Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Chiếc Điện Thoạ...

Thủy Nguyệt Linh Phong

2024-11-11 13:08:02

“Nó sáng lên rồi!”

“Cái này là chữ viết hả?”

“Quá thần kỳ! Không hổ danh là pháp bảo nha!”

“Chúng ta động nó nửa ngày pháp bảo cũng không sáng lên, tại sao khi đến trong tay Tiểu Dục nó lại sáng?”

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của mấy người cha Kim, trong lòng Kim Dục cười như điên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ giật mình, nàng sợ hãi la lên: “A! Sao trong đầu của con lại đột nhiên xuất hiện nhiều thứ đồ vật kỳ lạ như vậy?”

Nàng đột nhiên la lên làm cho mấy người Kim phụ giật mình hoảng sợ, sôi nổi vây quanh lại đây quan tâm nàng.

“Làm sao vậy? Con gái, con có chỗ nào khó chịu sao?”

“Thứ đồ vật kỳ lạ là cái gì?”

Kim Dục nhíu mày, duỗi tay xoa xoa đầu mình: “Cha, nương, pháp bảo này vừa sáng lên, trong đầu con lập tức xuất hiện một vài thứ. Đây là Phật Tổ truyền cho con, nói cái pháp bảo này được gọi là điện thoại di động, chỉ có người hữu duyên mới sử dụng được, còn con chính là người hữu duyên mà pháp bảo chọn, kêu con chỉ có thể dùng làm việc thiện không thể làm ác.”

“Này, này, thần kỳ như vậy sao?” Mấy người Kim phụ vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy! Nếu không tin thì mọi người thử xem, di động nằm trong tay mọi người đều không sáng lên, ngược lại còn sẽ trở lại trong tay của con.” Kim Dục nói xong liền đem điện thoại đặt vào tay đại cô.

Kim Lan vừa mới chuẩn bị cầm xem kỹ lại, di động liền bỗng nhiên biến mất, trong nháy mắt lại trở về trong tay Kim Dục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dọa bà sợ hãi giật mình không thôi, bà không ngừng vỗ ngực: “Làm ta sợ muốn chết, thần kỳ! thật sự quá thần kỳ!”

Đám người Kim phụ cũng cảm thấy quá kỳ lạ, lập tức sôi nổi đi qua thử một lần.

Mặc kệ là ai, một khi cầm được di động, nó đều sẽ tự động trở lại trong tay Kim Dục.

Khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng mới lạ.

“Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, ta sẽ không thể tin được trên đời này lại có chuyện khó tin như vậy!!”

“Đúng đúng! Quá thần kỳ! Nếu không phải bởi vì nơi này là chùa miếu, lại có tượng Phật chủ trấn, ta còn tưởng rằng chúng ta đang bị quỷ ám đâu!”

“Tiểu Dục, con có chỗ nào khó chịu hay không?”

“Con không có chỗ nào khó chịu hết, để con nói cho mọi người biết, cái pháp bảo mà Phật Tổ ban cho này có thể mua được lương thực, hơn nữa giá cả còn rất rẻ.” Kim Dục hạ giọng nói nhỏ một câu.

Nói xong nàng bật điện thoại lên ngay trước mặt mọi người, giả bộ như đây là lần đầu tiên nàng sử dụng điện thoại, bàn tay thao tác vụng về cho mọi người xem.

“Đây mọi người xem, mấy cái hình ảnh nhỏ này đều là lương thực cùng với nông cụ, còn các ký tự này là chữ viết trên trời. Bởi do là người có duyên Phật Tổ chọn, nên con có thể xem hiểu được những chữ viết kỳ quái này, cái này là 30, ý là 30 văn tiền có thể mua được mười cân gạo.” Vừa nói nàng vừa kinh ngạc giật mình che miệng, vẻ mặt không thể tin được.

“Cái gì? Mười cân? Mà còn là gạo?” Đám người Kim phụ cũng bị giật mình khiếp sợ.

Ngày thường gạo bán tám văn tiền một cân, thời kỳ thiên tai còn có thể bán tới một trăm văn tiền một cân, sau lại một chén cháo nhỏ cũng có thể đổi được một đứa con nít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại tới chỗ Phật Tổ, cư nhiên chỉ bán có ba văn tiền một cân.

Nói giỡn cũng không thể nói thành như vậy đâu.

“Mặc kệ có phải hay không là sự thật, mọi người cũng để con tới thử xem.” Kim Dục dùng sức nuốt nước miếng.

“Đúng vậy, thử xem, nếu thật sự có thể mua được lương thực giá rẻ như vậy, chúng ta liền không sợ bị đói nữa!” Đại cô Kim Lan quyết đoán không nói hai lời, móc ra 30 văn tiền nhét vào tay Kim Dục: “Con hiện tại mua ngay đi.”

Kim Dục dùng sức gật đầu, chốt đơn mua gạo, trong nháy mắt 30 văn tiền trong tay nàng đều biến mất, nàng hoảng sợ la lên: “Tiền bị pháp bảo thu đi rồi, mua sắm lương thực thành công!”

Thấy vậy, mọi người vội vàng chạy đến phía dưới cái lỗ hổng trên nóc nhà, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên chờ mong, chờ lương thực từ trên trời rơi xuống.

Kim Dục với Lương Nguyên nhìn thấy vậy liền giật giật khóe mắt, cạn lời: “......”

Kim phụ xoa mắt nhìn bầu trời: “Sao lại không có lương thực, gạo ở đâu?”

Kim Lan đau lòng tiền của mình: “Ông trời quả nhiên là đang trêu đùa chúng ta, trên đời này làm gì có gạo rẻ như vậy! Ô ô ô ~~”

“Gạo không phải là từ bầu trời rơi xuống, mọi người đừng nhìn, đến chỗ con xem này.”

Mấy người Kim phụ nghe tiếng đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy có một bao gạo được đóng gói hình thù kỳ lạ vô thanh vô thức xuất hiện, đang nằm yên lặng bên chân Kim Dục.

Đám người Kim phụ: “......” Phật Tổ hiển linh!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Số ký tự: 0