Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn
Chương 37
2024-11-22 10:57:54
Chỉ có nhà họ Diệp và nhà họ Thịnh hái lá chuối, hai gia đình đội những tàu lá xanh mướt, mưa bị chặn lại bên ngoài nên trên người hầu như không bị ướt.
Diệp Gia Xuyên đẩy xe bò vào dưới gốc cây, sắp xếp ổn thỏa cho gia đình mình xong liền nhìn sang những người khác. Anh thấy một số quan binh vì không đủ áo tơi nên có ba người bị mưa làm ướt, đang đứng dưới gốc cây sắp xếp đồ.
May mà anh hái dư được một ít lá chuối, bèn mang số lá chuối thừa đến chỗ quan binh.
“Các vị đại nhân, tôi hái dư một ít lá chuối, nếu các ngài cần, có thể dùng chúng để che mưa.”
Diệp Gia Xuyên đưa những tàu lá chuối qua.
Quan binh nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy, thái độ có phần thân thiện hơn:
“Làm sao ngươi biết trời sẽ mưa?”
Diệp Gia Xuyên mỉm cười:
“Nếu trời sắp mưa, trên trời sẽ có dấu hiệu bất thường, thêm vào đó chuồn chuồn bay thấp cũng là dấu hiệu báo mưa.”
“Chỉ dựa vào mấy cái đó mà ngươi đoán trời mưa sao?” Quan binh kinh ngạc, có chút khó tin.
“Đúng vậy. Nhà nông chúng tôi dựa vào thời tiết mà sống, nhìn nhiều tự nhiên sẽ biết vài điều mà người thường không để ý.” Diệp Gia Xuyên nói nhẹ nhàng, khiến các quan binh liếc nhìn nhau đầy thán phục.
Đây đúng là một người tài giỏi!
“Đa, đa tạ ngươi vì số lá chuối này. Sau này nếu có việc gì, ngươi cứ đến tìm chúng ta.” Một quan binh vừa nhận lá chuối vừa nói thêm vài lời.
“Đương nhiên rồi.” Diệp Gia Xuyên mỉm cười, trong lòng hài lòng vì đã đạt được mục đích! Anh vốn định tặng lá chuối cho các quan binh, bởi như ông bà xưa nói, “quỷ nhỏ khó đối phó.” Xây dựng mối quan hệ tốt với quan binh không bao giờ là sai, còn giúp tránh được nhiều rắc rối không đáng có.
Sau khi tặng lá chuối, anh quay lại chỗ gia đình mình. Cây thì nhỏ mà người lại đông.
Gia đình Diệp Gia Xuyên trú dưới một gốc cây, còn Diệp Nhị Lang và Tam Lang thì trú dưới gốc cây khác.
Mưa rơi liên miên, tiếng nước chảy rào rạt, từng đợt càng lúc càng lớn.
Diệp Chân Chân ngồi dưới gốc cây, đầu đội lá chuối, ngước nhìn cơn mưa đang trút nước từ trên trời xuống.
“Chân Chân, con có lạnh không? Lại đây, dựa vào cha mẹ một chút.” Diệp Gia Xuyên kéo mẹ con Lý Tú Lan lại gần hơn. Cơn mưa càng lúc càng lớn, không khí ẩm ướt hòa với cái lạnh khiến nhiệt độ giảm đi vài độ.
“Không lạnh đâu cha. Cha có muốn ăn chút sô-cô-la không? Con nghĩ cơn mưa này chắc chưa dừng ngay được.” Diệp Chân Chân lén lấy ra một thanh sô-cô-la từ trong ba lô, đưa cho cha.
Diệp Gia Xuyên thấy vợ con đã lấy ra ăn từ trước, miệng phồng lên như những chú chuột nhỏ, không khỏi bật cười.
“Ăn đi. Cha nhớ trong ba lô còn một ít bánh quy, hai mẹ con lén lấy ra ăn đi. Cha đi xem xe bò thế nào, không thể để chăn đệm bị ướt.” Anh xoa đầu con gái, rồi chạy qua bên xe bò kiểm tra.
Diệp Chân Chân ăn vui vẻ, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt của bà nội, cô sững người.
“Mẹ ơi, bà nội có phải muốn qua đây không? Cứ nhìn chằm chằm vào hai mẹ con mình.”
“Chắc vậy. Nhưng mẹ nghĩ bà muốn nhìn cha con hơn. Có điều mẹ con mình đứng chắn nên bà không hài lòng, cứ nhìn hai người mình mãi.”
“Thôi vậy, dù sao bà cũng chẳng thấy được cha, vì cây to quá mà!”
“Con nên hòa hợp với bà nội hơn. Dù sao cũng là mẹ trên danh nghĩa của cha con.”
“Mẹ cứ yên tâm!”
Ngoài kia, mưa càng lúc càng lớn.
Ở đằng xa, gia đình Thịnh cũng trú dưới tán cây. Thịnh Tuấn thì đang bối rối không thôi. Lá chuối đội đầu cậu bị rách mấy chỗ, nước mưa nhỏ giọt xuống, làm ướt người.
“Không thể nào! Sao lại mưa được chứ! Sao lại có thể mưa…” Cậu lẩm bẩm, tự vấn chính mình.
“Đã bảo em rồi, đừng coi thường người khác. Dân gian tự có cao nhân, lần sau em còn dám coi thường họ nữa không?” Thịnh Thanh Ninh mắng vài câu.
Thịnh Tuấn cúi gằm, thấy lạnh cả người. Hối hận vì lúc trước đã làm rách lá chuối, giờ phải chịu mưa rơi rớt không ngừng.
“Cha ơi, chuối còn xanh, vị hơi chát. Hay để vài ngày rồi hãy ăn?” Thịnh Thanh Ninh nhìn nải chuối trong bọc, hỏi ý cha.
Thịnh Hoài Dân lắc đầu:
“Chia ra ăn đi. Tối qua cả nhà ăn chẳng được bao nhiêu, vị không ngon cũng phải cố ăn thêm chút.”
“Con biết rồi.”
Diệp Gia Xuyên đẩy xe bò vào dưới gốc cây, sắp xếp ổn thỏa cho gia đình mình xong liền nhìn sang những người khác. Anh thấy một số quan binh vì không đủ áo tơi nên có ba người bị mưa làm ướt, đang đứng dưới gốc cây sắp xếp đồ.
May mà anh hái dư được một ít lá chuối, bèn mang số lá chuối thừa đến chỗ quan binh.
“Các vị đại nhân, tôi hái dư một ít lá chuối, nếu các ngài cần, có thể dùng chúng để che mưa.”
Diệp Gia Xuyên đưa những tàu lá chuối qua.
Quan binh nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy, thái độ có phần thân thiện hơn:
“Làm sao ngươi biết trời sẽ mưa?”
Diệp Gia Xuyên mỉm cười:
“Nếu trời sắp mưa, trên trời sẽ có dấu hiệu bất thường, thêm vào đó chuồn chuồn bay thấp cũng là dấu hiệu báo mưa.”
“Chỉ dựa vào mấy cái đó mà ngươi đoán trời mưa sao?” Quan binh kinh ngạc, có chút khó tin.
“Đúng vậy. Nhà nông chúng tôi dựa vào thời tiết mà sống, nhìn nhiều tự nhiên sẽ biết vài điều mà người thường không để ý.” Diệp Gia Xuyên nói nhẹ nhàng, khiến các quan binh liếc nhìn nhau đầy thán phục.
Đây đúng là một người tài giỏi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đa, đa tạ ngươi vì số lá chuối này. Sau này nếu có việc gì, ngươi cứ đến tìm chúng ta.” Một quan binh vừa nhận lá chuối vừa nói thêm vài lời.
“Đương nhiên rồi.” Diệp Gia Xuyên mỉm cười, trong lòng hài lòng vì đã đạt được mục đích! Anh vốn định tặng lá chuối cho các quan binh, bởi như ông bà xưa nói, “quỷ nhỏ khó đối phó.” Xây dựng mối quan hệ tốt với quan binh không bao giờ là sai, còn giúp tránh được nhiều rắc rối không đáng có.
Sau khi tặng lá chuối, anh quay lại chỗ gia đình mình. Cây thì nhỏ mà người lại đông.
Gia đình Diệp Gia Xuyên trú dưới một gốc cây, còn Diệp Nhị Lang và Tam Lang thì trú dưới gốc cây khác.
Mưa rơi liên miên, tiếng nước chảy rào rạt, từng đợt càng lúc càng lớn.
Diệp Chân Chân ngồi dưới gốc cây, đầu đội lá chuối, ngước nhìn cơn mưa đang trút nước từ trên trời xuống.
“Chân Chân, con có lạnh không? Lại đây, dựa vào cha mẹ một chút.” Diệp Gia Xuyên kéo mẹ con Lý Tú Lan lại gần hơn. Cơn mưa càng lúc càng lớn, không khí ẩm ướt hòa với cái lạnh khiến nhiệt độ giảm đi vài độ.
“Không lạnh đâu cha. Cha có muốn ăn chút sô-cô-la không? Con nghĩ cơn mưa này chắc chưa dừng ngay được.” Diệp Chân Chân lén lấy ra một thanh sô-cô-la từ trong ba lô, đưa cho cha.
Diệp Gia Xuyên thấy vợ con đã lấy ra ăn từ trước, miệng phồng lên như những chú chuột nhỏ, không khỏi bật cười.
“Ăn đi. Cha nhớ trong ba lô còn một ít bánh quy, hai mẹ con lén lấy ra ăn đi. Cha đi xem xe bò thế nào, không thể để chăn đệm bị ướt.” Anh xoa đầu con gái, rồi chạy qua bên xe bò kiểm tra.
Diệp Chân Chân ăn vui vẻ, quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt của bà nội, cô sững người.
“Mẹ ơi, bà nội có phải muốn qua đây không? Cứ nhìn chằm chằm vào hai mẹ con mình.”
“Chắc vậy. Nhưng mẹ nghĩ bà muốn nhìn cha con hơn. Có điều mẹ con mình đứng chắn nên bà không hài lòng, cứ nhìn hai người mình mãi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi vậy, dù sao bà cũng chẳng thấy được cha, vì cây to quá mà!”
“Con nên hòa hợp với bà nội hơn. Dù sao cũng là mẹ trên danh nghĩa của cha con.”
“Mẹ cứ yên tâm!”
Ngoài kia, mưa càng lúc càng lớn.
Ở đằng xa, gia đình Thịnh cũng trú dưới tán cây. Thịnh Tuấn thì đang bối rối không thôi. Lá chuối đội đầu cậu bị rách mấy chỗ, nước mưa nhỏ giọt xuống, làm ướt người.
“Không thể nào! Sao lại mưa được chứ! Sao lại có thể mưa…” Cậu lẩm bẩm, tự vấn chính mình.
“Đã bảo em rồi, đừng coi thường người khác. Dân gian tự có cao nhân, lần sau em còn dám coi thường họ nữa không?” Thịnh Thanh Ninh mắng vài câu.
Thịnh Tuấn cúi gằm, thấy lạnh cả người. Hối hận vì lúc trước đã làm rách lá chuối, giờ phải chịu mưa rơi rớt không ngừng.
“Cha ơi, chuối còn xanh, vị hơi chát. Hay để vài ngày rồi hãy ăn?” Thịnh Thanh Ninh nhìn nải chuối trong bọc, hỏi ý cha.
Thịnh Hoài Dân lắc đầu:
“Chia ra ăn đi. Tối qua cả nhà ăn chẳng được bao nhiêu, vị không ngon cũng phải cố ăn thêm chút.”
“Con biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro