Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
Náo Nhiệt
Bạch Sương Đầy Đất
2024-09-27 20:18:47
Bà Lý đem theo Lý Bảo Đản xông đến tách vòng vây của đám người kia ra, vào căn nhà của bản thân. Nương theo ánh nến mỏng manh, bà Lý thấy một đống hỗn loạn bên trong. Điều này đã khiến bà ta bị kích thích, thở gấp một hơi rồi ngã xuống ngay tại chỗ.
“Mẹ, mẹ, mẹ đừng làm con sợ mà.” Là Lý Cường phản ứng kịp, đỡ được bà Lý một phen. Đầu tiên anh dùng sức lay lay bả vai của bà Lý, thấy người không tỉnh thì lại dùng ngón tay cái bấm huyệt nhân trung của bà. Cứ như vậy, qua một lúc lâu sau, bà Lý mới yếu ớt tỉnh lại.
“Cường à, nói cho mẹ, đây không phải là sự thật, nhà của chúng ta vẫn còn tốt mà đúng không.” Bà Lý dùng sức bắt lấy cánh tay của Lý Cường, nhìn vào mắt anh ta như muốn bảo anh đưa ra đáp án mà bản thân muốn.
Lý Cường không dám nhìn thẳng vào mắt của mẹ mình, chỉ mới nhìn nhau trong chốc lát, mà anh đã chột dạ trốn tránh. Việc này là sự thật, cũng chẳng lừa được, vì thế tất nhiên anh không dám nói với bà Lý đây là giả.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Lý Cường, bà Lý cũng không lừa mình dối người nữa.
Bà ta run rẩy nắm lấy cánh tay Lý Cường mà đứng lên. Cơ thể của bà Lý bình thường còn được coi là khỏe mạnh, lại là người thông minh tháo vát, nên sau khi tiếp nhận sự thật, tinh khí thần[1] cũng phấn chấn trở lại rất nhanh.
Tinh khí thần[1]: 3 năng lượng của y học Trung quốc
“Cường à, lửa này nổi lên như thế nào? Đồ đạc trong nhà là ai trộm?” bà Lý trắng mặt nhìn Lý Cường rồi hỏi.
Lý Cường và Từ Tú Anh hai mặt nhìn nhau. Đúng vậy, lửa này nổi lên như thế nào? Khi hai người bọn họ về cũng chỉ lo đau lòng với nhìn nhà cửa, về chuyện lửa và cướp sạch đó bọn họ đều không biết chút gì.
“Đúng vậy, anh, mọi người biết chuyện lửa nổi lên là thế nào không? Ai làm?” Từ Tú Anh nắm lấy tay anh cả Từ Đại Binh ở cạnh đó rồi hỏi một cách tha thiết.
Đột nhiên, như là nhớ ra gì đó, hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn bốn phía xung quanh: “Lý Thảo đâu? Cái con quỷ đòi nợ kia đâu? Nó chết ở đâu rồi?”
Đúng vậy, Lý Thảo đâu? Trước khi bọn họ đi còn để cô ở nhà, sao bây giờ họ đã về lâu như vậy rồi mà còn chưa nhìn thấy bóng người của Lý Thảo. Tinh thần của hai người bà Lý và Lý Cường lập tức tỉnh táo lại, cho rằng mình đã tìm được mấu chốt của sự việc. Không phải chỉ cần tìm thấy Lý Thảo thì chuyện gì cũng rõ ràng rồi ư.
“Chuyện này, lần đầu bọn tôi đến đây đã không thấy nó, chỉ có một vết máu ở trước cửa đằng kia. Cái đó... Các người nén bi thương, có thể nó đã xảy ra chuyện rồi.” Từ đội trưởng với tư cách là đại biểu, đang đứng sau người Từ gia đẩy Từ Đại Binh ra, vào phòng, giải thích một chút tình huống khi hắn vừa tới.
Hôm nay Từ đội trưởng không đi xem phim ảnh, tuổi tác của hắn đã lớn, thích yên tĩnh nên cũng không đi tham gia vào sự náo nhiệt đó.
Cho nên sau khi Từ đội trưởng nghe thấy tiếng gào của thím Thúy Hoa thì mau chóng đi đến Lý gia. Khi hắn đến gần Lý gia thì thấy cháy nhà, vậy tất nhiên sẽ một lòng một dạ giúp dập lửa, cho nên không chú ý nhiều như thế. Vì thế mà những thứ hắn biết rất ít, cũng không khác gì những người khác.
“Vợ Đại Thạch là người đầu tiên phát hiện ra nhà cô bị cháy, cũng do nghe thấy tiếng của cô ấy, tất cả mọi người mới đến cứu hoả. Lần này mấy người nên đến cảm ơn cô ấy cho tốt.”
“Vợ Đại Thạch, cô mau nói cho bọn họ tình huống ngay lúc đó đi, nhớ đâu lại có thể phát hiện ra gì đó.”
Nghĩ nghĩ, vợ Vương Đại Thạch là người đầu tiên phát hiện ra Lý gia cháy, cũng là nhà cách Lý gia gần nhất, có thể sẽ biết chút gì đó nên dân làng đề nghị tìm Trần Thúy Hoa ra hỏi chút tình huống lúc đó, nhỡ đâu sẽ có phát hiện gì thì sao.
“Đúng vậy, thím Thúy Hoa đâu? Ta nghe thấy tiếng của thím Thúy Hoa nên mới đến.”
“Đúng thế, tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
Người chung quanh mồm năm miệng mười, xì xào bàn tán, sôi nổi kể rõ bản thân sao mà đến.
“Ở đây này, mọi người nhường đường một chút. Đằng trước, ôi... nhường chút đi.” Trần Thúy Hoa vừa đẩy người đằng trước ra, vừa đi lên.
Vốn Trần Thúy Hoa có chút chột dạ, cho nên bình thường là người phô trương thích xem náo nhiệt nhất thì giờ lại đứng ở ngoài cùng. Ai ngờ bị mọi người điểm danh, nếu như không tránh được thì chỉ có thể đứng ra.
Nghĩ đến vừa nãy đội trưởng có nói, là bản thân gọi người mới cứu hỏa được cho Lý gia nên cô ta không thể tự chủ mà đứng thẳng sống lưng, trong lòng thì thào tự nói, tự mình tẩy não. Không sai, là tôi cứu Lý gia, là ân nhân của Lý gia, Lý gia nên mang ơn đội nghĩa tôi, lấy có chút đồ của bọn họ thì sao. Đây là thứ tôi nên được.
Lẩm bẩm như vậy, Trần Thúy Hoa càng nghĩ càng nắm chắc. Không sai, chính là như thế, là tôi cứu hỏa, không có tôi kêu người thì Lý gia đã bị thiêu hết.
“Ừm, vợ Đại Thạch, cô mau mang những chuyện cô biết nói cho bọn họ đi. Hiện tại mọi người còn chưa hiểu thế nào, nói không chừng thông qua cô còn có thể biết được chút gì đó.”
Từ đội trưởng vừa thấy Trần Thúy Hoa đi đến thì đã vội nói ngay. Dù sao cũng là đội viên dưới tay hắn, chuyện này nhất định sẽ liên quan đến vị đội trưởng là hắn đây. Tốt nhất là có thể điều tra rõ nguyên nhân, bằng không không có cách nói rõ ràng về vụ cháy của Lý gia thì không phải sẽ khiến toàn bộ lòng người trong thôn Thượng Hà hoảng sợ ư. Hơn nữa có cả cái cô gái kia của Lý gia còn không biết đang thế nào. Quan trọng là có kẻ dọa người hoặc là gây ra mạng người dưới sự quản lý của hắn thì cũng là một loại đả kích đến uy tín của đội trưởng là hắn đây.
“Đúng vậy, Thúy Hoa, hôm nay thím còn phải cảm ơn con, nếu không phải có con kêu người cứu hoả thì giờ không biết nhà ta sẽ biến thành cái dạng gì đây!”
“Thím biết con là người tốt. Trước kia là do thím già nên hồ đồ. Nếu trước kia thím có làm chuyện gì không hay thì xin con đừng so đo với thím.” Chuyện tới bây giờ, bà Lý cũng bất chấp thù cũ với Trần Thúy Hoa, nhận thua trước, để Trần Thúy Hoa nói ra toàn bộ xong thì lại nói sau.
“Con xem cái nhà này đi, ngoài thì bị đốt, trong lại giống như châu chấu đi qua, đây là cắt đứt hết đường của nhà thím rồi. Thế này thì về sau muốn một nhà già trẻ nhà thím sống như thế nào đây! Ông trời ơi, người không có mắt mà!” bà Lý cứ nói như vậy, càng nói càng đau lòng, nghĩ đến gian phòng bị dọn trống không, từ đó không khỏi đau buồn. Bà ta ngồi ở dưới đất, nước mắt rơi ngay tại chỗ.
Ba đứa trẻ Lý gia bị bà Lý ảnh hưởng, nên cũng không tự chủ được mà khóc lên, nhất là Lý Bảo Đản, ôm chân bà Lý khóc đến mức đau lòng.
Trường hợp này, người đứng xem xung quanh đều lệ nóng doanh tròng, hận không thể lập tức bắt người trộm đồ phóng hỏa kia rồi đưa ra công lý.
Ngoài mấy người có thù cũ sâu đậm với Lý gia thì ai cũng bị nước mắt của bà Lý lây nhiễm mà cảm động. Dù sao thì người ta cũng đã hơn sáu mươi tuổi mà còn khóc lóc ở trước mặt bạn đến nỗi không thể tự chủ, điều đó tất nhiên sẽ khiến con người cảm thấy vừa đáng thương lại đau xót thay. Giờ đây tất cả mọi người nhìn người Lý gia đều cảm thấy nhà này cũng không đáng hận như vậy nữa. Suy cho cùng thì cũng là người có nhà vừa bị trộm sạch lại còn bị đốt! So với bản thân thì thảm hơn nhiều.
“Ôi ôi, thím Lý, thím đừng làm như vậy, mau đứng lên đi, việc con biết cũng không nhiều lắm, lúc con ra khỏi cửa đã thấy nhà thím cháy, sau đó con vội vàng chạy vào trong thôn đi gọi người đến dập lửa, chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết.”
Trần Thúy Hoa nhìn thấy bà Lý như vậy thì trong lòng thầm thấy thoải mái. Hai nhà có ân oán nhiều năm như vậy. Cô ta cũng sẽ không thấy mụ già chết tiệt kia làm ra vẻ mà dễ dàng mềm lòng.
Trên mặt lại còn phải giả vờ không biết làm sao, suy cho cùng thì trước mắt mọi người, một bà lão ở trước mặt bạn khóc lóc thảm thiết như vậy mà bạn còn thờ ơ được thì đó còn không phải là đang tự tìm cớ để người ta dùng nước miếng dìm chết mình à.
Chỉ là cô ta cũng không biết nhiều lắm, huống chi bản thân cũng không sạch sẽ, vậy là càng không nên nói thêm gì, chỉ có thể giả vờ dáng vẻ không biết gì. Dù sao lúc ấy cũng không có ai ở xung quanh, cô ta nói gì thì chính là cái đó, còn có thể có người nhảy ra phản bác cô ta à!
Nhìn thấy biểu cảm và giọng điệu của Trần Thúy Hoa, bà Lý biết ngay sẽ không hỏi ra được gì. Chẳng lẽ thật sự sẽ không tìm được hung thủ, nhà mình phải chịu không cái thiệt thòi này ư?
Không, Lý Xuân Hoa này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, những tên chuyên đi ăn trộm đồ sao có thể trộm đến mức mà mấy cái quần áo rách rưới cũng không tha chứ. Nhất định trong thôn có người len vào.
“Mẹ, mẹ, mẹ đừng làm con sợ mà.” Là Lý Cường phản ứng kịp, đỡ được bà Lý một phen. Đầu tiên anh dùng sức lay lay bả vai của bà Lý, thấy người không tỉnh thì lại dùng ngón tay cái bấm huyệt nhân trung của bà. Cứ như vậy, qua một lúc lâu sau, bà Lý mới yếu ớt tỉnh lại.
“Cường à, nói cho mẹ, đây không phải là sự thật, nhà của chúng ta vẫn còn tốt mà đúng không.” Bà Lý dùng sức bắt lấy cánh tay của Lý Cường, nhìn vào mắt anh ta như muốn bảo anh đưa ra đáp án mà bản thân muốn.
Lý Cường không dám nhìn thẳng vào mắt của mẹ mình, chỉ mới nhìn nhau trong chốc lát, mà anh đã chột dạ trốn tránh. Việc này là sự thật, cũng chẳng lừa được, vì thế tất nhiên anh không dám nói với bà Lý đây là giả.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Lý Cường, bà Lý cũng không lừa mình dối người nữa.
Bà ta run rẩy nắm lấy cánh tay Lý Cường mà đứng lên. Cơ thể của bà Lý bình thường còn được coi là khỏe mạnh, lại là người thông minh tháo vát, nên sau khi tiếp nhận sự thật, tinh khí thần[1] cũng phấn chấn trở lại rất nhanh.
Tinh khí thần[1]: 3 năng lượng của y học Trung quốc
“Cường à, lửa này nổi lên như thế nào? Đồ đạc trong nhà là ai trộm?” bà Lý trắng mặt nhìn Lý Cường rồi hỏi.
Lý Cường và Từ Tú Anh hai mặt nhìn nhau. Đúng vậy, lửa này nổi lên như thế nào? Khi hai người bọn họ về cũng chỉ lo đau lòng với nhìn nhà cửa, về chuyện lửa và cướp sạch đó bọn họ đều không biết chút gì.
“Đúng vậy, anh, mọi người biết chuyện lửa nổi lên là thế nào không? Ai làm?” Từ Tú Anh nắm lấy tay anh cả Từ Đại Binh ở cạnh đó rồi hỏi một cách tha thiết.
Đột nhiên, như là nhớ ra gì đó, hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn bốn phía xung quanh: “Lý Thảo đâu? Cái con quỷ đòi nợ kia đâu? Nó chết ở đâu rồi?”
Đúng vậy, Lý Thảo đâu? Trước khi bọn họ đi còn để cô ở nhà, sao bây giờ họ đã về lâu như vậy rồi mà còn chưa nhìn thấy bóng người của Lý Thảo. Tinh thần của hai người bà Lý và Lý Cường lập tức tỉnh táo lại, cho rằng mình đã tìm được mấu chốt của sự việc. Không phải chỉ cần tìm thấy Lý Thảo thì chuyện gì cũng rõ ràng rồi ư.
“Chuyện này, lần đầu bọn tôi đến đây đã không thấy nó, chỉ có một vết máu ở trước cửa đằng kia. Cái đó... Các người nén bi thương, có thể nó đã xảy ra chuyện rồi.” Từ đội trưởng với tư cách là đại biểu, đang đứng sau người Từ gia đẩy Từ Đại Binh ra, vào phòng, giải thích một chút tình huống khi hắn vừa tới.
Hôm nay Từ đội trưởng không đi xem phim ảnh, tuổi tác của hắn đã lớn, thích yên tĩnh nên cũng không đi tham gia vào sự náo nhiệt đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên sau khi Từ đội trưởng nghe thấy tiếng gào của thím Thúy Hoa thì mau chóng đi đến Lý gia. Khi hắn đến gần Lý gia thì thấy cháy nhà, vậy tất nhiên sẽ một lòng một dạ giúp dập lửa, cho nên không chú ý nhiều như thế. Vì thế mà những thứ hắn biết rất ít, cũng không khác gì những người khác.
“Vợ Đại Thạch là người đầu tiên phát hiện ra nhà cô bị cháy, cũng do nghe thấy tiếng của cô ấy, tất cả mọi người mới đến cứu hoả. Lần này mấy người nên đến cảm ơn cô ấy cho tốt.”
“Vợ Đại Thạch, cô mau nói cho bọn họ tình huống ngay lúc đó đi, nhớ đâu lại có thể phát hiện ra gì đó.”
Nghĩ nghĩ, vợ Vương Đại Thạch là người đầu tiên phát hiện ra Lý gia cháy, cũng là nhà cách Lý gia gần nhất, có thể sẽ biết chút gì đó nên dân làng đề nghị tìm Trần Thúy Hoa ra hỏi chút tình huống lúc đó, nhỡ đâu sẽ có phát hiện gì thì sao.
“Đúng vậy, thím Thúy Hoa đâu? Ta nghe thấy tiếng của thím Thúy Hoa nên mới đến.”
“Đúng thế, tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy.”
Người chung quanh mồm năm miệng mười, xì xào bàn tán, sôi nổi kể rõ bản thân sao mà đến.
“Ở đây này, mọi người nhường đường một chút. Đằng trước, ôi... nhường chút đi.” Trần Thúy Hoa vừa đẩy người đằng trước ra, vừa đi lên.
Vốn Trần Thúy Hoa có chút chột dạ, cho nên bình thường là người phô trương thích xem náo nhiệt nhất thì giờ lại đứng ở ngoài cùng. Ai ngờ bị mọi người điểm danh, nếu như không tránh được thì chỉ có thể đứng ra.
Nghĩ đến vừa nãy đội trưởng có nói, là bản thân gọi người mới cứu hỏa được cho Lý gia nên cô ta không thể tự chủ mà đứng thẳng sống lưng, trong lòng thì thào tự nói, tự mình tẩy não. Không sai, là tôi cứu Lý gia, là ân nhân của Lý gia, Lý gia nên mang ơn đội nghĩa tôi, lấy có chút đồ của bọn họ thì sao. Đây là thứ tôi nên được.
Lẩm bẩm như vậy, Trần Thúy Hoa càng nghĩ càng nắm chắc. Không sai, chính là như thế, là tôi cứu hỏa, không có tôi kêu người thì Lý gia đã bị thiêu hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, vợ Đại Thạch, cô mau mang những chuyện cô biết nói cho bọn họ đi. Hiện tại mọi người còn chưa hiểu thế nào, nói không chừng thông qua cô còn có thể biết được chút gì đó.”
Từ đội trưởng vừa thấy Trần Thúy Hoa đi đến thì đã vội nói ngay. Dù sao cũng là đội viên dưới tay hắn, chuyện này nhất định sẽ liên quan đến vị đội trưởng là hắn đây. Tốt nhất là có thể điều tra rõ nguyên nhân, bằng không không có cách nói rõ ràng về vụ cháy của Lý gia thì không phải sẽ khiến toàn bộ lòng người trong thôn Thượng Hà hoảng sợ ư. Hơn nữa có cả cái cô gái kia của Lý gia còn không biết đang thế nào. Quan trọng là có kẻ dọa người hoặc là gây ra mạng người dưới sự quản lý của hắn thì cũng là một loại đả kích đến uy tín của đội trưởng là hắn đây.
“Đúng vậy, Thúy Hoa, hôm nay thím còn phải cảm ơn con, nếu không phải có con kêu người cứu hoả thì giờ không biết nhà ta sẽ biến thành cái dạng gì đây!”
“Thím biết con là người tốt. Trước kia là do thím già nên hồ đồ. Nếu trước kia thím có làm chuyện gì không hay thì xin con đừng so đo với thím.” Chuyện tới bây giờ, bà Lý cũng bất chấp thù cũ với Trần Thúy Hoa, nhận thua trước, để Trần Thúy Hoa nói ra toàn bộ xong thì lại nói sau.
“Con xem cái nhà này đi, ngoài thì bị đốt, trong lại giống như châu chấu đi qua, đây là cắt đứt hết đường của nhà thím rồi. Thế này thì về sau muốn một nhà già trẻ nhà thím sống như thế nào đây! Ông trời ơi, người không có mắt mà!” bà Lý cứ nói như vậy, càng nói càng đau lòng, nghĩ đến gian phòng bị dọn trống không, từ đó không khỏi đau buồn. Bà ta ngồi ở dưới đất, nước mắt rơi ngay tại chỗ.
Ba đứa trẻ Lý gia bị bà Lý ảnh hưởng, nên cũng không tự chủ được mà khóc lên, nhất là Lý Bảo Đản, ôm chân bà Lý khóc đến mức đau lòng.
Trường hợp này, người đứng xem xung quanh đều lệ nóng doanh tròng, hận không thể lập tức bắt người trộm đồ phóng hỏa kia rồi đưa ra công lý.
Ngoài mấy người có thù cũ sâu đậm với Lý gia thì ai cũng bị nước mắt của bà Lý lây nhiễm mà cảm động. Dù sao thì người ta cũng đã hơn sáu mươi tuổi mà còn khóc lóc ở trước mặt bạn đến nỗi không thể tự chủ, điều đó tất nhiên sẽ khiến con người cảm thấy vừa đáng thương lại đau xót thay. Giờ đây tất cả mọi người nhìn người Lý gia đều cảm thấy nhà này cũng không đáng hận như vậy nữa. Suy cho cùng thì cũng là người có nhà vừa bị trộm sạch lại còn bị đốt! So với bản thân thì thảm hơn nhiều.
“Ôi ôi, thím Lý, thím đừng làm như vậy, mau đứng lên đi, việc con biết cũng không nhiều lắm, lúc con ra khỏi cửa đã thấy nhà thím cháy, sau đó con vội vàng chạy vào trong thôn đi gọi người đến dập lửa, chuyện sau đó thì mọi người đều đã biết.”
Trần Thúy Hoa nhìn thấy bà Lý như vậy thì trong lòng thầm thấy thoải mái. Hai nhà có ân oán nhiều năm như vậy. Cô ta cũng sẽ không thấy mụ già chết tiệt kia làm ra vẻ mà dễ dàng mềm lòng.
Trên mặt lại còn phải giả vờ không biết làm sao, suy cho cùng thì trước mắt mọi người, một bà lão ở trước mặt bạn khóc lóc thảm thiết như vậy mà bạn còn thờ ơ được thì đó còn không phải là đang tự tìm cớ để người ta dùng nước miếng dìm chết mình à.
Chỉ là cô ta cũng không biết nhiều lắm, huống chi bản thân cũng không sạch sẽ, vậy là càng không nên nói thêm gì, chỉ có thể giả vờ dáng vẻ không biết gì. Dù sao lúc ấy cũng không có ai ở xung quanh, cô ta nói gì thì chính là cái đó, còn có thể có người nhảy ra phản bác cô ta à!
Nhìn thấy biểu cảm và giọng điệu của Trần Thúy Hoa, bà Lý biết ngay sẽ không hỏi ra được gì. Chẳng lẽ thật sự sẽ không tìm được hung thủ, nhà mình phải chịu không cái thiệt thòi này ư?
Không, Lý Xuân Hoa này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, những tên chuyên đi ăn trộm đồ sao có thể trộm đến mức mà mấy cái quần áo rách rưới cũng không tha chứ. Nhất định trong thôn có người len vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro