Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
Chương 2
Bạch Sương Đầy Đất
2024-09-27 20:18:47
Đẩy cửa trúc ra ,Bảo Lâm liền nhìn thấy tiểu đường đệ 5 tuổi Văn Quân , đang mang theo tiểu đường muội 2 tuổi Bảo Châu chơi châu chấu , bọn họ đều là con của tam thúc tam thẩm.
Bọn họ còn khá nhỏ, không làm được việc gì, bắt đầu làm việc chính là phơi nắng, ca ca đem muội muội ở nhà trông nhà.
" Văn Quân, Bảo Châu xem tỷ tỷ đem gì về này".
Bảo Châu đi đến bên hai người , vừa nói vừa buông sọt xuống , lấy ra sơn môi được bọc trong lá cây , đây là hương vị chỉ có ở tháng 4, sơn môi chua chua ngọt ngọt, những năm không có nhiều đồ ăn này mà nói, thì đây là một món ăn vặt không tồi rồi .
" Đại tỷ , ăn ăn ăn" Bảo Châu mới 2 tuổi ăn nói chưa được lưu loát, đây là con mèo tham ăn, việc thích nhất chính là ăn và ăn .
Vương Văn Quân nhìn những quả sơn môi được bọc trong lá cây toả ra mùi hương mê người , nuốt một ngụm nước bọt , do dự một chút, mở miệng nói" tỷ, hay là đợi mọi người về rồi cùng ăn đi".
Trẻ con nhà nghèo thường hay làm việc nhà sớm, Văn Quân còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết người nhà sống không tốt, nên không được ăn mảnh phải biết chia sẻ, bình thường khi chăm sóc muội muội cũng đặc biệt để ý.
Bảo Lâm bình thường cũng rất thích người đệ đệ này, nên khi tìm được quả dại làm đồ ăn vặt cũng không quên chia sẻ cho bé một ít.
Bởi vì tam thẩm phải xuống ruộng kiếm công điểm, là Bảo Lâm trông Văn Quân tử nhỏ cho tới khi 4 tuổi, thẳng tới khi tiếp nhận chiếc xẻng trong tay bà nội.
Hiện tại Văn Quân cũng làm theo truyền thống, ở nhà chăm sóc cho muội muội Bảo Châu.
" Không cần, hôm nay tỷ cầm không nhiều sơn môi về , Văn Quân và Bảo Châu muốn ăn thì ăn đi, ngày mai tỷ tìm thêm một chút, mang sơn môi to tròn căng mọng về cho mọi người ăn".
" Bảo Quân, bây giờ tỷ cần phải nấu cơm rồi, đệ có thể đem Bảo Châu ra cửa ngồi, vừa ăn vừa chờ ông bà nội quay về, đợi khi thấy họ về rồi thì nói cho tỷ biết có được không?" Nói xong, nhìn Văn Quân có chút khó xử gãi gãi đầu.
" Đại tỷ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tỷ nấu cơm đi, đệ sẽ ngoan mà". Vương Văn Quân nghĩ đại tỷ nhà mình giao nhiệm vụ, là coi trọng mình, ý thức trách nhiệm từ từ đi lên .
Bây giờ là thời điểm gieo trồng vụ xuân, toàn bộ đại đội vùng núi đều đang trồng khoai lang , tiểu học công xã đều được nghỉ học.
Hiện tại người đến sau núi đào rau dại không còn nhiều, cho nên quả dại phía sau núi vẫn còn được một ít, chứ nếu không để cho trẻ con trong đội đến thì loáng một cái đến cái nịt cũng trả còn.
Bảo Lâm đem bọc sơn môi cho Văn Quân dặn dò" nhớ dùng nước trong hồ lô rửa qua rồi mới được cho Bảo Châu ăn".
Sau khi nói xong thì đem sọt đi vào nhà bếp , đem rau dại để vào chậu gỗ, rửa sạch sẽ, nhặt những cộng rau dại không ăn được ném đi, đem thớt lên chuẩn bị dùng.
Mặt trời xuống núi, ánh sáng dần mờ , nhìn đi nhìn lại, lọt vào tầm mắt, thôn thượng Hà đều có chút tối .
Phần lớn nhà trong thôn đều nổi lên khói bếp.
Trong thôn thường ăn tối rất sớm, đều là muốn trước khi trời tối ,khi không nhìn thấy gì nữa thì phải ăn xong cơm trước.
Nếu không đợi tới tối rồi thì phải đốt đến dầu, mọi người trong thôn đều có bệnh quáng gà, nhưng tiết kiệm được chút nào hay chút đấy, có ánh trăng thì dùng ánh trăng , buổi tối khi tắt đèn ,bị ngã bầm dập tím tái mặt mày không phải là không có, cho nên trong góc nhà thường có bô dùng để đi tiểu.
Bảo Lâm sống ở đây lâu dần cũng thành thói quen, càng ngày càng giống một người dân bản địa .
Hôm nay muộn rồi , vậy làm cháo rau dại với khoai lang đi , món đơn giản lại còn lo bụng, đến lúc đó lại cầm một chút dưa chua từ bên trong bình ra là được rồi.
Dưa chua là dùng măng đầu mùa xuân năm nay để làm, dùng nước nóng ngâm qua, sau đó có thêm chút muối, đậy kín 3 ngày là có thể ăn được rồi, đơn giản như vậy đấy.
Măng sau khi mở ra mùi có chút khó ngửi, nhưng có người lại cảm thấy nó rất thơm.
Phương pháp làm dưa chua là trước kia Bảo Lâm học ở chỗ bà ngoại, sau khi làm xong măng bắt đầu chua, ăn giòn để lâu mùi vị càng ngon hơn .
Lúc đầu làm 3 bình , bây giờ chưa hết một tháng, mà đã ăn hết nửa bình rồi.
Bảo Lâm từ khi 10 tuổi, đã được bà nội giao cho chiếc xẻng nhỏ, ngày ngày bữa sáng là bà nội dùng 3 củ khoai lang luộc, làm canh rau dại với khoai lang , như vậy ăn cũng sẽ ngang bụng .
Chỉ cần trong bụng có đồ ăn, thì miễn cưỡng chịu được tới giờ cơm trưa là có chút đói.
Vương gia mỗi ngày 3 bữa , tùy nhiên mỗi bữa ăn đều không đủ lo, nhưng như vậy còn hơn những bữa cơm của nhà khác trong thôn.
Thức ăn ở đây, có không biết bao nhiêu cô nương, tiểu tức phụ, hận ánh mắt lúc trước sao không nhìn trúng anh em nhà Vương gia , ngược lại để cho người ngoài được lợi .
Năm đó cha ,nương của ba Bảo Lâm có ánh mắt bất công , tuy nhiên ông cụ của nàng chỉ có hai đứa con, lão nhân gia lại yêu mến con út, hoặc là đối với con dâu thông minh lanh lợi lại khỏe mạnh không thích, dẫn đến hai người hoàn toàn thiên vị ,vị thúc thúc của ông nội nàng,tuy nhiên ông nội của nàng rất hiếu thuận .
Năm đó khi ông bà nội được phân gia, chỉ được chia cho hai gian nhà cũng gia sản có sẵn( gia sản này là ông bà nội nàng kiếm được cho nên là của ông bà) còn ngoài ra thì cái gì cũng không có, cả nhà khi đó có thể nói là nghèo trắng tay, ngay cả chuột cũng chẳng thèm vào.
Chính vì như thế,nãi nãi ( cụ bà) nói với bà mai là không có người nhìn trúng anh em họ , cho nên 2 anh em họ hơn 20 tuổi rồi mà không có kết hôn , mãi cho tới khi quá tuổi thành hôn.
Thì khắp nơi gặp nạn , toàn bộ Trung Quốc chiến tranh loạn lạc khắp nơi, thượng Hà thôn dựa vào núi , trồng ruộng thu hoạch cũng coi như tạm ổn, tuy nhiên khi thu hoạch thì bị giảm mất 3 phần , nhưng được cái là thôn gần núi so với cuộc sống bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều, cộng thêm thôn thượng Hà ở nơi hẻo lánh nên ảnh hưởng của thiên tai cũng giảm .
Lúc ấy , có vài vài hộ gia đình chạy nạn tới thôn thượng Hà, ở thôn vắng vẻ lại có nhiều thêm vài hộ gia đình , nhiều năm qua đi, tuổi cũng ngày càng nhiều .
Năm đó , đại bá mẫu Lý Đào của nàng cùng với nương ,đệ đệ vì chạy nạn mà tới thượng Hà thôn, cũng không bị đuổi đi, cho nên Lý Đào mới gả cho đại bá , sau đó sinh được Văn Huy và Văn Xán .
Đệ đệ của Lý Đào là Lý Cường cũng cưới một góa phụ đang thủ tiết tại Từ gia Từ Tú Anh, mang theo con gái gọi là Lý Thảo, về sau liên tiếp sinh được đại nha đầu là Lý Cúc, nhị nha đầu Lý Quyên và Lý Bảo Đản vừa mới 4 tuổi .
Mẹ của nàng Tô Hồng Anh cũng là năm đó chạy nạn tới đây, được cha nhìn trúng sau đó cưới về nhà .
Năm đó chiến tranh loạn lạc, một nhà hoàn chỉnh tới thượng Hà thôn ,gả cho cha của nàng lúc đó có chút lớn tuổi là Vương Kiến Đản .
Bây giờ là cuối mùa xuân đầu mùa hè , rau dại lại còn khá nhiều , vừa tươi vừa non mềm , Bảo Lâm chiều mỗi ngày đều muốn đào đủ rau 1 ngày cho cả nhà, sau đó mới về làm cơm .
Nếu thời gian còn nhiều, thì đi thêm vài chuyến , mang nhiều rau về nếu ăn không hết thì đem đi phơi khô rồi để vào trong không gian để tiện khi cần dùng thì lấy ra ăn .
Bây giờ là tháng 4, rau dại nhiều, quả dại cũng nhiều luôn, sáng sớm còn có thể đi theo đại đội trong thôn ra sau núi nhặt chút nấm về nấu canh.
Ăn không hết thì có thể phơi khô, sau đó tới trạm thu mua bán đi kiếm thêm chút tiền, thượng Hà thôn non xanh nước biếc, khí hậu lại tốt, nấm tươi ăn nhiều cũng cảm thấy rất ngon, cho nên trạm thu mua, thu với giá cũng tốt.
Tất nhiên, bởi vì là nghỉ ở nhà, cho nên bữa cơm trong nhà đều là do Bảo Lâm làm, cho nên nàng không cần giống Văn Huy và Văn Xán phải xuống đồng hỗ trợ kiếm điểm công .
Bảo Lâm hồi trước có kiếm điểm công vài lần, thật sự là mệt tới độ đứng thẳng không nổi, cả ngày đều phải gù lưng xuống , điểm công đó thật sự là khó kiếm kinh khủng , lễ mừng năm mới điểm được chia đó là dựa vào mô hôi nước mắt để kiếm đấy.
Về sau là cha của Bảo Lâm đau lòng cho con gái, vừa vặn việc chăm heo không có ai làm, thế là Bảo Lâm thuận lý thành chương , tiếp nhận phần công việc này, để cho nàng mỗi ngày đi đào rau dại, cho gà ăn, chông nhà vân vân và mây mây.
Bà nội tiếp nhận công việc chăm heo này là từ trong thôn, phần công việc này cũng khá nhẹ nhàng, điểm công cũng không thấp, mỗi ngày là 8 điểm, hơn nữa khi đến lễ tết , những người Chăm heo còn được thêm một chút xương và nước lèo ( là nước dùng khi ăn kèm với bún ,phở ...)các loại.
Bình thường khi Bảo Lâm đi học, bà nội Vương sẽ sớm đi cho lợn ăn sau đó mới về nấu cơm .
Nếu không phải anh em họ của nội là bí thư chi Bộ, lại có quan hệ tốt, người trong nhà không có người thích hợp đi, cho nên bà nội mới được phần công việc này.
Trong thôn có tổng cộng hơn hai mấy hộ gia đình ,nuôi heo thì không có nhiều, có 5 con thôi, trong đó 2 con là lễ mừng năm mới, mới giết để chia thịt, còn 3 con thì bán có trạm thu để lấy tiền chia cho mọi người ăn tết.
Bảo Lâm cũng không có ý tốt đi chơi trong khi người nhà phải vất vả kiếm điểm công , hơn nữa bởi vì tính cách của bản thân, bình thường không nói nhiều, hay trầm mặc, cùng bạn đồng trang lứa đi chơi cũng không nhiều, chỉ đi cùng bọn nhỏ nhặt củi lửa , rau dại nấm các loại , bình thường công việc ở nhà cũng nhiều, làm gì còn thời gian để mà đi chơi.
Dưới sự chăm chỉ của Bảo Lâm , rau dại trong nhà kiếm được một đống.Tổng cộng có 3 túi vải bố rau dại ,nấm thì có nửa túi, măng thì có một túi, nhìn rất thích mắt.
Nhưng nếu một đại gia đình cùng ăn thì chẳng được bao lâu.
Đây là lúc nhàn rỗi Bảo Lâm bảo mọi người cùng đi nhặt mới được kết quả như vậy.
Bảo Lâm tới phòng bếp, bà nội mỗi ngày đều định sẵn một lượng lương thực dùng cho buổi trưa, còn dư lại tám củ khoai lang, dùng nước rửa sạch rau dại sau đó rửa sạch khoai lang.
Dùng dao gọt sạch vỏ ,sau đó để sang một bên chuẩn bị dùng
Kế tiếp tới miệng bếp dùng lá thông và quả thông để để đốt lửa.
Bảo Lâm động tác rất mau lẹ, chỉ một chốc sau lửa đã cháy to.
Sau khi lửa đã cháy to, Bảo Lâm cho vào nồi 4 gáo nước, đốt lửa to, đợi nước sủi rồi thì cho thêm khoai lang vào, đợi khoai lang nhuyễn ra, thì cho thêm một chút muối và bỏ rau dại vào.
Nấu như vậy có thể ngon sao đương nhiên là Bảo Châu không biết, phương pháp này là Bảo Châu học ở chỗ bà nội , ngon thì có lẽ chỉ có phương pháp làm măng chua mà thôi.
Cháo rau dại cùng với khoai lang vừa mới làm xong, thì bên ngoài truyền đến tiếng hét vui vẻ của Văn Quân "đại tỷ , đại tỷ ông bà nội bọn họ đều về rồi"
Bọn họ còn khá nhỏ, không làm được việc gì, bắt đầu làm việc chính là phơi nắng, ca ca đem muội muội ở nhà trông nhà.
" Văn Quân, Bảo Châu xem tỷ tỷ đem gì về này".
Bảo Châu đi đến bên hai người , vừa nói vừa buông sọt xuống , lấy ra sơn môi được bọc trong lá cây , đây là hương vị chỉ có ở tháng 4, sơn môi chua chua ngọt ngọt, những năm không có nhiều đồ ăn này mà nói, thì đây là một món ăn vặt không tồi rồi .
" Đại tỷ , ăn ăn ăn" Bảo Châu mới 2 tuổi ăn nói chưa được lưu loát, đây là con mèo tham ăn, việc thích nhất chính là ăn và ăn .
Vương Văn Quân nhìn những quả sơn môi được bọc trong lá cây toả ra mùi hương mê người , nuốt một ngụm nước bọt , do dự một chút, mở miệng nói" tỷ, hay là đợi mọi người về rồi cùng ăn đi".
Trẻ con nhà nghèo thường hay làm việc nhà sớm, Văn Quân còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết người nhà sống không tốt, nên không được ăn mảnh phải biết chia sẻ, bình thường khi chăm sóc muội muội cũng đặc biệt để ý.
Bảo Lâm bình thường cũng rất thích người đệ đệ này, nên khi tìm được quả dại làm đồ ăn vặt cũng không quên chia sẻ cho bé một ít.
Bởi vì tam thẩm phải xuống ruộng kiếm công điểm, là Bảo Lâm trông Văn Quân tử nhỏ cho tới khi 4 tuổi, thẳng tới khi tiếp nhận chiếc xẻng trong tay bà nội.
Hiện tại Văn Quân cũng làm theo truyền thống, ở nhà chăm sóc cho muội muội Bảo Châu.
" Không cần, hôm nay tỷ cầm không nhiều sơn môi về , Văn Quân và Bảo Châu muốn ăn thì ăn đi, ngày mai tỷ tìm thêm một chút, mang sơn môi to tròn căng mọng về cho mọi người ăn".
" Bảo Quân, bây giờ tỷ cần phải nấu cơm rồi, đệ có thể đem Bảo Châu ra cửa ngồi, vừa ăn vừa chờ ông bà nội quay về, đợi khi thấy họ về rồi thì nói cho tỷ biết có được không?" Nói xong, nhìn Văn Quân có chút khó xử gãi gãi đầu.
" Đại tỷ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tỷ nấu cơm đi, đệ sẽ ngoan mà". Vương Văn Quân nghĩ đại tỷ nhà mình giao nhiệm vụ, là coi trọng mình, ý thức trách nhiệm từ từ đi lên .
Bây giờ là thời điểm gieo trồng vụ xuân, toàn bộ đại đội vùng núi đều đang trồng khoai lang , tiểu học công xã đều được nghỉ học.
Hiện tại người đến sau núi đào rau dại không còn nhiều, cho nên quả dại phía sau núi vẫn còn được một ít, chứ nếu không để cho trẻ con trong đội đến thì loáng một cái đến cái nịt cũng trả còn.
Bảo Lâm đem bọc sơn môi cho Văn Quân dặn dò" nhớ dùng nước trong hồ lô rửa qua rồi mới được cho Bảo Châu ăn".
Sau khi nói xong thì đem sọt đi vào nhà bếp , đem rau dại để vào chậu gỗ, rửa sạch sẽ, nhặt những cộng rau dại không ăn được ném đi, đem thớt lên chuẩn bị dùng.
Mặt trời xuống núi, ánh sáng dần mờ , nhìn đi nhìn lại, lọt vào tầm mắt, thôn thượng Hà đều có chút tối .
Phần lớn nhà trong thôn đều nổi lên khói bếp.
Trong thôn thường ăn tối rất sớm, đều là muốn trước khi trời tối ,khi không nhìn thấy gì nữa thì phải ăn xong cơm trước.
Nếu không đợi tới tối rồi thì phải đốt đến dầu, mọi người trong thôn đều có bệnh quáng gà, nhưng tiết kiệm được chút nào hay chút đấy, có ánh trăng thì dùng ánh trăng , buổi tối khi tắt đèn ,bị ngã bầm dập tím tái mặt mày không phải là không có, cho nên trong góc nhà thường có bô dùng để đi tiểu.
Bảo Lâm sống ở đây lâu dần cũng thành thói quen, càng ngày càng giống một người dân bản địa .
Hôm nay muộn rồi , vậy làm cháo rau dại với khoai lang đi , món đơn giản lại còn lo bụng, đến lúc đó lại cầm một chút dưa chua từ bên trong bình ra là được rồi.
Dưa chua là dùng măng đầu mùa xuân năm nay để làm, dùng nước nóng ngâm qua, sau đó có thêm chút muối, đậy kín 3 ngày là có thể ăn được rồi, đơn giản như vậy đấy.
Măng sau khi mở ra mùi có chút khó ngửi, nhưng có người lại cảm thấy nó rất thơm.
Phương pháp làm dưa chua là trước kia Bảo Lâm học ở chỗ bà ngoại, sau khi làm xong măng bắt đầu chua, ăn giòn để lâu mùi vị càng ngon hơn .
Lúc đầu làm 3 bình , bây giờ chưa hết một tháng, mà đã ăn hết nửa bình rồi.
Bảo Lâm từ khi 10 tuổi, đã được bà nội giao cho chiếc xẻng nhỏ, ngày ngày bữa sáng là bà nội dùng 3 củ khoai lang luộc, làm canh rau dại với khoai lang , như vậy ăn cũng sẽ ngang bụng .
Chỉ cần trong bụng có đồ ăn, thì miễn cưỡng chịu được tới giờ cơm trưa là có chút đói.
Vương gia mỗi ngày 3 bữa , tùy nhiên mỗi bữa ăn đều không đủ lo, nhưng như vậy còn hơn những bữa cơm của nhà khác trong thôn.
Thức ăn ở đây, có không biết bao nhiêu cô nương, tiểu tức phụ, hận ánh mắt lúc trước sao không nhìn trúng anh em nhà Vương gia , ngược lại để cho người ngoài được lợi .
Năm đó cha ,nương của ba Bảo Lâm có ánh mắt bất công , tuy nhiên ông cụ của nàng chỉ có hai đứa con, lão nhân gia lại yêu mến con út, hoặc là đối với con dâu thông minh lanh lợi lại khỏe mạnh không thích, dẫn đến hai người hoàn toàn thiên vị ,vị thúc thúc của ông nội nàng,tuy nhiên ông nội của nàng rất hiếu thuận .
Năm đó khi ông bà nội được phân gia, chỉ được chia cho hai gian nhà cũng gia sản có sẵn( gia sản này là ông bà nội nàng kiếm được cho nên là của ông bà) còn ngoài ra thì cái gì cũng không có, cả nhà khi đó có thể nói là nghèo trắng tay, ngay cả chuột cũng chẳng thèm vào.
Chính vì như thế,nãi nãi ( cụ bà) nói với bà mai là không có người nhìn trúng anh em họ , cho nên 2 anh em họ hơn 20 tuổi rồi mà không có kết hôn , mãi cho tới khi quá tuổi thành hôn.
Thì khắp nơi gặp nạn , toàn bộ Trung Quốc chiến tranh loạn lạc khắp nơi, thượng Hà thôn dựa vào núi , trồng ruộng thu hoạch cũng coi như tạm ổn, tuy nhiên khi thu hoạch thì bị giảm mất 3 phần , nhưng được cái là thôn gần núi so với cuộc sống bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều, cộng thêm thôn thượng Hà ở nơi hẻo lánh nên ảnh hưởng của thiên tai cũng giảm .
Lúc ấy , có vài vài hộ gia đình chạy nạn tới thôn thượng Hà, ở thôn vắng vẻ lại có nhiều thêm vài hộ gia đình , nhiều năm qua đi, tuổi cũng ngày càng nhiều .
Năm đó , đại bá mẫu Lý Đào của nàng cùng với nương ,đệ đệ vì chạy nạn mà tới thượng Hà thôn, cũng không bị đuổi đi, cho nên Lý Đào mới gả cho đại bá , sau đó sinh được Văn Huy và Văn Xán .
Đệ đệ của Lý Đào là Lý Cường cũng cưới một góa phụ đang thủ tiết tại Từ gia Từ Tú Anh, mang theo con gái gọi là Lý Thảo, về sau liên tiếp sinh được đại nha đầu là Lý Cúc, nhị nha đầu Lý Quyên và Lý Bảo Đản vừa mới 4 tuổi .
Mẹ của nàng Tô Hồng Anh cũng là năm đó chạy nạn tới đây, được cha nhìn trúng sau đó cưới về nhà .
Năm đó chiến tranh loạn lạc, một nhà hoàn chỉnh tới thượng Hà thôn ,gả cho cha của nàng lúc đó có chút lớn tuổi là Vương Kiến Đản .
Bây giờ là cuối mùa xuân đầu mùa hè , rau dại lại còn khá nhiều , vừa tươi vừa non mềm , Bảo Lâm chiều mỗi ngày đều muốn đào đủ rau 1 ngày cho cả nhà, sau đó mới về làm cơm .
Nếu thời gian còn nhiều, thì đi thêm vài chuyến , mang nhiều rau về nếu ăn không hết thì đem đi phơi khô rồi để vào trong không gian để tiện khi cần dùng thì lấy ra ăn .
Bây giờ là tháng 4, rau dại nhiều, quả dại cũng nhiều luôn, sáng sớm còn có thể đi theo đại đội trong thôn ra sau núi nhặt chút nấm về nấu canh.
Ăn không hết thì có thể phơi khô, sau đó tới trạm thu mua bán đi kiếm thêm chút tiền, thượng Hà thôn non xanh nước biếc, khí hậu lại tốt, nấm tươi ăn nhiều cũng cảm thấy rất ngon, cho nên trạm thu mua, thu với giá cũng tốt.
Tất nhiên, bởi vì là nghỉ ở nhà, cho nên bữa cơm trong nhà đều là do Bảo Lâm làm, cho nên nàng không cần giống Văn Huy và Văn Xán phải xuống đồng hỗ trợ kiếm điểm công .
Bảo Lâm hồi trước có kiếm điểm công vài lần, thật sự là mệt tới độ đứng thẳng không nổi, cả ngày đều phải gù lưng xuống , điểm công đó thật sự là khó kiếm kinh khủng , lễ mừng năm mới điểm được chia đó là dựa vào mô hôi nước mắt để kiếm đấy.
Về sau là cha của Bảo Lâm đau lòng cho con gái, vừa vặn việc chăm heo không có ai làm, thế là Bảo Lâm thuận lý thành chương , tiếp nhận phần công việc này, để cho nàng mỗi ngày đi đào rau dại, cho gà ăn, chông nhà vân vân và mây mây.
Bà nội tiếp nhận công việc chăm heo này là từ trong thôn, phần công việc này cũng khá nhẹ nhàng, điểm công cũng không thấp, mỗi ngày là 8 điểm, hơn nữa khi đến lễ tết , những người Chăm heo còn được thêm một chút xương và nước lèo ( là nước dùng khi ăn kèm với bún ,phở ...)các loại.
Bình thường khi Bảo Lâm đi học, bà nội Vương sẽ sớm đi cho lợn ăn sau đó mới về nấu cơm .
Nếu không phải anh em họ của nội là bí thư chi Bộ, lại có quan hệ tốt, người trong nhà không có người thích hợp đi, cho nên bà nội mới được phần công việc này.
Trong thôn có tổng cộng hơn hai mấy hộ gia đình ,nuôi heo thì không có nhiều, có 5 con thôi, trong đó 2 con là lễ mừng năm mới, mới giết để chia thịt, còn 3 con thì bán có trạm thu để lấy tiền chia cho mọi người ăn tết.
Bảo Lâm cũng không có ý tốt đi chơi trong khi người nhà phải vất vả kiếm điểm công , hơn nữa bởi vì tính cách của bản thân, bình thường không nói nhiều, hay trầm mặc, cùng bạn đồng trang lứa đi chơi cũng không nhiều, chỉ đi cùng bọn nhỏ nhặt củi lửa , rau dại nấm các loại , bình thường công việc ở nhà cũng nhiều, làm gì còn thời gian để mà đi chơi.
Dưới sự chăm chỉ của Bảo Lâm , rau dại trong nhà kiếm được một đống.Tổng cộng có 3 túi vải bố rau dại ,nấm thì có nửa túi, măng thì có một túi, nhìn rất thích mắt.
Nhưng nếu một đại gia đình cùng ăn thì chẳng được bao lâu.
Đây là lúc nhàn rỗi Bảo Lâm bảo mọi người cùng đi nhặt mới được kết quả như vậy.
Bảo Lâm tới phòng bếp, bà nội mỗi ngày đều định sẵn một lượng lương thực dùng cho buổi trưa, còn dư lại tám củ khoai lang, dùng nước rửa sạch rau dại sau đó rửa sạch khoai lang.
Dùng dao gọt sạch vỏ ,sau đó để sang một bên chuẩn bị dùng
Kế tiếp tới miệng bếp dùng lá thông và quả thông để để đốt lửa.
Bảo Lâm động tác rất mau lẹ, chỉ một chốc sau lửa đã cháy to.
Sau khi lửa đã cháy to, Bảo Lâm cho vào nồi 4 gáo nước, đốt lửa to, đợi nước sủi rồi thì cho thêm khoai lang vào, đợi khoai lang nhuyễn ra, thì cho thêm một chút muối và bỏ rau dại vào.
Nấu như vậy có thể ngon sao đương nhiên là Bảo Châu không biết, phương pháp này là Bảo Châu học ở chỗ bà nội , ngon thì có lẽ chỉ có phương pháp làm măng chua mà thôi.
Cháo rau dại cùng với khoai lang vừa mới làm xong, thì bên ngoài truyền đến tiếng hét vui vẻ của Văn Quân "đại tỷ , đại tỷ ông bà nội bọn họ đều về rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro