Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Cuộc Chiến Lớn

Bạch Sương Đầy Đất

2024-09-27 20:18:47

Bên khác là nhà họ Vương thôn Thượng Hà, lúc này không khí tràn đầy sự căng thẳng.

Buổi chiều Tô Hồng Anh vừa tan làm liền mang tất cả chăn, ga trải, y phục để trên giường của Bảo Lâm đi giặt, đến cả chăn bông cũng lấy đi, cả rơm lót dưới chiếu cũng đem ra ngoài phơi nắng. Cả cái giường hiện tại trống trơn, chỉ còn lại vài tấm ván. Việc này để Lý Đào có ý muốn phá chiếc giường bực bội khi biết được Bảo Lâm không ở nhà.

“Tô Hồng Anh, cô có ý gì? Sao lại tháo chiếc giường của Bảo Lâm ra thế.” Lý Đào nghiến răng, phẫn nộ gầm lên với Tô Hồng Anh đang phơi ga trải giường.

“Chị dâu là chị à, dọa chết tôi rồi, không cần nói lớn tiếng thế đâu, tôi còn chưa điếc! Ý gì cái gì? Bây giờ chị nói chuyện sao lại nói không rõ ràng nữa thế! Chắc không phải hôm qua bị kích thích rồi chứ!”Tô Hồng Anh vỗ vỗ ngực, làm vẻ như bị kinh ngạc, quay người lại nghi hoặc nhìn Lý Đào, giả vờ nghe không hiểu, khiến Lý Đào tức không chịu được.

“Cô đừng có giả nai với tôi, chính là như vậy, sao cô lại giặt chứ, như vậy buổi tối Tiểu Cúc Tiểu Quyên phải ngủ thế nào hả.” Lý đào tức giận chỉ chỉ vào chăn và quần áo treo trên sào nói.

Vốn dĩ thấy Bảo Lâm không có ở nhà, Lý Đào đã tính buổi tối để hai đứa con gái ngủ trên giường Bảo Lâm, mấy bộ quần áo gì đó cũng có thể lấy từ con nha đầu chết tiệt kia, mặc lên người chúng nó thì là của chúng rồi.

Ai mà biết được con tiện nữ Tô Hồng Anh không những đem đồ của Bảo Lâm về phòng mà ngay cả cái giường cũng không chừa lại. Đây không phải là đang chống đối lại bà ta ư.

Hiện giờ nhà mẹ bà ta gặp đại nạn, bà ta có thể không nghĩ ra cách tìm đồ từ bên còn lại bù vào, để giảm khó khăn cho nhà mẹ đẻ ư.

“Hai đứa nó muốn ngủ ở đâu thì ngủ, liên quan quái gì đến tôi. Con gái tôi thích sạch sẽ, nhân lúc nó không ở đây tôi giặt quần áo chăn đệm cho nó thì sao nào. Liên quan quái gì đến chị. Lý Đào, tôi nói cho chị biết, đừng cứ cứ ở đây tìm ở chỗ không phải của mình, thứ không phải của chị, bớt lo đi.”

“Quần áo chăn đệm của Bảo Lâm nhà chúng tôi là tôi và ba nó cực khổ làm ra, đây là đồ của phòng thứ hai, đừng có ai muốn chiếm.”

Tô Hồng Anh nói xong, hít thở phơi đồ, cầm chậu đi về.

“Tô Hồng Anh, cô đứng lại đó cho tôi. Chị em một nhà, ngủ cùng nhau thì có làm sao, Vương Bảo Lâm nhà hai vợ chồng các người đã bị nuôi quá quen, quá độc lập, quá ích kỷ rồi. Chẳng trách những đứa con gái khác đều không chơi với nó. Tôi nói cho cô biết, tính cách này của cô sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt lớn đấy.” Lý Đào thấy Tô Hồng Anh sắp đi, vừa vội liền nắm lấy tay Tô Hồng Anh muốn cản bà lại.

“Con mẹ chị, Bảo Lâm nhà tôi tốt biết bao, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, lại còn thông minh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Con đàn bà thối như chị sau này mới có thiệt thòi để chịu. Mỗi năm đem cả đống đồ về cho nhà mẹ đẻ, ngay cả chồng con cũng không lo, không sợ chồng con cắt đứt với chị đấy à!”

“Chị cho rằng nhà họ Lý là thứ tốt lành gì, chờ sau này người lớn trong nhà không ai lo nữa, chị xem những đứa cháu trai cháu gái nhà họ Lý đó có chăm lo cho chị không.”

Tô Hồng Anh nói xong, giật mạnh tay giằng tay Lý Đào ra, cầm cái chậu đi về phòng.

Nghe Tô Hồng Anh nói vậy, Lý Đào không nhịn nổi nữa. Trong lòng bà, mẹ bà thương bà, em trai hiểu thảo hiểu chuyện còn nghe lời bà, cháu trai cháu gái cũng hiếu thuận, có gì không tốt, đó là em dâu Từ Tú Anh không tốt nên dạy hư. Chung quy, trong lòng Lý Đào thì nhà họ Lý đâu đâu cũng tốt, bà ta không thể nhịn được Tô hồng Anh nói nhà mẹ mình như vậy được.

“A” một tiếng, Lý Đào xông lên phía trước, nắm lấy tóc Tô Hồng Anh, dùng lực giật ra sau, vừa kéo miệng vừa chửi oai oải.

“Mày là cái thá gì, nhà mẹ mày chắc tốt đấy nhỉ, mày chính là đố kỵ. Đúng ha, đến nhà mẹ mày cũng không có, là một thứ sao chổi, một đứa mồ côi đấy thôi.”

“Thân là phụ nữ, đến đẻ cũng không biết đẻ, nói không chừng một ngày nào đó bị Vương Kiến Đảng bỏ cũng nên.”

Tô Hồng Anh động đến cái chân đau của Lý Đào, làm chị em dâu nhiều năm như vậy, sao lại không biết bà ta để ý cái gì nhất.

Ban đầu Tô Hồng Anh bị kéo tóc, đau điếng cả người, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ đến khi hiểu ra có chuyện gì, hơn nữa nghe Lý Đào nói tất nhiên cũng nổi cáu.

Trên đường chạy trốn, cái chết của người thân, sự mất mát chia lìa, nỗi đau này bà vĩnh viễn không bao giờ quên. Hơn nữa nhiều năm rồi bà không sinh con trai cho Vương Kiến Đảng, kế thừa hương hỏa, điểm này bà vẫn luôn ray rứt. Lý Đào nói những lời này đã chọc điên bà.

Nắm lấy cái chậu trong tay, đập về phía sau, đập đến nỗi Lý Đào hoa mắt chóng mặt, không nắm được tóc của Tô Hồng Anh nữa.

Tô Hồng Anh vẫn chưa hả giận, quay người nhấc cái chậu trong tay lướt qua đầu Lý Đào. Trán Lý Đào lập tức đỏ lên, mũi chảy đầy máu.

Triệt để đánh cho Lý Đào choáng váng xong, Tô Hồng Anh nhịn đau, quyết đi về phía trước. Tuy rằng bị Lý Đào giật không ít tóc nhưng cuối cùng cũng không để bà ta nắm giật được nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếp đó bà quay người nhấc chân đạp vào đùi Lý Đào. Lý Đào kịp phản ứng định đưa tay đến giật tóc Tô Hồng Anh, nhưng Tô Hồng Anh sao có thể lại để cho bà ta túm thêm lần nữa, tránh sang một bên, vòng ra sau bà ta.

Lần này Tô Hồng Anh điên lên, nhất định phải đánh cho Lý Đào một đấm.

Tiếp đó bà nhanh chóng vòng qua bên cạnh Lý Đào, hung hăng đạp vào thắt lưng của bà ta, lại lấy tay dùng lực đẩy bà ta một cái mạnh, khiến Lý Đào ngã nhào xuống đất.

Cúi người lật người Lý Đào, ngồi lên lưng bà ta, nắm tóc rồi kéo đầu bà ta lên, hung hăng tát vào mặt bà ta mấy cái thật mạnh. Lúc Tô Hồng Anh còn muốn tiếp tục thì có tiếng bà Vương vọng từ phía sau truyền đến:“ Đủ rồi.”

Tô Hồng Anh nhìn Lý Đào phía dưới vô cùng thê thảm, sau khi nắm đầu bà ta ấn xuống đất xong làm như không có chuyện gì đứng dậy, kéo kéo quần áo.

Nói đến đánh nhau, Tô Hồng Anh bà chưa hề thua. Năm đó trên đường chạy trốn cũng nhìn thấy không ít máu me, học một vài chiêu, đánh hăng khỏi bàn, để đối phó với Lý Đào thì dư sức.

Cũng tại Lý Đào ngu, rõ ràng biết không đánh lại cứ muốn khiêu khích hết lần này đến lần khác, không phải là tự muốn ăn đòn ư.

“Ngu xuẩn.” Bà Vương đứng trước Lý Đào, nhìn bộ dạng thê thảm của bà ta, quay người tiếp tục nấu cơm.

Đối với việc Lý Đào mang hai đưa cháu gái đến nhà họ Vương ăn chực, bà Vương đã nhìn không thuận mắt. Lúc này thấy Tô Hồng Anh hung hăng giáo huấn bà ta một trận, bà cũng vui vẻ xem náo nhiệt. Chỉ là không thể đánh hư người, nếu không vừa phải khám bệnh lại còn phải để ở nhà nghỉ ngơi, vừa phí tiền vừa trì hoãn công việc.

Chờ đến khi những người khác trong nhà về, Vương Kiến Quốc nhìn thấy mặt mũi Lý Đào sưng bầm xanh xanh tím tím thì quan tâm hỏi được mấy câu. Chỉ là chuyện của phụ nữ trong nhà, ông không tiện nhúng tay vào. Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu hai người họ đánh nhau.

Hai người con trai trong nhà họ Lý nhìn thấy vết thương trên mặt bà ta cũng không có biểu cảm kỳ lạ gì, dù sao thì vừa nhìn là biết hai thím đánh nhau rồi, không mới lạ gì. Thêm vào đó, Lý Đào thương cháu trai trai cháu gái hơn hai người họ, nhìn thôi đã thấy mệt, hai người bọn họ không muốn quản.

Lại nói, từ khi Lý Đào đánh Tô Hồng Anh một đấm xong thì không làm càn nữa, cũng không muốn chiếm quần áo giày dép gì của Bảo Lâm nữa, chỉ an phận để hai chị em ăn ngủ ở nhà họ Vương, ban ngày thì đến giúp nhà họ Lý.

Đương nhiên, ngân khố nhỏ của phòng lớn trong tay Lý Đào đã lấy ra hết trước sự công kích từ những giọt nước mắt đau thương của bà Lý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50

Số ký tự: 0