng sốt, Mục Giải Phóng quay đầu nhìn Mục Thủy Ngưu: “Chú, chú nói vậy thật ư?”
“Chưa từng, chú chỉ nói chú có tuổi rồi nên hơi quá sức, Kế Đông giỏi tính toán nên chú bảo nó ăn tết xong thì qua phụ chú một tay.”
Mục Kế Binh rõ ràng không tin: “Chuyện tốt như vậy sao không gọi cháu mà chỉ kêu mình chú ba? Chẳng lẽ cháu không phải họ Mục ư? Chú Thủy Ngưu, chú cũng có con trai mà, con trai chú có biết chuyện chú định nhường công việc cho Mục Kế Đông không?”
“Cháu thích thì cứ nói đi, Mục Thủy Ngưu chú cũng không làm chuyện gì thẹn với lòng.” Mục Thủy Ngưu nói xong lại cười với Mục Quý, nói: “Anh dạy được đứa con trai giỏi thật đấy!”
Mục Quý đen mặt: “Thằng hai, con còn chuyện gì không hài lòng thì cứ nói rõ ra đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng là có thật, cha mẹ còn làm việc được thêm mấy năm nữa. Nếu hai người đi theo nhà anh cả, chẳng phải anh cả được hời rồi sao? Chia đều như vậy hình như không công bằng với con cùng chú ba chút nào?”
Vương Thải Hà đột nhiên đứng dậy: “Anh còn muốn gì nữa hả, hay là đem tôi với cha anh đi cân rồi bán cho anh một phần?”
“Hì hì, cha mẹ nói vậy chẳng khác nào đánh vào mặt con, con chỉ nói vậy thôi, nếu cha mẹ muốn thiên vị anh cả thì con cũng hết cách.”
Ngay từ đầu Mục Kế Đông cũng không muốn căn phòng đó, vì vậy liền trực tiếp nói thẳng: “Được rồi, không phải anh bảo anh chịu thiệt sao, vậy em không lấy căn phòng kia nữa, chia cho anh hai căn, mình nhà anh ở hết cũng được,”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
Mục Kế Quân vội vàng ngăn cản: “Không lấy phòng ở vậy chú ở chỗ nào?”
“Chú Mục Tam định bán nhà, em định mua lại.”
“Chú lấy tiền đâu ra mà mua?”
“Quốc Trụ cùng Chu Khải cho em mượn.”
Mục Kế Binh liền đổi ý: “Con muốn căn nhà đó, cha mẹ, hai người mua căn nhà đó rồi chia cho con đi, con sẽ không lấy mấy đồ đạc trong nhà nữa.”
Mục Quý nổi giận: “Mục Kế Binh, anh cũng dám nói thật đấy, cả nhà tiết kiệm nhiều năm như vậy, tổng cộng được có hai trăm tệ, anh muốn cầm đi hết á, nằm mơ đi!”
“Con không biết, nếu hôm nay cha mẹ không chịu đồng ý, vậy con không muốn chia nhà nữa. Dù sao cũng ầm ĩ hết rồi, con cũng chả quan tâm.”
Mục Kế Binh bày ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, làm cho mấy người lớn trong nhà phải trừng mắt mà nhìn, sao nhà họ Mục lại sinh ra thứ nghiệp chướng như này không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro