Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Mọi Người Thề P...
Thủy Nguyệt Linh Phong
2024-11-11 13:08:02
Bọn họ vội vàng tới nỗi té ngã chạy tới, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào gạo nằm trên mặt đất vô cùng kích động, giống như đang nhìn không phải gạo mà là núi vàng.
“Thật sự biến ra gạo!”
“Gạo này đóng gói nhìn thật kỳ quái nha! Không hổ danh là đồ vật trên trời!”
“Lần này chúng ta không lo thiếu đồ ăn nữa!"
“Từ từ, có gạo rồi, nhưng còn nước? Nước mới là quan trọng nhất nha.”
Mọi người bừng tỉnh, tất cả ánh mắt đồng thời nhìn về phía Kim Dục.
Kim Dục cười nói: “Nước cũng có thể mua được, sáu văn tiền mười cân.”
Trong Đào Viên có bán hai loại nước khoáng, một loại là chai nhỏ, sáu văn tiền một lốc có sáu chai, một chai có một cân, một loại khác là thùng lớn, sáu văn tiền một thùng có mười cân.
Nhìn qua thì mua thùng lớn lời hơn so với chai nhỏ.
Trong khoảng thời gian đi đường này, toàn là uống nước linh tuyền nên nàng phát hiện ra một cái quy luật. Nước linh tuyền không phải là được lấy vĩnh viễn không hết, linh tuyền độ lớn có hạn, chỉ có thể cất chứa một tấn nước, sau khi dùng thì nước linh tuyền cần phải tốn thời gian mới lại có nước, một ngày chỉ có thể có lại mười cân nước.
Cho nên nàng không thể lúc nào cũng cung cấp nước linh tuyền vô tận cho mọi người, phải để họ tự mua nước uống, muốn uống bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Sau khi mua nước xong nàng lại thêm một ít nước linh tuyền vào bên trong pha loãng là được, tuy rằng hiệu quả kém hơn so với trực tiếp uống nước linh tuyền, nhưng cũng có tác dụng tốt hơn so với uống nước bình thường.
Lon gạo ân, gánh gạo thù!*(1)
Không chỉ có nước, lương thực mọi người cũng đều phải tự bỏ tiền ra mua, không thể chỉ để một mình nàng với Lương Nguyên lo lắng chuyện tiền bạc, mà mọi người đều phải cùng lo mới công bằng, dù sao thì bây giờ di động cũng đã xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người.
Nhà ai ăn nhiều thì mua nhiều một chút, ăn ít thì mua ít lại, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, mọi người tự quản nhà mình, không cần phải chia sẻ thức ăn phiền phức như vậy, không có tiền thì tự mình kiếm, nàng chỉ phụ trách hỗ trợ mua sắm đồ vật mà thôi.
Vừa nghe có thể mua nước, hơn nữa giá cả cũng không cao, mấy người Kim phụ vui vẻ cười.
Bọn họ xoay người lại nhìn tượng Phật Tổ bằng đá, cùng nhau quỳ trên mặt đất dùng sức dập đầu ba cái.
“Cảm tạ Phật Tổ ban ân, chúng con sau này nhất định toàn làm việc tốt, bảo hộ người có duyên mà ngài đã chọn, giữ cho tâm tồn lương thiện, tuyệt đối không làm chuyện xấu.” Lương Hoành nghiêm túc nói xong, mấy người Kim phụ cũng bắt chước dáng vẻ của ông lặp lại một lần.
Bọn họ đã được tận mắt nhìn thấy điện thoại di động từ trên trời rơi xuống, nhưng người ngoài lại không hề hay biết, nên nếu chuyện thần kỳ như vậy được lan truyền ra ngoài, người khác khẳng định sẽ nghĩ Kim Dục là yêu quái, nhất định muốn bắt nàng lại đem đi thiêu, bởi vì nàng là người có duyên mà Phật Tổ chọn, cũng chỉ có nàng mới sử dụng được điện thoại.
Vì vậy cho nên những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, cần thiết đều phải biến mất ở trong bụng.
“Chờ vượt qua được trận hạn hán này, nếu có cơ hội con chắc chắn sẽ đến xây lại ngôi miếu cho Phật Tổ, đúc kim thân cho ngài.” Lương Hoành lại nói thêm một câu như vậy.
Kim phụ bất ngờ, đây không phải lại tốn tiền sao?
Ông không có tiền.
Còn chưa kịp nói cái gì, đại tỷ Kim Lan của ông lại trừng mắt liếc ông một cái.
Kim phụ lập tức hèn yếu, vội vàng đi theo mọi người cùng nhau lặp lại lời nói của Lương Hoành.
Cảm tạ Phật Tổ xong, mọi người cùng ghé sát vào nhau bàn bạc chuyện mua đồ vật.
Cuối cùng quyết định nhà nào tự mua lương thực cho nhà nấy, ai cũng không chiếm lợi của ai, dù sao trong tay mọi người đều có bạc.
Kết quả là, sau khi mọi người biết được trong di động có thể mua được đồ vật gì từ Kim Dục, các gia đình đều tự tách ra bàn bạc với nhau muốn mua cái gì, thương lượng tốt rồi thì cầm bạc tới chỗ Kim Dục mua.
Di động có quá nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái, mà đám người Kim phụ chưa từng thấy cũng chưa từng được nghe qua, tuy rằng tò mò nhưng tiền bạc có hạn, bọn họ không dám mua bậy bạ, nên chỉ mua bánh bao màn thầu với nước.
Gạo cũng không mua, bởi vì chưng cơm nấu cháo phiền phức không nói còn rất tốn nước, mà nước cũng phải tốn tiền, nên có thể tiết kiệm được chút nào thì tiết kiệm chút ấy.
Lúc mua đồ vật Kim Dục nhắc nhở mọi người: “Đồ vật lúc nào cũng có thể mua, mọi người đừng mua một lần nhiều quá, mắc công không mang theo nổi.”
Nàng không có lộ ra chuyện không gian với linh tuyền, cũng không nghĩ nói ra cho mọi người biết, ai cũng không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì nên lấy ra di động là đủ rồi, nàng sẽ không quản chuyện đồ vật mua nhiều đem đi không nổi.
Mọi người gật gật đầu: “Chúng ta biết rồi.”
-----
*(1): 升米恩斗米仇: Nắm gạo khi đói dưỡng thành ơn, gánh gạo khi no thì thành thù. Ý chỉ việc giúp đỡ một người khi người ta cần lúc đầu thì người ta sẽ biết ơn, nhưng nếu sau này cứ giúp như vậy thì họ sẽ cho rằng là chuyện đương nhiên có khi còn cảm thấy không đủ, không những không mang ơn mà khi chúng ta không giúp nữa thì họ sẽ mang thù.
“Thật sự biến ra gạo!”
“Gạo này đóng gói nhìn thật kỳ quái nha! Không hổ danh là đồ vật trên trời!”
“Lần này chúng ta không lo thiếu đồ ăn nữa!"
“Từ từ, có gạo rồi, nhưng còn nước? Nước mới là quan trọng nhất nha.”
Mọi người bừng tỉnh, tất cả ánh mắt đồng thời nhìn về phía Kim Dục.
Kim Dục cười nói: “Nước cũng có thể mua được, sáu văn tiền mười cân.”
Trong Đào Viên có bán hai loại nước khoáng, một loại là chai nhỏ, sáu văn tiền một lốc có sáu chai, một chai có một cân, một loại khác là thùng lớn, sáu văn tiền một thùng có mười cân.
Nhìn qua thì mua thùng lớn lời hơn so với chai nhỏ.
Trong khoảng thời gian đi đường này, toàn là uống nước linh tuyền nên nàng phát hiện ra một cái quy luật. Nước linh tuyền không phải là được lấy vĩnh viễn không hết, linh tuyền độ lớn có hạn, chỉ có thể cất chứa một tấn nước, sau khi dùng thì nước linh tuyền cần phải tốn thời gian mới lại có nước, một ngày chỉ có thể có lại mười cân nước.
Cho nên nàng không thể lúc nào cũng cung cấp nước linh tuyền vô tận cho mọi người, phải để họ tự mua nước uống, muốn uống bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Sau khi mua nước xong nàng lại thêm một ít nước linh tuyền vào bên trong pha loãng là được, tuy rằng hiệu quả kém hơn so với trực tiếp uống nước linh tuyền, nhưng cũng có tác dụng tốt hơn so với uống nước bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lon gạo ân, gánh gạo thù!*(1)
Không chỉ có nước, lương thực mọi người cũng đều phải tự bỏ tiền ra mua, không thể chỉ để một mình nàng với Lương Nguyên lo lắng chuyện tiền bạc, mà mọi người đều phải cùng lo mới công bằng, dù sao thì bây giờ di động cũng đã xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người.
Nhà ai ăn nhiều thì mua nhiều một chút, ăn ít thì mua ít lại, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, mọi người tự quản nhà mình, không cần phải chia sẻ thức ăn phiền phức như vậy, không có tiền thì tự mình kiếm, nàng chỉ phụ trách hỗ trợ mua sắm đồ vật mà thôi.
Vừa nghe có thể mua nước, hơn nữa giá cả cũng không cao, mấy người Kim phụ vui vẻ cười.
Bọn họ xoay người lại nhìn tượng Phật Tổ bằng đá, cùng nhau quỳ trên mặt đất dùng sức dập đầu ba cái.
“Cảm tạ Phật Tổ ban ân, chúng con sau này nhất định toàn làm việc tốt, bảo hộ người có duyên mà ngài đã chọn, giữ cho tâm tồn lương thiện, tuyệt đối không làm chuyện xấu.” Lương Hoành nghiêm túc nói xong, mấy người Kim phụ cũng bắt chước dáng vẻ của ông lặp lại một lần.
Bọn họ đã được tận mắt nhìn thấy điện thoại di động từ trên trời rơi xuống, nhưng người ngoài lại không hề hay biết, nên nếu chuyện thần kỳ như vậy được lan truyền ra ngoài, người khác khẳng định sẽ nghĩ Kim Dục là yêu quái, nhất định muốn bắt nàng lại đem đi thiêu, bởi vì nàng là người có duyên mà Phật Tổ chọn, cũng chỉ có nàng mới sử dụng được điện thoại.
Vì vậy cho nên những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, cần thiết đều phải biến mất ở trong bụng.
“Chờ vượt qua được trận hạn hán này, nếu có cơ hội con chắc chắn sẽ đến xây lại ngôi miếu cho Phật Tổ, đúc kim thân cho ngài.” Lương Hoành lại nói thêm một câu như vậy.
Kim phụ bất ngờ, đây không phải lại tốn tiền sao?
Ông không có tiền.
Còn chưa kịp nói cái gì, đại tỷ Kim Lan của ông lại trừng mắt liếc ông một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim phụ lập tức hèn yếu, vội vàng đi theo mọi người cùng nhau lặp lại lời nói của Lương Hoành.
Cảm tạ Phật Tổ xong, mọi người cùng ghé sát vào nhau bàn bạc chuyện mua đồ vật.
Cuối cùng quyết định nhà nào tự mua lương thực cho nhà nấy, ai cũng không chiếm lợi của ai, dù sao trong tay mọi người đều có bạc.
Kết quả là, sau khi mọi người biết được trong di động có thể mua được đồ vật gì từ Kim Dục, các gia đình đều tự tách ra bàn bạc với nhau muốn mua cái gì, thương lượng tốt rồi thì cầm bạc tới chỗ Kim Dục mua.
Di động có quá nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái, mà đám người Kim phụ chưa từng thấy cũng chưa từng được nghe qua, tuy rằng tò mò nhưng tiền bạc có hạn, bọn họ không dám mua bậy bạ, nên chỉ mua bánh bao màn thầu với nước.
Gạo cũng không mua, bởi vì chưng cơm nấu cháo phiền phức không nói còn rất tốn nước, mà nước cũng phải tốn tiền, nên có thể tiết kiệm được chút nào thì tiết kiệm chút ấy.
Lúc mua đồ vật Kim Dục nhắc nhở mọi người: “Đồ vật lúc nào cũng có thể mua, mọi người đừng mua một lần nhiều quá, mắc công không mang theo nổi.”
Nàng không có lộ ra chuyện không gian với linh tuyền, cũng không nghĩ nói ra cho mọi người biết, ai cũng không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì nên lấy ra di động là đủ rồi, nàng sẽ không quản chuyện đồ vật mua nhiều đem đi không nổi.
Mọi người gật gật đầu: “Chúng ta biết rồi.”
-----
*(1): 升米恩斗米仇: Nắm gạo khi đói dưỡng thành ơn, gánh gạo khi no thì thành thù. Ý chỉ việc giúp đỡ một người khi người ta cần lúc đầu thì người ta sẽ biết ơn, nhưng nếu sau này cứ giúp như vậy thì họ sẽ cho rằng là chuyện đương nhiên có khi còn cảm thấy không đủ, không những không mang ơn mà khi chúng ta không giúp nữa thì họ sẽ mang thù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro