Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Cãi Nhau Chỉ Vì...

Bạch Sương Đầy Đất

2024-09-27 20:18:47

Bảo Lâm làm cháo rau khoai lang với rau trộn cho bữa tối, cộng với cá muối mà Bảo Lâm mang về nữa.

Cá muối của Bảo Lâm được chặt thành từng miếng, mang lên hấp trên nồi, rắc một ít hành lá xắt nhỏ và rưới nước tiêu lên trên, mặc dù toàn bộ món ăn không hề dính dầu mỡ nào, nhưng lại có mùi rất thơm, tràn đầy mùi thơm của hành lá, mùi vị của nước tiêu xắt nhỏ cũng rất bá đạo, trực tiếp che đi mùi tanh của cá.

Ngay khi Bảo Lâm vừa đặt thức ăn lên bàn, từ chỗ làm trong sân cô nghe thấy tiếng người nhà nói chuyện với nhau.

Bảo Lâm bước nhanh ra khỏi cửa, nhìn thấy cha mẹ đã mấy ngày không gặp của mình, cô rất nhớ bọn họ, cô lao về phía hai người họ, Bảo Lâm chưa bao giờ rời xa họ lâu như vậy.

Vương Kiến Đảng với Tô Hồng Anh nhìn đứa con gái nhỏ đang vội vã chạy đến, bọn họ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, hai người tiến đến trực tiếp ôm lấy nhau, cả ba người ôm nhau ở chỗ nhơn nhớt uốn éo.

Nhìn ba người dính chặt ở cùng nhau, bà Vương cũng không chịu được nữa, bộ dáng này quả thực hiếm thấy “ Khụ “, bà đi đến phía sau ba người bọn họ ho khan một tiếng, nhìn thấy ba người buông nhau ra, bà nhếch miệng, đảo mắt, chắp hay tay sau lưng trực tiếp trở về.

Khi đến ngưỡng cửa, bà quay đầu lại, nói thẳng với đám người đang đứng ở cửa: “Mấy người còn đứng ở cửa làm gì nữa! Còn không nhanh rửa tay ăn cơm đi.”

Sau khi những người khác đi vào, Tô Hồng Anh với Vương Kiến Đảng kéo Bảo Lâm, không chịu nổi nữa mà kiểm tra cả người cô, vừa rồi chỉ lo ôm thôi, không biết cô ở bên ngoài có bị thương không nữa.

Tô Hồng Anh vỗ vỗ vào tay, chân, bụng với lưng của Bảo Lâm. Sau khi xác định rằng cô không bị thương chỗ nào, mới kéo cô qua, trên lưng Bảo Lâm vang lên tiếng “ bốp bốp bốp”. Tô Hồng Anh vừa đánh vừa nhỏ giọng khóc: “Con bé ngốc này, con bỏ mẹ chạy đi mà không nói một lời, con có biết mẹ với cha con lo lắng cho con nhiều lắm không?”

Bảo Lâm vẫn còn định vùng vẫy hai cái, nghe thấy thanh âm này của mẹ, cô dừng lại, đứng im bất động, ngoan ngoan đứng đấy để mẹ mình trút hơi giận xuống.

Lúc này Vương Kiến Đảng đang đứng bên cạnh hai mẹ con cũng không chịu nổi nữa, bước đến ôm lấy Tô Hồng Anh, nắm chặt tay cô: “Hồng Anh, đừng tức giận nữa, không phải Bảo Lâm trở về an toàn rồi sao ! Đừng đánh nữa, đánh hỏng con rồi thì đến lúc đấy bà lại là người đau khổ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi đau khổ ư? Người đau khổ nhất phải là ông mới đúng!” Tô Hồng Anh chỉ vào Vương Kiến Đảng.

“Mấy ngày trước không phải vẫn nói chuyện là chờ con về rồi thì sẽ dạy cho con một bài học sao! Bây giờ con về rồi thì làm đi, vừa rồi tôi đánh qua rồi.”

“Ngày mai, được rồi, ngày mai, nhất định tôi sẽ dạy cho con một bài học khắc sâu trong đầu, hôm nay Bảo Lâm cũng mệt rồi, đợi ngày mai con nghỉ ngơi tốt rồi thì tôi nhất định sẽ kéo con qua rồi đánh luôn, tuyệt đối sẽ không nhẹ tay vì thương xót nó.” Vương Kiến Đảng nói xong còn nháy mắt với Bảo Lâm, Bảo Lâm kịp phản ứng cũng vội vàng tiến lên kéo tay còn lại của Tô Hồng Anh.

Bảo Lâm làm nũng: “Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận nữa, tức giận nhiều ảnh hướng đến cơ thể mẹ, thì lúc đó mẹ không biết con với cha đau khổ như thế nào đâu.”

“Nhân tiện, mẹ à, con mới mang một con cá về. Nếu chúng ta không đi vào, thì sao có thể phân chia hết cá được ạ?”

Nghe Bảo Lâm nói, Tô Hồng Anh không còn quan tâm đến việc giáo dục con cái nữa, con cá mà Bảo Lâm nhà cô mang về, nhà mình một miếng không ăn được hoặc ăn được nhưng chỉ ăn ít, nhờ vào đó hết!

Nghĩ đến việc này, tay trái của Tô Hồng Anh kéo tay phải của Vương Kiến Đảng, bảo Vương Kiến Đảng tiến vào nhà đi.

“Mẹ, Bảo Lâm mang cá về này. Con cá này ăn có ngon không? Con cũng không biết nó làm thế nào nữa?” Tô Hồng Anh vào trong phòng trực tiếp nói thẳng ra, đây là nhắc nhở bà Vương phân chia đồ phải cẩn thậ hơn một chút, Bảo Lâm cầm con cá về, phòng thứ hai kia phải phân chia nhiều cá hơn những phòng khác.

“Biết rồi, xui xẻo thật, mỗi ngày qua mỗi ngày, người trong nhà đều chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nồi có chút đồ ăn này. Ngày nào đó tao sẽ đuổi bọn mày ra ngoài, nhìn bọn mày ăn gió Tây Bắc.” Bà Vương nghe được lời nói của Tô Hồng Anh vốn đã khó chịu rồi, bây giờ tâm trạng khó chịu lập tức bùng nổ.

“Mẹ, mẹ nói vậy là sao? Con cá là được Bảo Lâm mang về, phân chia thì Bảo Lâm được nhiều phần hơn chứ, đây không phải là điều hiển nhiên sao!”

“Sao mẹ có thể nói đuổi là đuổi được? Mấy lời nói này rất khó nghe này, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà, người đàn ông của con cũng là con trai ruột của mẹ, Bảo Lâm cũng là cháu gái ruột của mẹ mà.”

“Hơn nữa chẳng phải trong tay mẹ có tất cả tiền với lương thực trong nhà suốt cả năm sao? Bây giờ mẹ lại nói ra những điều này, thật quá đáng mà. Con với Kiến Đảng đều đang làm việc, công làm việc cũng cao, nên ăn những cái này là điều đương nhiên.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hôm nay, những lời nói này của con nói ra, nếu mẹ thật sự có thể đuổi cả ba người bọn con đi, thì con rất biết ơn đấy! Đến lúc đó một nhà ba người bọn con, con với Kiến Đảng bắt đầu đi làm kiếm tiền công làm việc, có khi còn tốt hơn sống ở đây.”

Tô Hồng Anh nghe được những lời đả thương người khác của bà Vương, tất nhiên cô sẽ không nhẹ nhàng coi như nghe chơi, người bà nội này, tuổi càng ngày càng lớn thì lòng dạ càng ngày càng sai lệch, tính tình cũng theo đó mà tăng, nếu hôm nay cô nhịn, thì ngày mai cũng phải nhịn, ngày mốt cũng thế, càng về sau càng không dứt được, người đàn ông với con gái của cô cô còn không nỡ nói nặng vài lời, thế mà bà Vương này dám nói những lời quá đáng như thế, nếu Kiến Đảng với Bảo Lâm nghe được, không biết có bao nhiêu đau khổ nữa!

“Đây là thái độ của cô khi nói chuyện với bà nội trong nhà đấy à, đúng là bất hiếu mà. “

“Vương Kiến Đảng, mày nhìn đứa con dâu dám nói chuyện với mẹ mày như thế này, mày phải biết là, mày từ trong bụng mẹ chui ra, tay mẹ dính phân dính nước tiểu nuôi mày khôn lớn, thế mà mày lại cưới đứa con dâu này trọc tức chết mẹ mày, sớm biết có ngày này, lúc trước mẹ nên trực tiếp ném mày vào thùng nước tiểu để mày chết đuối cho rồi.”

Bà Vương chỉ tay vào Tô Hồng Anh, run rẩy không nói nên lời, bà không thể đồng ý với những lời của Tô Hồng Anh, gia đình ly tán, dù sao trong một năm nhà bà ai cũng có rất nhiều công việc, có thể phân chia không ít thuế ruộng, nếu giờ để hắn phân chia, trong những ngày Tết bà ta chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ trong tay.

Hơn nữa sau khi gia đình ly tán, lời nói của bà ta còn có tác dụng như vậy sao? Trong nhà lời nói còn có giá trị không, người người có còn lấy lòng dỗ bà ta nữa không?

Bà ta không thể dùng chuyện này để đấu với Tô Hồng Anh, nếu như không cẩn thận ầm ĩ cãi nhau, sau đó gia đình thực sự đồng ý ly tán, vậy cũng không tốt lắm, vì vậy bà ta quay đầu lại hỏi thẳng Vương Kiến Đảng, dù sao thì hắn cũng là con trai ruột của bà ta, cho dù hắn không còn ngoan ngoãn như trước, nhưng trong lòng hắn chắc chắn vẫn phải có mẹ ruột của hắn, về điểm này bà Vương rất có tự tin, trước đây đã sử dụng thủ đoạn này trăm lần rồi.

Vương Kiến Đảng dường như không để ý đến bầu không khí vi diệu trong nhà, hắn không nói lời nào, vẫn ngồi im, như thể vừa mù hai mắt vừa điếc hai tai, cũng không có phản ứng gì.

Sắc mặt Bà Vương tái mét, tuyệt vọng ngồi xuống, tuy Vương Kiến Đảng không nói gì hay có phản ứng gì, tựa như hai bên không có lợi gì, nhưng bà Vương lại biết mình thua rồi, có vẻ như bà đã mất hoàn toàn người con trai ngoan ngoãn, hiếu thảo của mình.

Điều này khiến bà ta không thể chấp nhận được, sao hắn có thể thay đổi như thế, sao lại có thể trở nên như vậy, hắn là đứa con của bà do chính tay bà nuôi lớn lên, bà ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bà nội nhà họ Vương lập tức chuyển hận lên người Tô Hồng Anh với Bảo Lâm, tất cả đều là lỗi của bọn nó, đều do bọn nó bắt cóc con trai của bà.

Bà ta không có tâm trạng tiếp tục cạnh tranh cãi nhau với Tô Hồng Anh, bà Vương như người mất hồn, mơ mơ màng màng ăn cơm xong, không nói một tiếng gì, trực tiếp đi thẳng vào phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Số ký tự: 0