Mang Theo Không Gian Chạy Nạn Ở Cổ Đại
Kiếm Cơm
2024-11-30 01:30:29
Chẳng qua may mắn nàng chịu khó, tích cực làm nhiệm vụ, nửa năm trôi qua cũng góp nhặt được một ít bình đựng nước, sữa bò và đồ uống.
Hạng Dung xếp thùng đựng nước thành hai hàng, sau đó đi lên một đoạn đường, dùng thùng nhỏ lấy nước.
Sau khi đổ đầy lại đặt vào trong không gian.
Xô nhựa lấy nước chậm, trong lúc chờ đợi, nàng lấy chai nước khoáng trong không gian mở nắp ra, lấy đầy từng chai.
Cuối cùng ngay cả mấy túi nilon nàng cũng không buông tha, đều dùng để đựng nước.
Sau khi đổ đầy lại buộc chặt, để dọc theo vách tường trong không gian.
Chờ tích nước vào hết mấy vật chứa, chân trời đã lộ ra ánh sáng nhạt.
Hạng Dung dứt khoát không xuống núi, nàng cầm chiếc gùi sau lưng bắt đầu đào rau dại.
Mùa xuân là lúc rau dại ló đầu ra.
Nguyên chủ có thể còn sống, rau dại chiếm công lao rất lớn.
Ở thế giới kia, Hạng Dung không dám đến gần cỏ dại, có lẽ đột nhiên sẽ có thứ gì đó từ trong bụi cỏ há miệng ra hút máu của ngươi.
Có mấy loại thực vật ăn thịt người còn có kịch độc.
Thế nhưng nơi này cỏ dại xanh tươi mơn mởn, mỗi một cây đều có một cái tên riêng.
Có cây giống chổi, bởi vì chờ đến mùa thu có thể chặt cành xuống làm chổi, rau ngải đắng, bởi vì lúc mới ăn cực kỳ đắng.
Bạch hao, là vì lá mới mọc có màu trắng xù như bông.
Rau trường điều vì lá cây rất dài.
Còn có cả mấy thứ thường gặp như bồ công anh, xa tiền thảo…
Lá địa du sau khi phơi khô có thể dùng để pha trà uống, giải nhiệt.
Người Lý Gia Thôn thường sẽ tích trữ một phần đến mùa hè uống lúc làm việc, phần còn lại, cùng với thái dương thảo và mấy thảo dược khác bán lên tiệm thuốc trên huyện thành.
Đáng tiếc mùa xuân không có nhiều loại thảo dược bán cho hiệu thuốc, rất nhiều loại cây phải chờ đến sang thu nở hoa kết trái mới có thể dùng làm thuốc.
Hoặc là phát triển hơn chút thì có thể đào rễ làm thuốc.
Trước tận thế, Hạng Dung đã từng đọc qua tiểu thuyết xuyên không, nữ chính trong tiểu thuyết tiện tay đào cũng là nhân sâm, linh chi trăm năm.
Thế nào đến lượt nàng, ngay cả rễ cũng không thấy.
Hạng Dung đào đi đào lại cũng chỉ có rau dại.
Một lát sau, sắc trời càng lúc càng sáng hơn, lục tục có người lên núi xách nước, đào rau dại.
Cũng có người lên núi xem thử trong bẫy mình đặt có con mồi nào hay không.
Cho dù là ai nhìn thấy Hạng Dung đều lập tức rời mắt, không nhìn nhiều nàng lấy một cái.
Giống như nhìn nàng nhiều một cái sẽ chọc vào ôn dịch.
Hạng Dung cũng lười để ý đến bọn họ, tháo cung và mũi tên gỗ mình tự chế trên vai xuống, tiếp tục đi vào trong núi.
Hạng Dung xếp thùng đựng nước thành hai hàng, sau đó đi lên một đoạn đường, dùng thùng nhỏ lấy nước.
Sau khi đổ đầy lại đặt vào trong không gian.
Xô nhựa lấy nước chậm, trong lúc chờ đợi, nàng lấy chai nước khoáng trong không gian mở nắp ra, lấy đầy từng chai.
Cuối cùng ngay cả mấy túi nilon nàng cũng không buông tha, đều dùng để đựng nước.
Sau khi đổ đầy lại buộc chặt, để dọc theo vách tường trong không gian.
Chờ tích nước vào hết mấy vật chứa, chân trời đã lộ ra ánh sáng nhạt.
Hạng Dung dứt khoát không xuống núi, nàng cầm chiếc gùi sau lưng bắt đầu đào rau dại.
Mùa xuân là lúc rau dại ló đầu ra.
Nguyên chủ có thể còn sống, rau dại chiếm công lao rất lớn.
Ở thế giới kia, Hạng Dung không dám đến gần cỏ dại, có lẽ đột nhiên sẽ có thứ gì đó từ trong bụi cỏ há miệng ra hút máu của ngươi.
Có mấy loại thực vật ăn thịt người còn có kịch độc.
Thế nhưng nơi này cỏ dại xanh tươi mơn mởn, mỗi một cây đều có một cái tên riêng.
Có cây giống chổi, bởi vì chờ đến mùa thu có thể chặt cành xuống làm chổi, rau ngải đắng, bởi vì lúc mới ăn cực kỳ đắng.
Bạch hao, là vì lá mới mọc có màu trắng xù như bông.
Rau trường điều vì lá cây rất dài.
Còn có cả mấy thứ thường gặp như bồ công anh, xa tiền thảo…
Lá địa du sau khi phơi khô có thể dùng để pha trà uống, giải nhiệt.
Người Lý Gia Thôn thường sẽ tích trữ một phần đến mùa hè uống lúc làm việc, phần còn lại, cùng với thái dương thảo và mấy thảo dược khác bán lên tiệm thuốc trên huyện thành.
Đáng tiếc mùa xuân không có nhiều loại thảo dược bán cho hiệu thuốc, rất nhiều loại cây phải chờ đến sang thu nở hoa kết trái mới có thể dùng làm thuốc.
Hoặc là phát triển hơn chút thì có thể đào rễ làm thuốc.
Trước tận thế, Hạng Dung đã từng đọc qua tiểu thuyết xuyên không, nữ chính trong tiểu thuyết tiện tay đào cũng là nhân sâm, linh chi trăm năm.
Thế nào đến lượt nàng, ngay cả rễ cũng không thấy.
Hạng Dung đào đi đào lại cũng chỉ có rau dại.
Một lát sau, sắc trời càng lúc càng sáng hơn, lục tục có người lên núi xách nước, đào rau dại.
Cũng có người lên núi xem thử trong bẫy mình đặt có con mồi nào hay không.
Cho dù là ai nhìn thấy Hạng Dung đều lập tức rời mắt, không nhìn nhiều nàng lấy một cái.
Giống như nhìn nàng nhiều một cái sẽ chọc vào ôn dịch.
Hạng Dung cũng lười để ý đến bọn họ, tháo cung và mũi tên gỗ mình tự chế trên vai xuống, tiếp tục đi vào trong núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro