Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Chương 36

2024-11-22 10:57:54

Nói xong, cậu tức giận đập vào lá chuối vừa hái, làm chúng rách toác mấy chỗ.

Thịnh Thanh Ninh xót xa, cha cô khó khăn lắm mới hái được, vậy mà cậu nhóc lại làm rách:

“Nếu không có người ta, em còn có chuối mà ăn sao?”

“Em…” Thịnh Tuấn nghẹn lời, miệng vẫn còn ngậm đầy một miếng chuối xanh.

“Rất nhiều người chạy qua đây, mau hái xong rồi quay về.” Thịnh Hoài Dân nhíu mày khi thấy nhiều lưu dân tiến lại, lo lắng. Nhà họ người ít, nếu xảy ra xung đột với đám này thì không đánh lại được.

Chuyện tranh giành giữa các lưu dân là bình thường, mà quan binh cũng không can thiệp.

Nhà họ Thịnh, nhờ đi theo nhà họ Diệp, hái được khá nhiều chuối và lá chuối. Sau khi ôm thành quả, cả nhà vội vã quay về đội ngũ.

Quan binh nhìn đồng hồ cát, thấy đã nghỉ được khoảng một khắc, liền hô lớn:

“Tất cả mọi người quay lại đội, ai chống lệnh sẽ bị phạt roi!”

Nghe thấy vậy, một nhóm người chạy ùa về. Lúc này, Diệp Chân Chân ngồi trên xe bò mới nhận ra đoàn người di cư đông như vậy! Thảo nào phải có tới sáu, bảy quan binh đi kèm.

Những quả chuối xanh chất trên xe bò, con đường đất vàng vẫn mịt mù bụi.

Bỗng nhiên, mây trên trời tụ lại, trở nên dày đặc, cả bầu trời chuyển thành màu đen kịt, nặng nề đè xuống, che khuất nửa mặt trời.

Quan binh nhìn thấy, không khỏi líu lưỡi, chẳng lẽ trời thực sự sắp mưa?

Ý nghĩ vừa lóe lên thì những giọt mưa bắt đầu rơi, thấm xuống mặt đất khô cằn. Lúc đầu chỉ vài giọt lác đác, sau đó mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một cơn mưa như trút nước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mau trú mưa! Đứng ngây ra làm gì, nhanh vào rừng tránh mưa!” Quan binh hét lớn. Đúng là chuyện lạ lùng! Trời thật sự đổ mưa.

Ngay khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Diệp Gia Xuyên đã nhanh chóng lấy áo tơi đội cho con gái. Nhà họ Diệp không đủ áo tơi, nên anh mới nghĩ ra cách hái lá chuối để che mưa.

“Nhị đệ, Tam đệ, nhanh trải lá chuối ra, không được để chăn gối bị ướt! Còn lương thực thì nhét xuống dưới chăn!” Diệp Gia Xuyên lớn tiếng chỉ huy hai em trai thu dọn đồ đạc.

Diệp Chân Chân không muốn làm chậm trễ công việc của cha, liền dẫn theo hai đứa trẻ con từ trên xe bò nhảy xuống, đội những chiếc mũ làm từ lá chuối lên đầu để che mưa.

Lý Tú Lan kéo tay con gái, dẫn cô trốn dưới những tàu lá chuối.

“Mẹ ơi, con đang mặc áo tơi, có cần con lấy thêm vài chiếc áo mưa cho mẹ mặc không?” Diệp Chân Chân nhỏ giọng hỏi. Nhà họ Diệp có tổng cộng bốn chiếc áo tơi, vốn đã không đủ.

Áo tơi hiện tại đang mặc cho Diệp Chân Chân, còn nón tre được đội trên đầu Diệp Gia Xuyên, cùng với nhiều tàu lá chuối phủ trên người.

“Không cần đâu, Chân Chân, con phải tránh mưa cho cẩn thận, đừng để bị ướt.” Lý Tú Lan lắc đầu, lúc này lấy áo mưa ra sẽ quá thu hút sự chú ý.

“Được ạ. Bà ơi, đây còn một chiếc áo tơi nữa, bà mau mặc vào đi.”

“Đưa cho Đại Lang mặc.”

“Cha con cố ý giữ lại cho bà đấy. Nếu bà bị ướt mà ốm, cha con sẽ đau lòng chết mất. Bà mau mặc vào đi.”

Bà nội Diệp nghe cháu gái nói vậy thì vui mừng đến mức không khép miệng nổi, lập tức mặc áo tơi vào. Tâm trạng bà cũng tốt hơn, càng thêm yêu quý đứa cháu gái chu đáo này.

Diệp Gia Xuyên vội vã đẩy xe bò vào rừng. Cơn mưa rơi rào rạt, rất lớn nhưng không kèm theo sấm chớp, nên trốn dưới cây cũng không lo bị sét đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Những Năm Khó Khăn Ở Cổ Đại Cùng Gia Đình Chạy Nạn

Số ký tự: 0