Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Chương 1

Bạch Sương Đầy Đất

2024-09-27 20:18:47

Ánh sáng mặt trời buổi chiều, đỏ rực chiếu về phía tây , mang theo tới cơn gió mát lạnh .

Phía sau núi thôn thượng Hà, một nhóc con cõng trên lưng chiếc sọt, người mặc vải bố hai tay nhanh nhẹn vung vẩy chiếc xẻng nhỏ, từ tay trái sang tay phải, một gốc rau dại đã được xúc xong ném sang chiếc sọt bên cạnh, chỉ một lúc sau sau, chiếc sọt không lớn không nhỏ ,đã đầy ắp rau dại.

Xế chiều , trời rất nhanh sẽ tối, Bảo Lâm lấy tay đè rau trong sọt xuống, cẩn thận đặt qua một bên sau đó dùng lá cây gói kỹ sơn môi ,đặt đằng sau, cầm lấy cái xẻng quay lưng cõng sọt về nhà .

Vương Bảo Lâm thật ra là Vương Bảo Linh, là một nhóc con hết sức bình thường ở thế kỷ 21, chỉ là từ nhỏ bố mẹ ly hôn, Tiểu Linh lại còn nhỏ tuổi làm liên lụy tới con đường tái hôn của mẹ, cho nên Tiểu Linh bị ném tới nông thôn cho bà ngoại nuôi dưỡng, sau khi tốt nghiệp trung học người thân duy nhất là bà ngoại cũng mắc bệnh qua đời, miễn cưỡng học xong cấp 3 thì liền lấy bằng tốt nghiệp đi về phía Nam kiếm việc làm nuôi bản thân.

Làm việc vất vả 5 năm , thật không dễ dàng gì, mới được thăng chức tăng lương, đang tính buổi tối ở ký túc xá làm một bữa cơm khao chính mình . Kết quả lần nữa mở mắt , thì lại phát hiện mình đã trở thành một đứa trẻ mới sinh ra trong thời kỳ chiến loạn, tình huống này, nếu không lớn gan thì không thể chấp nhận nổi.

Lúc trước Bảo Lâm có thể nhanh chóng chấp nhận mình trùng sinh như vậy ,là vì ông trời ban cho nàng một chiếc "ký túc xá- không gian" ,làm cho nàng cảm giác như cầm được giấy chứng nhận an toàn trong tay .

Công việc của Bảo Lâm là gia công nhà máy ,cung cấp ăn ngủ miễn phí, có điều điện của ký túc xá có chút hơi đắt, diện tích ký túc xá cũng không lớn, tầm 10 mét vuông, chỉ có thể đặt xuống một chiếc giường lớn hai chiếc tủ , một chiếc bàn có ngăn kéo và một chiếc tủ lạnh mini loại nhỏ chỉ ,như vậy thôi đã có chút chật chội rồi.

Không gian này không có dựa vào đồ vật làm vật dẫn, người ngoài không thể chạm vào nó được, nhưng Bảo Lâm chỉ cần tâm vừa niệm là lập tức có thể tiến vào trong không gian, có lẽ trong lúc vô tình linh hồn của nàng đã liên kết với không gian này.

Trong không gian này, đồ vật bên trong chỉ cần dùng ý niệm là có thể hoạt động , còn ở bên ngoài Bảo Lâm giống như đang nằm bất động trên giường vậy, nàng còn có ý tưởng để cho chiếc giường này di chuyển theo, trong không gian này ngoài trừ vật sống không thể đem vào, thời gian bên trong so với bên ngoài không hoạt động, còn những cái khác thì chả có gì đặc biệt.

Trong không gian đồ vật không nhiều lắm, kê một chiếc giường lớn, hai bộ bốn kiện đồ, một cái điều hòa ,một cái chăn ba cân loại mỏng, hai đôi giày mùa đông, ba đôi giày vải , 4 bộ quần áo xuân hạ thu đông, một chiếc áo lông, một chiếc áo bông to, đây là những bộ trước kia mặc nhưng không nỡ vất đi, một chiếc rương hành lý màu đen đầy bụi bẩn, hai cái thùng nhựa một cái chậu nhựa, một túi 30 bao giấy vệ sinh ở trên internet mua về,500g- 1 cân yến mạch cho bữa sáng, 4 thùng hoa quả miếng( loại hoa quả thái miếng), hai thùng mì tôm, gạo có tầm 3 cân, bột mì tầm 2 cân , thịt heo một cân , trứng gà 1 vỉ, một thùng sữa bò, một chiếc chảo sắt mini dùng trong ký túc xá , tầm một hoặc hai cân hạt giống dưa hấu, trong tủ lạnh còn có nước đá, kem và một ít quả đông lạnh, còn có một chút bát đũa, kem đánh răng ,dao thái, dao cắt móng tay, một cái bật lửa, và các loại đồ dùng sinh hoạt khác như bật lửa, máy tính ,điện thoại , mấy loại này không có điện thì vô dụng nên tạm thời gói ghém lại.

Như vậy trong những năm qua, Bảo Lâm rất ít dùng đồ trong không gian như giấy vệ sinh, nhựa plastic, quần áo, những thứ này bên ngoài căn bản không có, nếu dùng thì chính là tai họa ngầm ,cho nên sau nhiều năm ,khi đi vệ sinh đều là dùng lá cây, thật sự, quen được cũng cần một loại năng lực rất lớn.

Sau 11 năm, không gian mang đến quần áo giày dép bên ngoài không có , đều bị gói ghém cất kỹ, không dùng tới, thì không mắc lỗi.

Bên trong đồ có thể ăn trên cơ bản đều ăn sạch sẽ hết rồi , chỉ thừa một cân thịt heo sống, ngay cả gạo và bột mì đều bị ăn sống hết cả, vì bình thường thật sự là rất đói ....!

Có điều, có ra cũng có vào, bên trong các loại rau khô đều được xếp gọn gàng, có rau dại , lá cây khoai lang, lá cây các loại rất phong phú.

Bên trên còn có ba cái túi nhựa, bên trong chính là Bảo Lâm ở sau núi nhặt được nấm và mộc nhĩ , những thứ này đều được bảo lâm ở chỗ kín phơi khô, mỗi lần số lượng đều rất ít như vậy Không khiến cho người khác chú ý, cho nên những năm này, làm được rất ít, bình thường Bảo Lâm rất thích ăn khi còn tươi.

Cho nên trên giường của Bảo Lâm có rất nhiều đồ tươi mới như măng, bởi vì thượng Hà thôn có vài dãy núi, có nhiều cây trúc cho nên măng hương vị cũng rất ngon .



Mà muốn phơi khô măng qua nước ( loại măng sau khi phơi khô thì ngâm trong nước) , Bảo Lâm lại không có điều kiện làm.

Cho nên trên giường có mấy trăm cân măng tươi được hái vào mùa xuân, đây đều là những năm qua Bảo Lâm tích góp lại mà có , bình thường cũng phải nghỉ rất nhiều, vì mỗi ngày phải đào đủ rau dại cho đại gia đình thật sự là một việc không hề đơn giản.

Măng tươi cùng nấm đều là lúc Bảo Lâm nhặt được cô ý lưu lại , đối với Bảo Lâm mà nói mấy thứ này tương đối trân quý , nấm tươi ăn khá ngon , nấm có thể hầm với gà các loại...

Dù sao mấy cây nấm phơi khô này nếu mang đi bán thì cảm thấy thật lãng phí.

Con người đều ích kỷ ,Bảo Lâm cũng không ngoại lệ, Bảo Lâm Nguyện ý dùng không gian để giúp đỡ cho gia đình ,nhưng cũng không có nghĩa là đem mình gộp vào.

Mấy loại rau khô này đều dùng dây dứa để buộc còn, cây nấm mộc nhĩ các loại đương nhiên là dùng túi nhựa để đựng, hơn 10 bó rau khô, hai túi nấm, hai túi mộc nhĩ theo thứ tự chồng chất lên nhau ,nhìn lại rất thuận mắt.

Bình thường Bảo Lâm vẫn muốn đào rau dại về ăn ,khi nấu cơm sẽ bỏ thêm một ít vào, cho nên hàng tồn kho trong không gian không có nhiều .

Đương nhiên, trong không gian lương thực đã không còn nhiều, dù sao lương thực chuẩn bị làm cũng khó , nhà ai mà không đem lương thực nhìn chằm chằm chứ, hơn nữa ngẫu nhiên sẽ vụng trộm cho ba mẹ thêm món ăn, tiêu hao cũng không ít.

Nhiều năm như vậy trôi qua cũng chỉ còn tồn đọng lại một ít khoai lang, khoai lang đỏ 200 cân nhiều không nhiều , giờ còn 70 cân , với lại còn cầm một ít khoai lang nhỏ của nhà mình ra đằng sau núi, chỗ vắng vẻ hay trốn phơi khô rau dại, măng, tới nơi đó để trồng, cũng đừng hỏi vì sao qua nhiều năm như vậy lại chỉ có một ít, khoai lang nhỏ , hỏi nữa là nước mắt đầy mặt đấy, những năm này đều vụng trộm trồng một chút thì có thể thu hoạch được nhiều sao , làm đâu có dễ như vậy.

Đằng sau núi thôn thượng Hà còn gần với núi lớn là núi Cao Lãnh, nghe nói bên trong còn có rắn độc sói hoang cùng với lợn rừng, quá nguy hiểm, không được phép tới cũng không dám tới, hiện tại chỉ dám ở nhà mình một mẫu 3 phần ,trộm chuyển đi, chỉ là năm nay 11 tuổi rồi, tháng 11 ,12 này có thể làm nũng bán manh đi theo sau đội săn thu thập một ít vật dấu trong không gian.

Thời gian trong không gian là dòng chảy lưu động, thật lâu trước đây Bảo Lâm liền phát hiện tuy không thể bỏ vật sống , những thực vật khi bỏ vào trong không gian qua một thời gian đều không bị biến dạng hay biến chất gì, bỏ vào như thế nào lấy ra y như vậy .

Ở kiếp này gia đình của Bảo Lâm là một gia đình nghiêm chỉnh, ba của nàng là Vương Kiến Đảng ở trong nhà là lão nhị ,mẹ của làng là Tô Hồng Anh, là bé gái mồ côi chạy nạn Tới thượng Hà thôn , hai vợ chồng kết hôn nhiều năm năm như vậy chỉ có một đứa con gái, đem Bảo Lâm Như bảo bối mà yêu thương, cũng chính vì như vậy là nguyên nhân khiến cho Bảo Lâm mới nhanh tiếp nhận cuộc sống mới , ở kiếp này cha mẹ là 1 niềm vui lớn nhất của Bảo Lâm.

Bà nội của Bảo Lâm là bà nội Vương cùng với ông nội là Vương lão đầu có tổng cộng 5 người con trai 1 người con gái nhưng vì là thời chiến loạn nên chỉ sống sót được ba đứa con trai và một đứa gái theo thứ tự là đại bá Vương Kiến Quốc cha của làng Vương Kiến Đảng , tam thúc Vương Kiến Quân cùng dì nhỏ Vương Anh.

Như vậy cũng tính là tốt rồi, dù sao với liên đại này, có thể đem bốn đứa con nuôi lớn, đã là một chuyện không dễ dàng gì, lúc đó ăn đói mặc rách, thuốc lại ít, cho nên khi bị cảm chỉ có thể nhịn xuống, người lớn còn chịu không được huống hồ là trẻ con.

Ở rìa núi , Bảo Lâm chỉ đi tầm 3 phút là có thể thấy đường lớn , Vương gia là ở tận cuối thôn gần phía sau núi, đi tầm 3 phút lại từ đường lớn đến đường nhỏ, đi thêm nửa phút nữa là có thể tới nhà.



Vương gia sân nhỏ chỉ dùng cây trúc làm hàng rào cao tầm 1m2 hay 1m3 , bây giờ nàng cũng cao tầm đó cao bằng hàng rào.

Phòng ở là dùng gạch đất rơm rạ để xây, phòng ở cũng vài chục năm nên hơi cũ còn may trong nhà người lao động nhiều, hàng năm đều đổi rơm rạ.

Mấy năm trước cuộc sống còn khá tốt ở giữa rơm rạ còn lót thêm giấy dầu, như vậy mới không đến nỗi mỗi khi trời mưa to có một số nơi sẽ bị dột.

Mười mấy năm trước phòng còn tương đối rộng rãi, trẻ con ở Vương gia ngày càng nhiều, đến mức phải chen lấn, đời sau con cháu nếu muốn đón dâu ,phòng cũng không còn để ở.

Ở giữa là phòng chính , phía trước là phòng ăn cơm đãi khách, phòng đằng sau là phòng của ông bà nội , phòng chính bên trái có hai phòng, gian đầu là đại bá cùng đại bá mẫu ở, đằng sau đặt hai chiếc giường, dùng trúc làm vách ngăn để phân biệt phòng ở của con trai và con gái, gian còn lại là phòng của tam thúc tam thẩm, phía sau phòng chính là gian phòng của ba mẹ Bảo Lâm cùng với nàng, việc xây gian phòng phân chia trước sau như vậy rất dễ làm, phòng ở lại nhiều , nông thôn rất thích xây như vậy, phòng ở đằng sau tất nhiên sẽ để cửa.

Bên trái cách phòng 2m đó là nơi dùng gạch đất ,cỏ tranh để xây, một cái nhà kho đựng củi cùng với nhà vệ sinh , còn bên phải là phòng bếp nhỏ ,chuồng heo chuồng gà , tại phòng đằng sau cách 3 đến 4m được bao quanh bởi vườn rau xanh.

Ngày trước khi bà nội Vương còn khỏe, hằng năm trong nhà nuôi hai con heo, cùng với hơn 20 con gà , lợi ích thu được cũng không tồi.

Chỉ là bây giờ là năm 1958 , khắp nơi đều là nắm tóc đuôi sam, loại bỏ tư tưởng xấu, phải cẩn thận từ trong ra ngoài, cho nên bây giờ chuồng heo cất chính là vật liệu cũ , gà cũng chỉ nuôi hai con để đẻ trứng.

Đằng sau chuồng heo chính là vườn rau gia đình, nhà nhiều miệng ăn đất cũng khá rộng , tổng cộng 5 mảnh đất.

Một mảnh trồng đậu ,một mảnh trồng đậu phộng, đây đều là dùng để ép dầu , chất béo của cả nhà quanh năm suốt tháng đều là dựa vào hai mảnh đất này, tới cuối năm thì chờ được chia thịt heo.

Còn lại ba mảnh là trồng khoai lang, khoai lang sản lượng cao ,dễ dàng no bụng, lá khoai lang còn có thể làm rau ăn.

Đại đội trưởng hàng năm dựa vào công điểm của mỗi người để phân chia lương thực, người trưởng thành 360cân lương thực trộn lẫn , 10 đến 14 tuổi là 280 cân , dưới 10 tuổi là 160 cân , đầu năm nay ,ở nông thôn làm việc nặng , trong bụng lại không có chất béo .

Chia không đủ, không sao trong nhà đã nghĩ biện pháp trồng khoai lang để bổ sung lương thực.

Đất trong nhà đều được sử dụng 100% vòng quanh ,ngóc ngách đều không buông tha, những chỗ đó sẽ trồng hành, tỏi ,cây ớt, hàng rào sẽ trồng bí đỏ ,dây mướp ,trái bí đao ,dưa leo ,hồ lô các loại.

Những trái bí đỏ bí đao này khi thu hoạch đồng thời để đến già là có thể để giữ được tới sang năm, một trái bí đao lớn thêm một chút rau dại là có thể đủ cho một đại gia đình ăn một ngày, những thứ này đều là lương thực có thể ăn no bụng.

Dây mướp, dưa leo, hồ lô những thứ này khi còn tươi có thể làm rau ăn với cơm, khi già thì có thể lấy lõi làm đồ rửa chén, vỏ thì làm đồ đựng nước,múc nước,rất có tác dụng ,trong thôn nhà ai cũng dùng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Số ký tự: 0