Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
Cơm Tối (1)
Bạch Sương Đầy Đất
2024-09-27 20:18:47
Cơm tối (1)
“Cơm đã làm xong rồi, còn không đi ra, cả ngày đều lười trốn ở trong phòng, còn đợi bà già này vất vả nấu cơm cho, cũng không sợ bị sét đánh hay gì... ” bà nội Vương lớn giọng nói, giọng nói từ ngoài cửa phòng truyền vào bên trong, nói cho ai đó nghe ấy mà.
Tô Hồng Anh vội vàng thu dọn đồ đạc, đem sách với đường đỏ vào trong chiếc hòm khóa lại.
“Mẹ, để hai quyển sách ra đi, đại bá mẫu biết con mang sách quay về, với tính tình của bác ấy sẽ nghĩ cách vì Văn Huy với Văn Xán, tranh giành đến ầm ĩ, không thể vì hai quyển sách mà khiến tâm trạng cả nhà không vui, cùng lắm thì lúc nông nhàn, một nhà ba người chúng ta lại lên huyện thành, sau đó tới trạm phế liệu cũng được mà ” Bảo Lâm chỉ vào hai cuốn sách cũ nát nhất vẫn còn xử dụng được nói.
Trong bốn cuốn, hai cuốn còn tốt thì có vài trang đã viết, xé đi rồi đổi tên dùng làm sách mới cũng không thể không được, hai cuốn còn lại thì đã viết được 1/3, Bảo Lâm vốn mang về để đuổi đại bá mẫu đi.
“Được rồi, với cái tính tình đó của đại bá mẫu con, một chút cũng không cho, thì có thể thời thời khắc khắc nhớ thương đấy” Tô Hồng Anh thuận tay lấy sách ra, sau đó khóa hòm lại, sách để trên đầu hòm, sau đó cùng hai cha con đi đến phòng chính.
Vốn dĩ nhà khi mới xây dựng đều có cửa ra vào giữa các phòng trái phải, chủ yếu là để thuận tiện cho việc đi lại.
Nhưng sau đó Vương Kiến Quân cưới vợ, những đứa con trong nhà tầm năm đến sáu tuổi đều di chuyển tới phòng phía sau của Lý Đào và Vương Kiến Quốc, giữ lại cửa kia, đi đi lại lại cũng có chút lúng túng.
Hơn nữa, lúc đó phòng nào cũng được quang minh chính đại có vốn riêng, từng phòng đều thông như vậy, mất đồ gì đó cũng không nói rõ được.
Về sau, cả nhà già trẻ lớn bé cố gắng mấy ngày, đắp gạch đất lên, rồi dùng nước bịt kín cửa giữa hai phòng trước sau, trái phải lại, từ đó về sau, phòng sau chỉ có thể vào được từ cửa sau.
Trong phòng tính riêng tư cũng được nâng cao lên, không có việc gì thì không được đập phá cửa phòng, miễn cho nói không rõ.
Nhìn thấy nồi cháo vẫn còn ở trên bếp, chưa được bưng đi, Tô Hồng Anh vào bưng nồi đi vào nhà chính.
Nhìn già trẻ lớn bé ngồi nói chuyện với nhau, cháo thì không dọn ra, rồi lại nghĩ đến cảnh bà cụ la lối ở trước cửa phòng, không biết bọn họ đang nghĩ cái gì, ra oai phủ đầu, chờ vợ phòng thứ hai bưng cơm rót nước cho, hừ.
Càng nghĩ càng tức, Tô Hồng Anh đặt mạnh nồi cháo lên bàn "Rầm" một tiếng.
Nghe thấy âm thanh, mọi người quay người lại nhìn vợ thằng hai, trông thấy một nhà ba người, tiếng nói chuyện lật tức dừng lại, người lớn thì lẳng lặng nhìn ba người vừa mới đi vào này, chỉ có bốn đứa nhỏ, không hiểu chuyện gì nhăn nhó nhìn người lớn, biết tình hình trước mắt không thể ồn ào, thì chỉ ngoái đầu sang nhìn.
Bảo Lâm bẻ bẻ ngón tay, nhìn tình hình trong phòng, thú vị, thú vị cái gì?
Nó diễn ra hàng ngày, gia đình tình cảm nhưng trừ phòng thứ hai là người ngoài cuộc ra, trong tình cảnh này, ai bị xa lánh, không cần nói cũng biết là ai làm.
Chính là công sức của bà nội cô đó, không đi diễn tuồng thì đúng là tiếc thật, cả nhà ngày nào cũng cung đấu như này.
Khi cô là ai, kéo một phe đánh một một phe, cuối cùng giành được quyền lực, cả nhà sẽ bưng cô lên, cái này không phải là buồn cười lắm hay sao.
Nếu muốn sử dụng sự khôn khéo này ở những nơi khác, nhà họ Vương sẽ không ở trong tình trạng hiện tại.
Vương Kiến Đảng thật không vui khi nhìn thấy gia đình mình thành cái dạng này, cha mẹ anh em liên hợp lại, xa lánh phòng thứ hai, ai biết được cảm giác như thế nào chứ.
“Tô Hồng Anh, cô phát điên cái gì vậy? Vừa vào cửa đã bày bộ mặt đó cho ai xem? Nếu làm đổ cháo, tối nay cả nhà 3 người các ngươi không cần ăn nữa đâu.” bà nội Vương đối với Tô Hồng Anh chính là 1 miệng nước bọt.
Gần đây cả nhà phòng thứ 2 gan cũng lớn rồi, đủ lông đủ cánh liền không thèm để chủ nhà trong mắt nữa.
Nhưng bà nội Vương đã quên, bản thân chỉ là muốn ra oai, cái gì mà không tuân theo tôn ti trật tự, chẳng qua chỉ là 1 cái cớ, giết gà doạ khỉ, không thèm để ý hoặc là coi thường phòng thứ hai mà thôi.
Lâu dần quanh đi quẩn lại, ai còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đại phòng với phòng thứ ba cùng nhau vui vẻ xem kịch, dù sao người gặp nạn cũng không phải họ, thỉnh thoảng xem chuyện cười của người khác, dưới cái hoàn cảnh khốn khó này có thể tự tìm niềm vui cho bản thân cũng coi như đạt được một chút cảm giác thành tựu và thỏa mãn.
Nhìn xem, trong gia đình có những người còn tệ hơn mình, so sánh như vậy, chẳng phải sẽ đạt được cảm giác thành tựu và thỏa mãn hay sao.
Sau mỗi lần đến, đại phòng với phòng thứ 3 càng cố gắng thể hiện sự tôn trọng trước mặt bà Vương, ngoan ngoãn nghe lời , cố gắng lấy lòng bà để gia đình không phải chịu cảnh như phòng thứ hai . Về cơ bản mục đích của bà nội Vương đều đã đạt được.
Này chẳng phải là thờ ơ vô cảm thôi sao.
Bây giờ cuộc sống gia đình Bảo Lâm rất tốt, gắn bó thân thiết, chuyện này còn phải cảm ơn bà nội Vương rất nhiều.
Mỗi lần như vậy cả nhà 3 người đồng bệnh tương liên, đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau mối quan hệ này càng ngày càng khăng khít, sâu đậm.
Trái tim con người đều làm bằng xương bằng thịt, nếu đối xử tốt với mình, quan tâm đến mình, thì khi cảm nhận được sự chân thành, đối phương cũng sẽ đáp lại mình bằng sự tử tế và chân thành.
Chỉ là thỉnh thoảng bị bà nội Vương làm khó dễ, lại thêm cả đại phòng cùng với phòng thứ ba, …chí ít mục đích cũng đã đạt được.
Nhưng phòng thứ hai thì sao? Vương Kiến Đảng cũng không ngốc, Tô Hồng Anh và Bảo Lâm càng rõ lòng người hơn. Một người thông minh dù có tấm lòng bao dung hiếu thuận đến nhường nào thì cũng bị tổn thương, khi hết lần này tới lần khác bị tổn thương, phản bội.
Cha mẹ vẫn là cha mẹ, điều này sẽ không bao giờ thay đổi, cái gì nên tự gánh vác thì tự gánh vác, nên nhận thì nhận nhưng mặt khác nó cũng chỉ là lớp da bọc bên ngoài, suy cho cùng dụng tâm hay không dụng tâm là 2 chuyện khác nhau.
“Cơm cũng xong rồi, còn không chịu dọn lên, cứ ngồi đấy đi, chờ người khác bưng đến tận miệng cho ăn. Cũng không phải mẹ vừa mới nói thối nát đến tận tâm can đó sao ? Nói tôi nên bị sét đánh sao? ” Tô Hồng Anh không đáp lời bà Vương, cũng không cãi nhau với bà, lúc này mối quan hệ mẹ chồng con dâu giữa họ càng tệ hơn.
Nếu bây giờ cùng bà nội Vương cãi nhau, thì vào ngày mai tin đồn Tô Hồng Anh không hiếu thuận với mẹ chồng sẽ được lan truyền khắp thôn, và nó sẽ không biến mất trong thời gian tới cho tới khi có sự việc nào đó hấp dẫn sự chú ý của họ hơn.
Những kẻ hay buôn chuyện trong thôn còn không phải dựa vào đó để nói sau lưng mình hay sao?
Trước đây Tô Hồng Anh thường bị nói xấu sau lưng. Suy cho cùng thì bà nội Vương và hai chị dâu cũng không phải đèn cạn dầu gì chỉ mong người ta gặp xui xẻo để xem trò cười của họ.
Có những lúc, những người thân cận nhất với mình cũng chỉ muốn đứng ở xa nhìn mình bị chê cười, ngày thường, họ là những người luôn muốn mình gặp xui xẻo, tất cả đều xuất phát từ cái gọi là tự cho mình hơn người, còn không bằng những con người xa lạ này
Tô Hồng Anh trực tiếp dùng lời nói của bà nội Vương để châm chọc đại phòng cùng phòng thứ ba, cũng chặn cái miệng của bà nội Vương, ai bảo bọn họ xem thích xem náo nhiệt như thế. Nhìn bọn họ khó chịu như vậy, ý cười trong mắt đều muốn tràn ra.
“Cơm đã làm xong rồi, còn không đi ra, cả ngày đều lười trốn ở trong phòng, còn đợi bà già này vất vả nấu cơm cho, cũng không sợ bị sét đánh hay gì... ” bà nội Vương lớn giọng nói, giọng nói từ ngoài cửa phòng truyền vào bên trong, nói cho ai đó nghe ấy mà.
Tô Hồng Anh vội vàng thu dọn đồ đạc, đem sách với đường đỏ vào trong chiếc hòm khóa lại.
“Mẹ, để hai quyển sách ra đi, đại bá mẫu biết con mang sách quay về, với tính tình của bác ấy sẽ nghĩ cách vì Văn Huy với Văn Xán, tranh giành đến ầm ĩ, không thể vì hai quyển sách mà khiến tâm trạng cả nhà không vui, cùng lắm thì lúc nông nhàn, một nhà ba người chúng ta lại lên huyện thành, sau đó tới trạm phế liệu cũng được mà ” Bảo Lâm chỉ vào hai cuốn sách cũ nát nhất vẫn còn xử dụng được nói.
Trong bốn cuốn, hai cuốn còn tốt thì có vài trang đã viết, xé đi rồi đổi tên dùng làm sách mới cũng không thể không được, hai cuốn còn lại thì đã viết được 1/3, Bảo Lâm vốn mang về để đuổi đại bá mẫu đi.
“Được rồi, với cái tính tình đó của đại bá mẫu con, một chút cũng không cho, thì có thể thời thời khắc khắc nhớ thương đấy” Tô Hồng Anh thuận tay lấy sách ra, sau đó khóa hòm lại, sách để trên đầu hòm, sau đó cùng hai cha con đi đến phòng chính.
Vốn dĩ nhà khi mới xây dựng đều có cửa ra vào giữa các phòng trái phải, chủ yếu là để thuận tiện cho việc đi lại.
Nhưng sau đó Vương Kiến Quân cưới vợ, những đứa con trong nhà tầm năm đến sáu tuổi đều di chuyển tới phòng phía sau của Lý Đào và Vương Kiến Quốc, giữ lại cửa kia, đi đi lại lại cũng có chút lúng túng.
Hơn nữa, lúc đó phòng nào cũng được quang minh chính đại có vốn riêng, từng phòng đều thông như vậy, mất đồ gì đó cũng không nói rõ được.
Về sau, cả nhà già trẻ lớn bé cố gắng mấy ngày, đắp gạch đất lên, rồi dùng nước bịt kín cửa giữa hai phòng trước sau, trái phải lại, từ đó về sau, phòng sau chỉ có thể vào được từ cửa sau.
Trong phòng tính riêng tư cũng được nâng cao lên, không có việc gì thì không được đập phá cửa phòng, miễn cho nói không rõ.
Nhìn thấy nồi cháo vẫn còn ở trên bếp, chưa được bưng đi, Tô Hồng Anh vào bưng nồi đi vào nhà chính.
Nhìn già trẻ lớn bé ngồi nói chuyện với nhau, cháo thì không dọn ra, rồi lại nghĩ đến cảnh bà cụ la lối ở trước cửa phòng, không biết bọn họ đang nghĩ cái gì, ra oai phủ đầu, chờ vợ phòng thứ hai bưng cơm rót nước cho, hừ.
Càng nghĩ càng tức, Tô Hồng Anh đặt mạnh nồi cháo lên bàn "Rầm" một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy âm thanh, mọi người quay người lại nhìn vợ thằng hai, trông thấy một nhà ba người, tiếng nói chuyện lật tức dừng lại, người lớn thì lẳng lặng nhìn ba người vừa mới đi vào này, chỉ có bốn đứa nhỏ, không hiểu chuyện gì nhăn nhó nhìn người lớn, biết tình hình trước mắt không thể ồn ào, thì chỉ ngoái đầu sang nhìn.
Bảo Lâm bẻ bẻ ngón tay, nhìn tình hình trong phòng, thú vị, thú vị cái gì?
Nó diễn ra hàng ngày, gia đình tình cảm nhưng trừ phòng thứ hai là người ngoài cuộc ra, trong tình cảnh này, ai bị xa lánh, không cần nói cũng biết là ai làm.
Chính là công sức của bà nội cô đó, không đi diễn tuồng thì đúng là tiếc thật, cả nhà ngày nào cũng cung đấu như này.
Khi cô là ai, kéo một phe đánh một một phe, cuối cùng giành được quyền lực, cả nhà sẽ bưng cô lên, cái này không phải là buồn cười lắm hay sao.
Nếu muốn sử dụng sự khôn khéo này ở những nơi khác, nhà họ Vương sẽ không ở trong tình trạng hiện tại.
Vương Kiến Đảng thật không vui khi nhìn thấy gia đình mình thành cái dạng này, cha mẹ anh em liên hợp lại, xa lánh phòng thứ hai, ai biết được cảm giác như thế nào chứ.
“Tô Hồng Anh, cô phát điên cái gì vậy? Vừa vào cửa đã bày bộ mặt đó cho ai xem? Nếu làm đổ cháo, tối nay cả nhà 3 người các ngươi không cần ăn nữa đâu.” bà nội Vương đối với Tô Hồng Anh chính là 1 miệng nước bọt.
Gần đây cả nhà phòng thứ 2 gan cũng lớn rồi, đủ lông đủ cánh liền không thèm để chủ nhà trong mắt nữa.
Nhưng bà nội Vương đã quên, bản thân chỉ là muốn ra oai, cái gì mà không tuân theo tôn ti trật tự, chẳng qua chỉ là 1 cái cớ, giết gà doạ khỉ, không thèm để ý hoặc là coi thường phòng thứ hai mà thôi.
Lâu dần quanh đi quẩn lại, ai còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đại phòng với phòng thứ ba cùng nhau vui vẻ xem kịch, dù sao người gặp nạn cũng không phải họ, thỉnh thoảng xem chuyện cười của người khác, dưới cái hoàn cảnh khốn khó này có thể tự tìm niềm vui cho bản thân cũng coi như đạt được một chút cảm giác thành tựu và thỏa mãn.
Nhìn xem, trong gia đình có những người còn tệ hơn mình, so sánh như vậy, chẳng phải sẽ đạt được cảm giác thành tựu và thỏa mãn hay sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau mỗi lần đến, đại phòng với phòng thứ 3 càng cố gắng thể hiện sự tôn trọng trước mặt bà Vương, ngoan ngoãn nghe lời , cố gắng lấy lòng bà để gia đình không phải chịu cảnh như phòng thứ hai . Về cơ bản mục đích của bà nội Vương đều đã đạt được.
Này chẳng phải là thờ ơ vô cảm thôi sao.
Bây giờ cuộc sống gia đình Bảo Lâm rất tốt, gắn bó thân thiết, chuyện này còn phải cảm ơn bà nội Vương rất nhiều.
Mỗi lần như vậy cả nhà 3 người đồng bệnh tương liên, đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau mối quan hệ này càng ngày càng khăng khít, sâu đậm.
Trái tim con người đều làm bằng xương bằng thịt, nếu đối xử tốt với mình, quan tâm đến mình, thì khi cảm nhận được sự chân thành, đối phương cũng sẽ đáp lại mình bằng sự tử tế và chân thành.
Chỉ là thỉnh thoảng bị bà nội Vương làm khó dễ, lại thêm cả đại phòng cùng với phòng thứ ba, …chí ít mục đích cũng đã đạt được.
Nhưng phòng thứ hai thì sao? Vương Kiến Đảng cũng không ngốc, Tô Hồng Anh và Bảo Lâm càng rõ lòng người hơn. Một người thông minh dù có tấm lòng bao dung hiếu thuận đến nhường nào thì cũng bị tổn thương, khi hết lần này tới lần khác bị tổn thương, phản bội.
Cha mẹ vẫn là cha mẹ, điều này sẽ không bao giờ thay đổi, cái gì nên tự gánh vác thì tự gánh vác, nên nhận thì nhận nhưng mặt khác nó cũng chỉ là lớp da bọc bên ngoài, suy cho cùng dụng tâm hay không dụng tâm là 2 chuyện khác nhau.
“Cơm cũng xong rồi, còn không chịu dọn lên, cứ ngồi đấy đi, chờ người khác bưng đến tận miệng cho ăn. Cũng không phải mẹ vừa mới nói thối nát đến tận tâm can đó sao ? Nói tôi nên bị sét đánh sao? ” Tô Hồng Anh không đáp lời bà Vương, cũng không cãi nhau với bà, lúc này mối quan hệ mẹ chồng con dâu giữa họ càng tệ hơn.
Nếu bây giờ cùng bà nội Vương cãi nhau, thì vào ngày mai tin đồn Tô Hồng Anh không hiếu thuận với mẹ chồng sẽ được lan truyền khắp thôn, và nó sẽ không biến mất trong thời gian tới cho tới khi có sự việc nào đó hấp dẫn sự chú ý của họ hơn.
Những kẻ hay buôn chuyện trong thôn còn không phải dựa vào đó để nói sau lưng mình hay sao?
Trước đây Tô Hồng Anh thường bị nói xấu sau lưng. Suy cho cùng thì bà nội Vương và hai chị dâu cũng không phải đèn cạn dầu gì chỉ mong người ta gặp xui xẻo để xem trò cười của họ.
Có những lúc, những người thân cận nhất với mình cũng chỉ muốn đứng ở xa nhìn mình bị chê cười, ngày thường, họ là những người luôn muốn mình gặp xui xẻo, tất cả đều xuất phát từ cái gọi là tự cho mình hơn người, còn không bằng những con người xa lạ này
Tô Hồng Anh trực tiếp dùng lời nói của bà nội Vương để châm chọc đại phòng cùng phòng thứ ba, cũng chặn cái miệng của bà nội Vương, ai bảo bọn họ xem thích xem náo nhiệt như thế. Nhìn bọn họ khó chịu như vậy, ý cười trong mắt đều muốn tràn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro