Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Con Chấy(2)

Bạch Sương Đầy Đất

2024-09-27 20:18:47

“Bác cả, hai người bọn họ vừa mới bị hoảng sợ xong, có người thân ở bên cạnh là điều không còn gì có thể tốt hơn. Hơn nữa đây chính là cháu gái ruột của bác, bác không dẫn đi ngủ thì ai dẫn.” Bảo Lâm cũng không nể mặt Lý Đào, việc này cô nhất định sẽ không đồng ý.

“Bảo Lâm à, là chị em một nhà, xa lạ như thế làm gì. Ngủ cùng một chiếc giường, tình cảm sẽ càng tốt thêm. Hơn nữa chiếc giường này lớn như vậy, vốn dĩ lúc trước làm ra để đến lúc nào đó có chị em hoặc là khách đến chơi ngủ cùng.”

Lúc ấy ở Lý gia, Lý Đào đúng là muốn nhét hai chị em vào chỗ Bảo Lâm. Còn về phần chấy rận trên đầu của hai chị em có thể lây sang cho Bảo Lâm hay không thì không phải vấn đề bà ta lo lắng.

Nếu mà lây thì bà sẽ vui vẻ xem náo nhiệt, trên đầu con oắt con này còn chưa từng có chấy đâu. Một khi đã lây sang thì xem bà nó sẽ xử lý nó thế nào. Đến lúc ấy cạo trọc đầu, để xem nó còn có mặt mũi nào mà đến trường. Ai bảo về phần học tập đọc sách nó lại đè ép hai đứa con trai bảo bối kia của bà ta ác như vậy.

“Đúng vậy. Bảo Lâm, chúng ta ngủ cùng nhau đi, còn có thể từ từ nói chuyện nữa.” Lý Cúc nói.

Buổi tối hôm nay cô ta và em gái như lăn qua lăn lại trên bùn, nếu bọn họ mà lên được giường của Bảo Lâm thì hãy xem hai người bọn họ làm bẩn giường của Bảo Lâm thế nào đi. Chờ cô ngủ bọn họ còn phải cướp chăn của cô, cho cô một bài học. Ai kêu bình thường cô thường xuyên thích làm ra vẻ, để rồi cho người khác thích lấy cô và bọn họ ra so sánh.

Lúc này, cùng một gian phòng, hai anh em ở cái màn bên kia cũng tỉnh dậy, chỉ có đứa trẻ nhỏ Văn Quân vẫn đang ngủ sâu, lại còn ngáy to kia kìa.

“Làm sao vậy?” Văn Huy nói.

“Đúng vậy, buổi tối không ngủ mà lại ở đây nói chuyện. Mẹ, sao mẹ lại mang hai bọn nó đến thế?” Văn Xán tiếp lời anh trai.

Hai anh em Văn Huy và Văn Xán cũng không có bao nhiêu ấn tượng tốt với mấy đứa trẻ nhà cậu. Khi còn nhỏ, mẹ cậu ta thường xuyên lấy đồ cho bọn em họ ăn khiến hai người họ thèm chảy nước dãi.

Hơn nữa chị em bọn họ thích đến nhà chơi. Tuổi tác của bọn họ cũng không chênh lệch nhau nhiều, không ít khi tranh đồ, cãi nhau, đánh cũng đã có đánh, nhưng mỗi lần như vậy mẹ cậu ta đều thiên vị ba chị em kia. Vì thế, hai người bọn họ cũng bực bội không ít.

Giờ đây nhìn thấy chị em này đến phòng của bản thân. Kia tuyệt đối là cảm giác bài xích và chán ghét từ nhỏ đã biến thành bản năng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hai người các con thức dậy làm gì, đã khuya rồi, mau về ngủ đi, không có chuyện liên quan đến hai đứa các con.” Lý Đào vẫy vẫy tay, muốn khuyên hai anh em này quay về giường.

Bảo Lâm cũng không để bà ta được như ý, hai người anh này của cô chính là người đánh giúp rất tốt, sao có thể để Lý Đào dễ dàng khuyên về được: “Bác cả đưa hai người bọn họ về rồi muốn nhét vào phòng ngủ cùng chúng ta. Em không đồng ý ngủ với hai người bọn họ. Anh cả, anh hai, mấy người là anh chị em họ, nếu không thì để hai người họ ngủ trên giường hai người đi, Văn Quân có thể đặt ở chỗ này của em, xê dịch một chút, vẫn có thể ngủ được.”

Kích một chút, dù sao hai bọn họ chắc chắn không đồng ý.

“Đừng đừng đừng, không được, trên đầu hai bọn họ có con chấy. Tao không đồng ý cho hai người bọn họ ngủ trong phòng này. Theo tao nói thì, ai mang về thì ngủ với người đấy đi.” Tính tình Văn Xán nóng nảy lại có chút xúc động. Cậu ta nghĩ đến cái gì thì đầu óc sẽ nói ra toàn bộ.

Quả nhiên, vừa nhìn về nơi hai chị em kia đứng thì đã thấy hốc mắt họ đỏ lên, trông qua khuôn mặt có vẻ rất khó chịu và tủi thân. Dù thế nào thì họ cũng là cô gái nhỏ, da mặt mỏng lắm, sao có thể chịu được người khác nói thẳng mặt như vậy chứ.

Lý Đào duỗi bàn tay ra vỗ vào vai Vương Văn Xán: “Nói cái gì thế, đó là chị em họ của con đấy, nào có ai nói như con chứ.”

“Tiểu Cúc tiểu Quyên, hai cháu đừng để ở trong lòng, nó chính là một cái chày gỗ, không có đầu óc, lời nói phát ra như đánh rắm vậy.” Lý Đào lôi kéo ngón tay của hai chị em rồi kêu đứa con trai thứ hai Vương Văn Xán đừng nói nữa.

Lý Quyên vừa xấu hổ vừa giận dữ liếc mắt nhìn Vương Văn Xán một cái, nhưng rồi vẫn kéo ống tay áo của Lý Cúc, cản những lời mà cô ta còn chưa kịp nói ra lại, sau đó thì dùng vẻ mặt tủi thân nhìn Lý Đào, cũng nói những lời đầy phóng khoáng: “Cô ơi, cũng không phải do em họ cố tình, cô đừng trách em ấy. Hơn nữa chúng cháu đột nhiên chạy đến ngủ nhờ, vốn dĩ là chúng cháu không đúng rồi.”

Nói xong còn cúi đầu lau lau nước mắt không tồn tại, dùng cái giọng yếu ớt như ruồi muỗi nhưng đủ để mọi người ở đây đều có thể nghe thấy: “Nếu không phải trong nhà bỗng dưng bị cháy, cháu và chị không có chỗ ở thì bọn cháu cũng sẽ không đến làm phiền cô. Cô ơi, cô đừng vì bọn cháu mà cãi nhau với em họ, là chúng cháu không đúng.”

Đúng là những lời này của Lý Quyên vừa được phát ra, ánh mắt Lý Đào nhìn hai chị em càng thêm áy náy thương tiếc.

Văn Xán khinh thường bĩu môi, làm bộ làm tịch, trước kia đã thích như vậy rồi, vừa nhận sai vừa khóc. Thế là mẹ cậu lập tức đau lòng cho cô ta, sau đó dạy dỗ hai anh em bọn họ, đã thế còn lấy đồ dỗ chị em cô ta. Thật là, rốt cuộc ai mới là con ruột đây.

Bảo Lâm thấy chuyện này vừa xuất hiện thì cảm thấy vô cùng nhàm chán, hát tuồng đây mà.

“Đừng khóc, người không hiểu rõ tình hình còn tưởng bọn này cắn cô đấy, bác cả là cô ruột của cô, ai ghét các người thì bác ấy cũng sẽ không ghét, có phải không? Bác cả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng... Đúng vậy, còn có cô này. Chẳng qua là Bảo Lâm này, bác và bác của cháu ở với nhau, để hai chị em ngủ với bác thì không tiện lắm. Bằng không bác nhất định sẽ đồng ý ngủ với hai chị em bọn họ để có thể gần gũi hơn một chút.” Khóe miệng Lý Đào cứng đờ đáp lời.

Nếu bảo để hai chị em này ngủ với bà thì vốn dĩ bà ta cũng đã nghĩ đến rồi, chỉ là khi nhìn thấy trên dầu hai chúng nó có con chấy nên lùi bước. Dù sao thì bà cũng không muốn khiến trên đầu mình toàn là bọ. Nếu thật sự lây sang thật rồi còn phải cho bà Lý cạo trọc đầu, vậy thì bà ta còn có thể làm người không đây.

Từ Tú Anh cũng thật là, chỉ cùng với mẹ bà ta hiếu thắng đi gây sự thôi, trên đầu hai đứa con gái nhiều chấy như vậy mà cũng mặc kệ không quan tâm. Thật là không xứng với chức. Hôm nào bà ta sẽ đến nói chuyện với mẹ của b, không thể cứ để như vậy được. Đều đã là cô gái nhỏ mười mấy tuổi rồi, cũng phải chú ý chút chứ.

“Vậy thì không sao, để bác cả của cháu ngủ với các anh, Văn Quân ngủ với cháu. Nhất định sẽ không quấy rầy bác với cháu gái ruột của bác gần gũi với nhau. Thật vất vả mới có cơ hội cho cô cháu bác ngủ với nhau. Thân mật thân mật, cháu cũng không thể làm kẻ ác kia được.”

Nếu Lý Đào đã nói như vậy, không nghe theo ý muốn của cô thì thật xin lỗi cơ hội cô cho, dù sao cũng là người tự mình đưa về, để cho bọn họ tự thân mật thôi. Không biết với bộ dạng vô cùng bẩn này của hai bọn họ, bác cả của cô có thể nhịn được ư!

“Anh cả anh hai, còn không mau đi gọi bác cả vào đây ngủ đi. Đã muộn như thế này rồi, tuổi của hai bác lại lớn, chắc cũng đã mệt rồi.” Nói xong, Bảo Lâm cũng phối hợp đi vòng qua mọi người, đến cái giường bên cạnh bế oắt con Văn Quân đang ngủ ngon lành đặt xuống giường của bản thân.

Lý Đào nắm chặt tay, nhịn xuống, con oắt con này đúng là đứa trước sau như một đều khiến người ta chán ghét.

Hai anh em lúc này mới phản ứng lại cũng vội vàng ra cửa sau gọi Vương Kiến Quốc vào phòng, đã sớm không ưa thái độ thiên vị của Lý Đào nên buổi tối hôm nay hai anh em dốc hết sức hợp tác cho Lý Đào và hai chị em Lý Cúc Lý Quyên.

Vương Kiến Quốc vừa vào phòng đã biết ngay tình huống trong đây thế nào. Lúc ở Lý gia ông ấy đã sớm nhắc nhở vợ mình, nhưng Lý Đào không nghe, vậy thì ông ấy cũng không có cách nào khác, tự mình kéo người về thì chỉ có thể tự mình chịu thôi.

Ông biết rõ tính tình của cháu gái mình, đã bướng bình lại tinh ranh, sao hai chị em kia có thể nhét lên giường của nó được. Cuối cùng còn không phải tự mình chịu à.

Buổi tối hôm nay ở Lý gia nhìn thấy biểu cảm kia của bà Lý là biết lần này phải ngủ với hai thằng nhóc thối này rất nhiều ngày rồi. Đến lúc chờ hai chị em kia đi thì còn phải kỳ cọ, giặt giũ cái giường đệm kia cho tốt. Dù sao Vương Kiến Quốc này cũng chính là một người đàn ông thích sạch sẽ.

Đã đến nước này, cho dù Lý Đào không muốn thì cũng chỉ có xê dịch người dẫn hai chị em vào phòng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Số ký tự: 0