Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng
Cường Bắt Bá Tá...
Thủy Nguyệt Linh Phong
2024-11-11 13:08:02
Sau khi biết Lương Nguyên giết được ba con lợn rừng, Đinh Phong vô cùng phấn khích vội vàng đi đánh thức mọi người dậy ngoại trừ Kim Dục cùng với ba đứa nhỏ Kim Kiều, Lương Nguyệt, Đinh Sái. Sau đó để cho Kim Lan ở lại đây gác đêm, những người còn lại thì đi theo Lương Nguyên đi nâng lợn rừng về.
Trời gần sáng, đoàn người mới nâng lợn rừng trở về tới.
Ba con lợn rừng thân hình cũng không phải rất lớn, một con nặng khoảng một trăm cân, cộng lại hết có khoảng ba trăm cân.
Nhiều như vậy thịt, lập tức khiến cho đám người Kim phụ xem tới mức chảy nước miếng.
Kim Dục ngửi được mùi máu tươi nên tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy trên mặt đất có ba cái xác heo rừng, nàng sững người một lúc mới quay đầu lại nhìn về phía Lương Nguyên.
Lương Nguyên nhún nhún vai, hướng về phía nàng yên lặng khoát tay ra hiệu: “Không thành công.”
Lợn rừng uống xong nước linh tuyền, không những không bị thuần hóa mà còn nổi điên dí theo phía sau hắn không bỏ, rơi vào đường cùng hắn liền tùy tiện làm thịt hết.
Kim Dục: “......” Ông trời của ta ơi, cái linh tuyền này cùng linh tuyền trong tiểu thuyết nói tới không giống nhau nha, sao nói là huấn luyện dã thú trở thành thú vương mà?
Lợn rừng là Lương Nguyên giết, theo lý thì thịt nên đều là của hắn, nhưng Lương Nguyên nói, thời tiết nóng rồi thịt lợn rừng ăn không hết, cho nên ba nhà liền chia đều.
Kim Lan với Đinh Đạt đều không muốn chiếm lợi của Lương Nguyên, cho nên bàn bạc cùng với cha mẹ Kim, đem thịt lợn rừng chiết khấu thành bạc đưa cho Lương Nguyên.
Lương Nguyên thu tiền, Kim phụ liền đau lòng muốn chết.
Sau khi mổ lợn rừng xong, mỗi con hẳn là có thể được 60 cân thịt, dựa theo giá cả thịt heo bình thường tới tính, mười lăm văn tiền một cân, sáu mươi cân là chín trăm văn tiền.
Kim phụ trong nháy mắt liền cảm thấy thịt heo vô vị.
Nấu nước nhổ lông heo quá lãng phí nước, cho nên mọi người liền đóng một cái giá gỗ, xong rồi nhóm lửa để nướng, nướng cháy xém thì đổ vào một chút nước rồi dùng dao với bàn chải cạo sạch sẽ.
Mấy thứ như ruột heo phổi heo này đó rất khó rửa sạch, mọi người đều không muốn nên ném hết lên trên núi, chỉ để lại thận với gan heo, dùng để xào lửa lớn.
Thận với gan heo không thể dự trữ được, hôm nay là có thể ăn xong, mọi người từ chỗ Kim Dục mua một chút gia vị, sau đó liền tự nhóm lửa để xào, mạnh nhà nào nhà đó ăn.
Thịt heo được chặt thành mấy khối nhỏ, xào sơ qua rồi đem ướp muối tiêu.
Sau khi vội xong thì cũng đã tới hoàng hôn.
Mọi người lại ở trong miếu nghỉ tạm một đêm, sáng sớm ngày mai mới tiếp tục lên đường.
Trên đường lúc không có ai thì mọi người hầm thịt hoặc là nướng thịt để ăn, lúc có người thì lặng lẽ tùy tiện ăn một chút bánh bao màn thầu cho đỡ đói.
Cứ như thế qua năm ngày, mọi người rốt cuộc cũng đến được chỗ ngoại thành cách phủ Thành Vận mười dặm.
Ở gần đó có một con đường dẫn đi qua Dương Đà sơn.
Nhiều năm qua đi như vậy, lại có thể một lần nữa nhìn đến con đường này, Lương Hoành trong lòng tràn đầy cảm xúc, liền nhiệt tình giới thiệu với mấy người Kim Dục.
Trong lúc đang nói chuyện thì ở trên đường lớn cách đó không xa có rất nhiều người hoảng sợ chạy trốn tới chỗ này.
Sắc mặt bọn họ hoảng hốt, chạy nhanh như bay, như thể đang có thổ phỉ đuổi theo phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lương Nguyên tối sầm lại.
Quan binh đã bắt đầu đi bắt người rồi?
Chỉ trong chốc lát, những người này đều đã chạy qua trước mặt nhóm người Kim Dục.
Đinh Đạt lập tức giữ chặt một người lại hỏi: “Huynh đệ, xin cho hỏi đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao mấy người các huynh lại chạy trốn gấp như vậy?”
Người nọ gấp đến nỗi mồ hôi đầy mặt: “Mấy ngày trước có một vị tướng quân đến phủ Thành Vận của chúng ta, không biết là đã cùng Tri phủ đại nhân nói gì đó, mà ngày hôm qua Tri phủ đại nhân sai người đến từng nhà bắt tráng lao động đi tham gia quân ngũ, mặc kệ là người ở đây hay là ở nơi khác tới, chỉ cần năm nay đủ mười lăm tuổi, là nam nhân thì đều bị bắt!”
Người này khóc lóc nói: “Thiên tai vẫn còn chưa kết thúc, cuộc sống của dân chúng vốn đã không tốt, hiện tại lại còn phải bị chộp tới tham gia quân ngũ, cái này làm cho chúng ta sống như thế nào! Chỉ có thể chạy trốn.”
Hắn nói xong liền vòng qua Đinh Đạt, lảo đảo chạy đi.
Sắc mặt của mọi người nháy mắt đều thay đổi.
Trời gần sáng, đoàn người mới nâng lợn rừng trở về tới.
Ba con lợn rừng thân hình cũng không phải rất lớn, một con nặng khoảng một trăm cân, cộng lại hết có khoảng ba trăm cân.
Nhiều như vậy thịt, lập tức khiến cho đám người Kim phụ xem tới mức chảy nước miếng.
Kim Dục ngửi được mùi máu tươi nên tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy trên mặt đất có ba cái xác heo rừng, nàng sững người một lúc mới quay đầu lại nhìn về phía Lương Nguyên.
Lương Nguyên nhún nhún vai, hướng về phía nàng yên lặng khoát tay ra hiệu: “Không thành công.”
Lợn rừng uống xong nước linh tuyền, không những không bị thuần hóa mà còn nổi điên dí theo phía sau hắn không bỏ, rơi vào đường cùng hắn liền tùy tiện làm thịt hết.
Kim Dục: “......” Ông trời của ta ơi, cái linh tuyền này cùng linh tuyền trong tiểu thuyết nói tới không giống nhau nha, sao nói là huấn luyện dã thú trở thành thú vương mà?
Lợn rừng là Lương Nguyên giết, theo lý thì thịt nên đều là của hắn, nhưng Lương Nguyên nói, thời tiết nóng rồi thịt lợn rừng ăn không hết, cho nên ba nhà liền chia đều.
Kim Lan với Đinh Đạt đều không muốn chiếm lợi của Lương Nguyên, cho nên bàn bạc cùng với cha mẹ Kim, đem thịt lợn rừng chiết khấu thành bạc đưa cho Lương Nguyên.
Lương Nguyên thu tiền, Kim phụ liền đau lòng muốn chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi mổ lợn rừng xong, mỗi con hẳn là có thể được 60 cân thịt, dựa theo giá cả thịt heo bình thường tới tính, mười lăm văn tiền một cân, sáu mươi cân là chín trăm văn tiền.
Kim phụ trong nháy mắt liền cảm thấy thịt heo vô vị.
Nấu nước nhổ lông heo quá lãng phí nước, cho nên mọi người liền đóng một cái giá gỗ, xong rồi nhóm lửa để nướng, nướng cháy xém thì đổ vào một chút nước rồi dùng dao với bàn chải cạo sạch sẽ.
Mấy thứ như ruột heo phổi heo này đó rất khó rửa sạch, mọi người đều không muốn nên ném hết lên trên núi, chỉ để lại thận với gan heo, dùng để xào lửa lớn.
Thận với gan heo không thể dự trữ được, hôm nay là có thể ăn xong, mọi người từ chỗ Kim Dục mua một chút gia vị, sau đó liền tự nhóm lửa để xào, mạnh nhà nào nhà đó ăn.
Thịt heo được chặt thành mấy khối nhỏ, xào sơ qua rồi đem ướp muối tiêu.
Sau khi vội xong thì cũng đã tới hoàng hôn.
Mọi người lại ở trong miếu nghỉ tạm một đêm, sáng sớm ngày mai mới tiếp tục lên đường.
Trên đường lúc không có ai thì mọi người hầm thịt hoặc là nướng thịt để ăn, lúc có người thì lặng lẽ tùy tiện ăn một chút bánh bao màn thầu cho đỡ đói.
Cứ như thế qua năm ngày, mọi người rốt cuộc cũng đến được chỗ ngoại thành cách phủ Thành Vận mười dặm.
Ở gần đó có một con đường dẫn đi qua Dương Đà sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiều năm qua đi như vậy, lại có thể một lần nữa nhìn đến con đường này, Lương Hoành trong lòng tràn đầy cảm xúc, liền nhiệt tình giới thiệu với mấy người Kim Dục.
Trong lúc đang nói chuyện thì ở trên đường lớn cách đó không xa có rất nhiều người hoảng sợ chạy trốn tới chỗ này.
Sắc mặt bọn họ hoảng hốt, chạy nhanh như bay, như thể đang có thổ phỉ đuổi theo phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lương Nguyên tối sầm lại.
Quan binh đã bắt đầu đi bắt người rồi?
Chỉ trong chốc lát, những người này đều đã chạy qua trước mặt nhóm người Kim Dục.
Đinh Đạt lập tức giữ chặt một người lại hỏi: “Huynh đệ, xin cho hỏi đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao mấy người các huynh lại chạy trốn gấp như vậy?”
Người nọ gấp đến nỗi mồ hôi đầy mặt: “Mấy ngày trước có một vị tướng quân đến phủ Thành Vận của chúng ta, không biết là đã cùng Tri phủ đại nhân nói gì đó, mà ngày hôm qua Tri phủ đại nhân sai người đến từng nhà bắt tráng lao động đi tham gia quân ngũ, mặc kệ là người ở đây hay là ở nơi khác tới, chỉ cần năm nay đủ mười lăm tuổi, là nam nhân thì đều bị bắt!”
Người này khóc lóc nói: “Thiên tai vẫn còn chưa kết thúc, cuộc sống của dân chúng vốn đã không tốt, hiện tại lại còn phải bị chộp tới tham gia quân ngũ, cái này làm cho chúng ta sống như thế nào! Chỉ có thể chạy trốn.”
Hắn nói xong liền vòng qua Đinh Đạt, lảo đảo chạy đi.
Sắc mặt của mọi người nháy mắt đều thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro