Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Chương 37
Thủy Nguyệt Linh Phong
2024-11-11 13:08:02
Kim Dục cau mày nhìn về phía Lương Nguyên: “Bắt nhiều người như vậy đi tham gia quân ngũ, chẳng lẽ là sắp có chiến tranh?”
Bắt dân chúng bình thường đi tham gia quân ngũ, đó chính là đi chịu chết.
Lương Nguyên gật gật đầu: “Rất có thể là như vậy.”
Không phải chỉ là có thể, mà là khẳng định sẽ có chiến tranh, toàn bộ Xích Vân quốc đều sẽ gặp đại loạn, cho nên bọn họ cần thiết chạy thoát tới một nơi không có chiến tranh.
Hắn không muốn lại chiến đấu nữa, trận chiến này có đánh mãi thì cũng không xong.
Mấy người Kim phụ liền lập tức trở nên bối rối.
“Thiên tai còn không có kết thúc, liền phải đi đánh giặc, đây là không cho bá tánh sống?”
“Đánh cái gì giặc? Cùng ai đánh? Mấy kẻ mọi rợ không phải đã bị đánh lui vào năm trước sao? Đây là lại đánh trở lại lần nữa?”
Lương Nguyên trấn an mọi người: “Mọi người đừng hoảng loạn, nhanh chóng tìm một nơi an toàn trốn đi, để ta đi lên phía trước tìm hiểu kỹ tình huống?”
Đinh Đạt đi tới: “Để ta cùng đi với cháu.”
Lương Nguyên gật gật đầu.
“Hai người nhất định phải chú ý an toàn.” Kim Dục dặn dò một câu.
Lương Nguyên với Đinh Đạt rất nhanh liền rời đi.
Thấy vậy, Kim Lan kéo Lương Nguyệt qua, làm Đinh Phong mấy người đỡ Lương Hoành, kêu lên một nhà Kim Dục rời đi đường lớn, đi vào một cái đường nhỏ, tìm một nơi ít người ẩn nấp.
Nhìn thấy người trên đường vội vội vàng vàng, trong lòng mọi người đều cực kỳ bất an.
Kim Lan nắm chặt tay Lương Nguyệt: “Nếu quan binh thật sự đang bắt người tham gia quân ngũ, thì chúng ta không thể đi đường lớn được, chỉ có thể đi Dương Đà sơn…… Lên núi cũng chết mà đi lính cũng chết……”
Thấy bà sợ đến mức cả người run rẩy, Kim Dục liền đi tới trấn an bà: "Đại cô, chúng ta đừng nghĩ nhiều, trời sẽ không tuyệt đường người sống, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi.”
Kim phụ cũng đi theo nói: “Đúng vậy! Tỷ, xảy ra nhiều chuyện khó khăn gian nan như vậy mà chúng ta cũng có thể vượt qua được, thì còn sợ hãi cái gì nữa?”
Kim Lan lắc đầu: “Tỷ không phải sợ chết, ta là lo lắng cho mấy đứa nhỏ.”
Đinh Phong cũng nói: “Nương, con cùng bọn đệ đệ không sợ khổ, chúng con trưởng thành rồi, đã có thể bảo hộ cha với nương, hai người không cần phải lo lắng cho bọn con.”
Kim Lan nghe vậy liền nhìn bốn đứa con trai của mình một cái: “Ta tuyệt đối sẽ không cho lão đại cùng lão nhị đi tham gia quân ngũ.”
Đinh Tiêu với Đinh Sái cũng dùng sức gật đầu: “Ừm, không cho đại ca với nhị ca đi tham gia quân ngũ.”
Lúc này, Lương Nguyên cùng Đinh Đạt chạy như bay trở về, sắc mặt có chút sốt ruột, tới gần bọn họ liền nói.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi này, phía trước có quan binh đang bắt người, không thể đi đường lớn.”
“Đi, đi Dương Đà Sơn.”
“Đi nhanh lên, chậm liền đi không kịp.”
Nghe vậy, mọi người không dám ở lại nữa, vội vàng nhanh tay lẹ chân lên đường.
Đoàn người đi trên con đường nhỏ hướng tới Dương Đà sơn.
Trên đường hầu hết là người đi bộ, tất cả chỉ lo chạy trốn, không có ai để ý đoàn người Kim Dục đang chạy đi đâu.
Đường nhỏ uốn lượn khúc chiết, chạy không đến mười lăm phút, bóng dáng mọi người đều đã bị sườn núi lớn che khuất.
Cùng lúc đó, ngoài đường lớn có một đám quan binh mãnh liệt xông đến, nhìn đến tráng lao động liền bắt lại, vô số bá tánh kêu gào than trời khóc đất, thanh âm tuyệt vọng truyền tới càng lúc càng xa.
Nhóm người Kim Dục nghe được những âm thanh đó, trong lòng bi thống phẫn hận đồng thời dưới chân nện bước nhanh hơn.
Bọn họ không muốn bị quan binh bắt được, tuy rằng đều là chết, nhưng là bọn họ tình nguyện đi Dương Đà sơn liều một lần.
Sau nửa canh giờ, con đường càng lúc càng cao, vẫn luôn đi lên chỗ cao như vậy nên cực kỳ tiêu hao thể lực.
Nhưng mọi người không dám nghỉ ngơi, bởi vì nếu hơi chút tạm dừng, những quan binh đó rất có khả năng sẽ đuổi kịp.
Bọn họ nhất định phải tiếp tục chạy.
Lại chạy thêm mười lăm phút, con đường rốt cuộc cũng không hướng đi lên nữa, mà là đi xuống.
Đường xuống dốc cực kỳ dễ đi, như vậy mọi người cũng có thể thư thái một chút.
Sau khi đi khoảng hai canh giờ trên con đường này, mọi người mới tới được dưới chân núi Dương Đà sơn.
Nơi này còn có một con đường nhỏ, có thể đi thông Thành Vận phủ, chỉ cách ba dặm xa.
Trong thời kỳ thái bình, có rất nhiều thợ săn sau khi đi săn bên ngoài rìa núi Dương Đà xong, đều sẽ đi theo con đường nhỏ này vào trong thành bán con mồi.
Nhưng hiện tại, trên con đường này đến một bóng người cũng không có.
Bắt dân chúng bình thường đi tham gia quân ngũ, đó chính là đi chịu chết.
Lương Nguyên gật gật đầu: “Rất có thể là như vậy.”
Không phải chỉ là có thể, mà là khẳng định sẽ có chiến tranh, toàn bộ Xích Vân quốc đều sẽ gặp đại loạn, cho nên bọn họ cần thiết chạy thoát tới một nơi không có chiến tranh.
Hắn không muốn lại chiến đấu nữa, trận chiến này có đánh mãi thì cũng không xong.
Mấy người Kim phụ liền lập tức trở nên bối rối.
“Thiên tai còn không có kết thúc, liền phải đi đánh giặc, đây là không cho bá tánh sống?”
“Đánh cái gì giặc? Cùng ai đánh? Mấy kẻ mọi rợ không phải đã bị đánh lui vào năm trước sao? Đây là lại đánh trở lại lần nữa?”
Lương Nguyên trấn an mọi người: “Mọi người đừng hoảng loạn, nhanh chóng tìm một nơi an toàn trốn đi, để ta đi lên phía trước tìm hiểu kỹ tình huống?”
Đinh Đạt đi tới: “Để ta cùng đi với cháu.”
Lương Nguyên gật gật đầu.
“Hai người nhất định phải chú ý an toàn.” Kim Dục dặn dò một câu.
Lương Nguyên với Đinh Đạt rất nhanh liền rời đi.
Thấy vậy, Kim Lan kéo Lương Nguyệt qua, làm Đinh Phong mấy người đỡ Lương Hoành, kêu lên một nhà Kim Dục rời đi đường lớn, đi vào một cái đường nhỏ, tìm một nơi ít người ẩn nấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy người trên đường vội vội vàng vàng, trong lòng mọi người đều cực kỳ bất an.
Kim Lan nắm chặt tay Lương Nguyệt: “Nếu quan binh thật sự đang bắt người tham gia quân ngũ, thì chúng ta không thể đi đường lớn được, chỉ có thể đi Dương Đà sơn…… Lên núi cũng chết mà đi lính cũng chết……”
Thấy bà sợ đến mức cả người run rẩy, Kim Dục liền đi tới trấn an bà: "Đại cô, chúng ta đừng nghĩ nhiều, trời sẽ không tuyệt đường người sống, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi.”
Kim phụ cũng đi theo nói: “Đúng vậy! Tỷ, xảy ra nhiều chuyện khó khăn gian nan như vậy mà chúng ta cũng có thể vượt qua được, thì còn sợ hãi cái gì nữa?”
Kim Lan lắc đầu: “Tỷ không phải sợ chết, ta là lo lắng cho mấy đứa nhỏ.”
Đinh Phong cũng nói: “Nương, con cùng bọn đệ đệ không sợ khổ, chúng con trưởng thành rồi, đã có thể bảo hộ cha với nương, hai người không cần phải lo lắng cho bọn con.”
Kim Lan nghe vậy liền nhìn bốn đứa con trai của mình một cái: “Ta tuyệt đối sẽ không cho lão đại cùng lão nhị đi tham gia quân ngũ.”
Đinh Tiêu với Đinh Sái cũng dùng sức gật đầu: “Ừm, không cho đại ca với nhị ca đi tham gia quân ngũ.”
Lúc này, Lương Nguyên cùng Đinh Đạt chạy như bay trở về, sắc mặt có chút sốt ruột, tới gần bọn họ liền nói.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi này, phía trước có quan binh đang bắt người, không thể đi đường lớn.”
“Đi, đi Dương Đà Sơn.”
“Đi nhanh lên, chậm liền đi không kịp.”
Nghe vậy, mọi người không dám ở lại nữa, vội vàng nhanh tay lẹ chân lên đường.
Đoàn người đi trên con đường nhỏ hướng tới Dương Đà sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường hầu hết là người đi bộ, tất cả chỉ lo chạy trốn, không có ai để ý đoàn người Kim Dục đang chạy đi đâu.
Đường nhỏ uốn lượn khúc chiết, chạy không đến mười lăm phút, bóng dáng mọi người đều đã bị sườn núi lớn che khuất.
Cùng lúc đó, ngoài đường lớn có một đám quan binh mãnh liệt xông đến, nhìn đến tráng lao động liền bắt lại, vô số bá tánh kêu gào than trời khóc đất, thanh âm tuyệt vọng truyền tới càng lúc càng xa.
Nhóm người Kim Dục nghe được những âm thanh đó, trong lòng bi thống phẫn hận đồng thời dưới chân nện bước nhanh hơn.
Bọn họ không muốn bị quan binh bắt được, tuy rằng đều là chết, nhưng là bọn họ tình nguyện đi Dương Đà sơn liều một lần.
Sau nửa canh giờ, con đường càng lúc càng cao, vẫn luôn đi lên chỗ cao như vậy nên cực kỳ tiêu hao thể lực.
Nhưng mọi người không dám nghỉ ngơi, bởi vì nếu hơi chút tạm dừng, những quan binh đó rất có khả năng sẽ đuổi kịp.
Bọn họ nhất định phải tiếp tục chạy.
Lại chạy thêm mười lăm phút, con đường rốt cuộc cũng không hướng đi lên nữa, mà là đi xuống.
Đường xuống dốc cực kỳ dễ đi, như vậy mọi người cũng có thể thư thái một chút.
Sau khi đi khoảng hai canh giờ trên con đường này, mọi người mới tới được dưới chân núi Dương Đà sơn.
Nơi này còn có một con đường nhỏ, có thể đi thông Thành Vận phủ, chỉ cách ba dặm xa.
Trong thời kỳ thái bình, có rất nhiều thợ săn sau khi đi săn bên ngoài rìa núi Dương Đà xong, đều sẽ đi theo con đường nhỏ này vào trong thành bán con mồi.
Nhưng hiện tại, trên con đường này đến một bóng người cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro