Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Chương 11

2024-11-22 10:57:54

Lê Gia Xuyên lê lết bước chân nặng nề đến cổng thành, nhìn tường thành cao lớn, thở ra một hơi dài.

Suýt nữa thì mệt chết trên đường!

Đường núi ở thời cổ đại quả thực khó đi, không cẩn thận là có thể trượt chân ngã xuống hố.

Gánh theo hơn mười chiếc giỏ tre và bao gạo được giấu khéo léo bên trong, cuối cùng ông cũng tới được đây.

Thấy cổng thành, Lê Gia Xuyên bỗng như được tiếp thêm sức lực, móc ra hai đồng tiền nộp cho lính gác để vào thành.

Nhưng lính gác lập tức chặn lại:

"Đứng lại! Đồ của ông nhiều quá, phải nộp thêm một đồng tiền thuế hàng hóa."

Gặp phải lính gác ngang ngược, Lê Gia Xuyên chỉ biết than thở trong lòng. Mang nhiều đồ lại còn bị thu thêm thuế, thật là ức hiếp dân lành!

Nhưng ông không dám tranh cãi với quan binh, đành nhẫn nhịn móc thêm một đồng nữa, cuối cùng cũng được qua cổng.

Không dễ dàng gì... thật là khổ!

Đi một chuyến mà hao tổn sức lực quá mức.

Theo trí nhớ, ông đi quanh một vòng tìm chỗ đông người rồi bắt đầu bày bán giỏ tre.

Kỹ thuật đan giỏ của Nhị Lang quả thật không tồi, những chiếc giỏ rất chắc chắn, đẹp mắt, vừa bày ra đã có người ghé lại hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Giỏ tre này bao nhiêu tiền một cái?"

"Giỏ nhỏ 10 văn, giỏ lớn 15 văn. Lão bá muốn mua mấy cái về dùng trong nhà không? Giỏ tre nhà tôi bền chắc, kiểu dáng lại đẹp, ai dùng cũng khen!"

Lê Gia Xuyên khéo léo quảng cáo sản phẩm, khiến vị khách động lòng, mua liền hai chiếc.

Khởi đầu thuận lợi!

Chẳng mấy chốc, toàn bộ giỏ tre đã bán hết.

Cầm trong tay 150 văn tiền, ông quyết định bán tiếp số gạo trắng mang theo. Loại gạo tốt thế này không thể bán rẻ được, ông ghé tiệm gạo để hỏi giá trước.

"Chưởng quầy, hôm nay gạo giá bao nhiêu một đấu?"

"Năm mươi văn một đấu. Khách quan có mua ít về ăn không?"

"Không, tôi thấy gạo này không bằng gạo nhà tôi."

Lê Gia Xuyên cười bí hiểm, mở túi gạo ra, để lộ hạt gạo trắng như tuyết bên trong.

Chưởng quầy ban đầu không mấy để tâm, nghĩ rằng khách chỉ là một người nghèo khổ. Nhưng khi nhìn thấy gạo, ông ta không khỏi kinh ngạc:

"Đây... đây là gạo gì?!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta không thể tin vào mắt mình. Gạo trắng mịn, bóng loáng như tuyết mùa đông, không lẫn một chút tạp chất nào.

Chưởng quầy nhón lấy một nhúm, màu sắc sáng bóng, mùi thơm nhẹ lan tỏa, đây chính là gạo thượng phẩm!

Dù bán gạo đã nhiều năm, ông ta chưa từng thấy loại gạo nào chất lượng như vậy. Ngay lập tức, giọng nói trở nên niềm nở:

"Khách quan, gạo này có bán không?"

"Có. Ông nghĩ gạo này giá bao nhiêu?"

Lê Gia Xuyên mỉm cười, ý tứ rõ ràng rằng gạo này không thể dưới giá 50 văn một đấu.

Chưởng quầy đắn đo. Nếu có loại gạo này, đem biếu chủ nhân chắc chắn sẽ được thưởng lớn. Nghĩ vậy, ông ta báo giá:

"Tám mươi văn, thế nào?"

Tim Lê Gia Xuyên đập nhanh, không ngờ đối phương lại trả cao như vậy. Nhưng ông giữ vẻ mặt bình thản, chỉ nhếch môi cười nhẹ.

Thấy khách chưa hài lòng, chưởng quầy cắn răng:

"Một trăm văn một đấu! Thật sự không thể cao hơn, giá này ngang với gạo cống phẩm!"

"Được, theo giá của ông. Làm ăn phải có thành ý, tôi cũng không ép giá."

Lê Gia Xuyên cười tươi, buôn bán cần ai kiên nhẫn hơn ai, ông đã thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Số ký tự: 0