Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn
Chương 38
2024-11-22 10:57:54
Quan binh cung cấp đồ ăn cho lưu dân mỗi ngày chỉ rất đơn giản, mỗi người một cái bánh nướng, ngay cả nước cũng không có. Muốn no bụng thì phải tự đi kiếm thức ăn dọc đường.
Cơn mưa mỗi lúc một lớn, ngay cả quan binh cũng không dám đi tiếp. Họ sợ bị cảm lạnh, mà nơi đây hoang vu không có làng mạc, mắc bệnh thì chỉ có tự chịu đựng.
Quan binh không di chuyển, đám dân chúng bên dưới tự nhiên cũng không dám nhúc nhích. Có người hối hận không thôi, tại sao không nghe lời người ta? Nếu hái lá chuối giống họ thì giờ không phải bị mưa ướt, tránh được bệnh tật, thật tốt biết bao!
Còn có thể như nhà họ Thịnh, đội lá chuối ra ngoài tìm thức ăn! Chỉ biết thở dài, trong lòng đầy hối tiếc.
Mây đen trên trời càng lúc càng dày, Diệp Chân Chân ngước nhìn bầu trời, thoáng thấy tia chớp lóe lên, giật mình: Xong rồi! Sắp có sấm sét!
Cô bé bất chợt nhảy dựng lên, làm Lý Tú Lan giật nảy mình.
“Con làm sao thế, Chân Chân? Sao vội vàng vậy?”
“Sắp có sấm sét rồi! Mẹ, mau gọi bà nội và mọi người rời khỏi gốc cây, nếu bị sét đánh trúng thì nguy to!” Diệp Chân Chân lo lắng nói, rồi chạy vòng ra phía sau cây tìm cha.
“Sấm sét sao?!?” Lý Tú Lan hoảng hốt, vội vàng cầm lá chuối chạy về phía bà nội, vừa chạy vừa hét:
“Sắp có sấm sét rồi! Mau ra khỏi gốc cây! Mẹ ơi, dẫn Nhị đệ và mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài đi!”
Tiếng hét của cô làm nhiều người giật mình. Sấm sét thôi mà, gia đình này đúng là làm quá, chạy ra ngoài làm gì chứ?
“Cha ơi, sắp có sấm sét!”
Nghe con gái nói, Diệp Gia Xuyên lập tức trở nên nghiêm túc. Anh hiểu rõ ở dưới gốc cây trong cơn giông sét nguy hiểm như thế nào.
“Chân Chân, gọi Nhị thúc và Tam thúc lại đây giúp cha đẩy xe bò. Con đi tìm mẹ và mọi người, tìm chỗ trống mà đứng!”
“Dạ, con đi ngay!”
Diệp Chân Chân tuy chỉ học lý thuyết về nguy hiểm của sấm sét, nhưng đây là lần đầu gặp phải tình huống thực tế. Cô bé vừa hoảng vừa lo, nhanh chóng kéo Nhị thúc qua giúp cha mình.
Diệp Gia Xuyên dẫn bò vàng rời khỏi gốc cây, tìm một chỗ tương đối trống trải để dừng lại. Chờ Nhị Lang và Tam Lang đến giúp canh xe bò, anh liền quay lại tìm vợ con.
Những người khác thì nuốt nước bọt. Trời mưa sấm sét là chuyện bình thường, nhà này chạy đi đâu chứ?
Nhưng cũng có người bán tín bán nghi, như gia đình họ Thịnh chẳng hạn...
“Cha, mau ra đây! Cây bên cạnh chỗ cha là cây to nhất, khả năng bị sét đánh rất cao!” Diệp Chân Chân lo lắng nhìn cha, tia chớp trên mây ngày càng sáng rõ.
Một tiếng sấm vang dội trời đất, khiến Diệp Chân Chân giật mình ôm chặt tai. Sấm lớn quá!
“Chân Chân, đừng sợ! Cha đây!” Diệp Gia Xuyên chạy đến ôm lấy vợ con, lòng lo lắng sợ họ bị thương.
“Đại Lang, mẹ cũng ở đây này!” Bà nội Diệp chen vào, giọng nửa trách móc nửa hờn dỗi.
Đột nhiên, một tia sét xé ngang bầu trời, đánh thẳng vào một cây lớn trong rừng. Cây lập tức bốc cháy, ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi, biến cây thành một mảnh than đen.
“Trời ơi! Sét đánh trúng thật rồi!!”
“Á á á, đừng trú dưới gốc cây! Mau ra ngoài!”
“Cha ơi, con sợ quá!”
Cảnh tượng sét đánh khiến mọi người rơi vào hỗn loạn. Tiếng khóc, tiếng kêu cứu vang lên không ngừng. Tất cả đều hoảng loạn chạy khỏi gốc cây, sợ bị sét đánh trúng.
“Trời đất ơi! Nhà này thật sự là thần rồi…” Thịnh Tuấn há hốc miệng, nhìn đám mây đen trên trời mà không tin vào mắt mình.
Thịnh Hoài Dân cũng ngơ ngác, trong lòng đầy nghi ngờ: Chẳng lẽ gia đình này có thuật quan sát thiên văn? Hay họ là hậu duệ của một gia tộc ẩn dật?
Tiếng sấm vang dội tiếp tục rền vang, từng tiếng như muốn xé rách bầu trời. Mỗi lần sấm nổ, mọi người lại hét lên kinh hãi.
Quan binh đứng đầu đoàn gần như muốn quỳ xuống, nuốt nước bọt liên tục, thầm nghĩ: Mình đã gặp được cao nhân cỡ nào đây…
Cơn mưa mỗi lúc một lớn, ngay cả quan binh cũng không dám đi tiếp. Họ sợ bị cảm lạnh, mà nơi đây hoang vu không có làng mạc, mắc bệnh thì chỉ có tự chịu đựng.
Quan binh không di chuyển, đám dân chúng bên dưới tự nhiên cũng không dám nhúc nhích. Có người hối hận không thôi, tại sao không nghe lời người ta? Nếu hái lá chuối giống họ thì giờ không phải bị mưa ướt, tránh được bệnh tật, thật tốt biết bao!
Còn có thể như nhà họ Thịnh, đội lá chuối ra ngoài tìm thức ăn! Chỉ biết thở dài, trong lòng đầy hối tiếc.
Mây đen trên trời càng lúc càng dày, Diệp Chân Chân ngước nhìn bầu trời, thoáng thấy tia chớp lóe lên, giật mình: Xong rồi! Sắp có sấm sét!
Cô bé bất chợt nhảy dựng lên, làm Lý Tú Lan giật nảy mình.
“Con làm sao thế, Chân Chân? Sao vội vàng vậy?”
“Sắp có sấm sét rồi! Mẹ, mau gọi bà nội và mọi người rời khỏi gốc cây, nếu bị sét đánh trúng thì nguy to!” Diệp Chân Chân lo lắng nói, rồi chạy vòng ra phía sau cây tìm cha.
“Sấm sét sao?!?” Lý Tú Lan hoảng hốt, vội vàng cầm lá chuối chạy về phía bà nội, vừa chạy vừa hét:
“Sắp có sấm sét rồi! Mau ra khỏi gốc cây! Mẹ ơi, dẫn Nhị đệ và mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài đi!”
Tiếng hét của cô làm nhiều người giật mình. Sấm sét thôi mà, gia đình này đúng là làm quá, chạy ra ngoài làm gì chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha ơi, sắp có sấm sét!”
Nghe con gái nói, Diệp Gia Xuyên lập tức trở nên nghiêm túc. Anh hiểu rõ ở dưới gốc cây trong cơn giông sét nguy hiểm như thế nào.
“Chân Chân, gọi Nhị thúc và Tam thúc lại đây giúp cha đẩy xe bò. Con đi tìm mẹ và mọi người, tìm chỗ trống mà đứng!”
“Dạ, con đi ngay!”
Diệp Chân Chân tuy chỉ học lý thuyết về nguy hiểm của sấm sét, nhưng đây là lần đầu gặp phải tình huống thực tế. Cô bé vừa hoảng vừa lo, nhanh chóng kéo Nhị thúc qua giúp cha mình.
Diệp Gia Xuyên dẫn bò vàng rời khỏi gốc cây, tìm một chỗ tương đối trống trải để dừng lại. Chờ Nhị Lang và Tam Lang đến giúp canh xe bò, anh liền quay lại tìm vợ con.
Những người khác thì nuốt nước bọt. Trời mưa sấm sét là chuyện bình thường, nhà này chạy đi đâu chứ?
Nhưng cũng có người bán tín bán nghi, như gia đình họ Thịnh chẳng hạn...
“Cha, mau ra đây! Cây bên cạnh chỗ cha là cây to nhất, khả năng bị sét đánh rất cao!” Diệp Chân Chân lo lắng nhìn cha, tia chớp trên mây ngày càng sáng rõ.
Một tiếng sấm vang dội trời đất, khiến Diệp Chân Chân giật mình ôm chặt tai. Sấm lớn quá!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chân Chân, đừng sợ! Cha đây!” Diệp Gia Xuyên chạy đến ôm lấy vợ con, lòng lo lắng sợ họ bị thương.
“Đại Lang, mẹ cũng ở đây này!” Bà nội Diệp chen vào, giọng nửa trách móc nửa hờn dỗi.
Đột nhiên, một tia sét xé ngang bầu trời, đánh thẳng vào một cây lớn trong rừng. Cây lập tức bốc cháy, ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi, biến cây thành một mảnh than đen.
“Trời ơi! Sét đánh trúng thật rồi!!”
“Á á á, đừng trú dưới gốc cây! Mau ra ngoài!”
“Cha ơi, con sợ quá!”
Cảnh tượng sét đánh khiến mọi người rơi vào hỗn loạn. Tiếng khóc, tiếng kêu cứu vang lên không ngừng. Tất cả đều hoảng loạn chạy khỏi gốc cây, sợ bị sét đánh trúng.
“Trời đất ơi! Nhà này thật sự là thần rồi…” Thịnh Tuấn há hốc miệng, nhìn đám mây đen trên trời mà không tin vào mắt mình.
Thịnh Hoài Dân cũng ngơ ngác, trong lòng đầy nghi ngờ: Chẳng lẽ gia đình này có thuật quan sát thiên văn? Hay họ là hậu duệ của một gia tộc ẩn dật?
Tiếng sấm vang dội tiếp tục rền vang, từng tiếng như muốn xé rách bầu trời. Mỗi lần sấm nổ, mọi người lại hét lên kinh hãi.
Quan binh đứng đầu đoàn gần như muốn quỳ xuống, nuốt nước bọt liên tục, thầm nghĩ: Mình đã gặp được cao nhân cỡ nào đây…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro