Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
Phim Ảnh (2)
Bạch Sương Đầy Đất
2024-09-27 20:18:47
“Bảo Lâm, sao em vẫn còn chưa đi đến Trần Gia Trang? Nếu đi tới muộn, thì không có chỗ tốt đâu.”
“Chị Thảo, em không đi đâu, bộ phim hay nhưng đông người quá, vừa ồn ào vừa đông người, em không thích ở đó đâu.” Hai năm trước Bảo Lâm rất hào hứng khi nghe tin một đội chiếu phim sẽ tới, nhưng cái gọi là kỳ vọng bao nhiêu thì thất vọng cũng lớn bấy nhiêu.
Chất lượng hình ảnh không tốt thì không nói làm gì, giờ có công nghệ kỹ thuật hết rồi, nhưng chỗ này ồn ào, lại đông người quá, nhìn thấy tình tiết lạ thì lập tức a, wow. Mau nhìn kia mau nhìn kia, bạn một câu tôi một câu, giống như hàng trăm con vịt kêu cạp cạp bên tai, trường hợp đó, cảnh tượng đó, chưa kể điều đó còn làm bao người bực bội.
Một bức màn nhỏ, một máy chiếu nhỏ, một cuộn phim, cộng với hai người chiếu phim, tạo thành một đội chiếu bộ phim luôn.
Bộ phim này được chiếu ngoài trời, ở bên ngoài trời, khi có gió thổi qua, toàn bộ tấm màn rung chuyển theo, nhìn vào tấm màn cũng đau hết cả mắt.
Đối với Bảo Lâm, người đã từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, cô hay dùng điện thoại để xem nhiều thể loại phim Trung Quốc với phim nước ngoài mà nói, bộ phim mà đội chiếu phim sắp chiếu bây giờ có lực hấp dẫn thật sự rất thấp.
Bây giờ cũng không có hoạt động giải trí nào, vì thế mà dân thôn mới có thể nhiệt tình như vậy.
“Chị Thảo, em giặt xong rồi, em đi trước đây.” Bảo Lâm có ít quần áo, nhà cô chỉ có ba người, cô còn dùng tro than ngâm qua trước, nên giặt cũng xong nhanh.
“Ừ ừ, em cứ đi đi!”Do dự một lúc, nhìn thấy bóng dáng Bảo Lâm đang dần đi xa, cô ấy lại nói: “Bảo Lâm, lát nữa chị sẽ ra sau núi nhặt củi, hái trà ngâm mơ, chị sẽ để lại cho em một ít trà ngâm mơ ở bụi gai cạnh tảng đá lớn trong núi rừng Hoa Đào, sáng mai em nhớ đi lấy nó nhé. “
Bảo Lâm xoay người lại đáp ứng, cô cũng không cảm thấy có gì lạ, trước đây hai người cũng để lại đồ cho nhau theo cách này.
Khi Lý Thảo giặt xong quần áo trở về nhà họ Lý, mặt trời còn chưa lặn, lại thấy dân thôn cũng không còn nhiều người nữa, cũng phải, hiếm khi sôi động như vậy, vài thôn lân cận cũng sẽ đến, sao không đến sớm, chiếm được vị trí tốt tiện thể tìm người quen cùng nhau trò chuyện vui vẻ nhỉ! Đặc biệt là những người trẻ tuổi trong thôn, đúng là trong độ tuổi tràn đầy năng lượng thích tham gia cuộc vui, dù sao thì buổi tối hôm nay cũng không có việc gì làm.
Phơi quần áo xong, cô ấy xách giỏ bước qua phòng chính bước đến phòng bà Lý, để nói ai là người giàu nhất nhà họ Lý thì đương nnhiên là bà Lý, người nắm hết mọi thứ trong nhà ngoài ngõ.
Bình thường Từ Tú Anh đối với Lý Thảo có bao nhiêu độc có bao nhiêu ác, nhưng mặt ngoài của bà ta lại mềm dịu, hiếu thảo với bà Lý.
Không còn cách nào, mặc dù ngày thường Lý Cường đối với cô ấy còn có thể chấp nhận được, không đánh không mắng còn có thể nói nhỏ nhẹ một ít lời nói, nhưng đối với Lý Cường, mẹ của ông ta, bà Lý kia có thể nghiền ép thành bùn trong phút chốc.
Những năm đầu, sau khi Từ Tú Anh sinh hạ hai cô con gái thì lưng bà ta yếu đi, không dám làm quỷ nữa, an an phận phận, cách hai năm sau lại sinh Lý Bảo Đản, bà ta tự cảm thấy mình là công thần của nhà họ Lý, là quý nhân phù trợ, nên cả nhà đương nhiên phải đi theo bà ta.
Trong nháy mắt bà ta cảm thấy thắt lưng của mình lại dựng thẳng lên, nghĩ có thể làm chủ trong nhà này, kết quả là sau khi sinh xong bị giữ trong nhà mấy ngày, bà ta mấy lần nghẹn ngào nói với bà Lý, đòi này đòi nọ, lúc đó bà Lý không nói gì, cũng cho bà ta hết, lúc đấy Từ Tú Anh đẹp kia gọi một cái nổi lên luôn, nhưng khi Lý Cường trở về đi vào phòng, ông ta trực tiếp nói vài câu to tiếng với bà ta, ngày hôm sau lập tức bắt đi làm việc, còn giữ trong nhà ngồi cái gì nữa.
Lúc đấy Lý Thảo ở bên cạnh có thể nhìn thấy rất rõ, cảnh tượng bà Lý làm một vở kịch sáng ngời, một cái búng tay đã đánh gục Từ Tú Anh ngã xuống đất, đến bây giờ bà ta vẫn chưa bò dậy được.
Khi bà Lý đợi Lý Cường về, bà còn cố tình ngồi một mình trong góc bếp vừa đốt lửa vừa lau nước mắt, vừa nhìn thấy Lý Cường đến, bà nói gì mà: “Con à, sau nhiều năm như vậy cuối cùng con cũng có vợ, mẹ vui lắm, vì con mẹ cái gì cũng có thể làm”, “Nếu bây giờ cha con có thể nhìn thấy cháu nội thì không biết có bao nhiêu vui mừng nữa, lúc đấy hoàn cảnh khó khăn lắm, cha con vì hai cái miệng ăn mà đi kiếm ăn suốt, bây giờ cuộc sống ổn hơn rồi, mẹ vừa nhớ tới cha con thì trái tim lại quặn đau”, “Bà vợ của con thật tốt, sinh được đứa con trai cho con, mẹ nghe theo làm theo cái gì cũng được, dù bà vợ của con có nóng tính đến mấy cũng được, nghĩ muốn ăn gì hay muốn mẹ làm gì đều được, mẹ giờ đun nước luộc trứng gà cho bà vợ con ăn.”
Những lời này liên tiếp được nói ra, Lý Cường vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhất định là vợ của hắn không cho mẹ hắn một chút mặt mũi nào, mẹ ông ta ủy khuất, chuyện này sao có thể, lúc bé chạy nạn, cha mẹ ông ta vì ông ta mà đã chịu nhiều khổ sở lắm rồi, bây giờ cha không còn nữa, ông ta còn mỗi người mẹ này, sao có thể để bà ấy bị ủy khuất được.
Lý Cường người này ở bên ngoài danh tiếng không được tốt, ngày thường hay chơi xấu, còn thích lười biếng khi làm việc, việc hãm hại lừa gạt hay những việc thiếu đạo đức không phải là chưa làm, nhưng ông ta lại là một người con hiếu thảo, ngày thường đối tốt với người nhà mình, nhưng tất nhiên chỉ giới hạn ở mức mẹ với con gái ông ta thôi, còn cô vợ thì hơi kém một chút, nếu không thì sao Lý Cúc với Lý Quyên ở tuổi này rồi vẫn có thể chơi điên cuồng cả ngày được.
Lý Cường nghe những lời của mẹ xong, lập tức không nhịn được nữa.
Lúc này ông ta hai ba lao vào phòng ngủ của mình, vả mạnh vào miệng Từ Tú Anh bộp bộp bộp mấy cái, dù sao thì Lý Cường cũng là người đàn ông trưởng thành rồi, ông ta có rất nhiều sức lực, sức lực trên tay cũng không thu liễm một chút nào cả, mấy cú vả kia nhìn cũng không mạnh lắm.
Lúc đó, hai bên mặt đen vàng của Từ Tú Anh lập tức xuất hiện vài dấu tay, lúc ấy Từ Tú Anh đã choáng váng, đầu óc ong ong, phải một lúc sau thính giác mới khôi phục lại được.
Lúc Từ Tú Anh phản ứng lại, lúc đầu còn muốn làm loạn, kết quả vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lý Cường trừng mắt nhìn bà, còn có cái túm kéo mạnh bà của ông ta khi nãy, bà ta trở nên hoảng loạn trong tức khắc, từ đó về sau, Từ Tú Anh hoàn toàn ghi hận bà Lý, nhưng trên mặt bà ta vẫn luôn treo nụ cười dịu dàng.
Vốn dĩ, Lý Cường còn định kéo Từ tú Anh nằm xuống đất để ra tay tàn nhẫn hơn, nhưng bà Lý ở bên cạnh lại ngăn ông ta lại, dạy cho một bài học rồi, đè ấn Từ Tú Anh xuống, làm người đàn bà Từ Tú Anh kia học ngoan là được rồi.
Sợ con mình sẽ đánh tàn nhẫn, người đàn bà Từ Tú Anh này sẽ không tiết ra sữa được, đến lúc đó cháu trai của mình sẽ đói mất, nên ngày hôm sau bà Lý lập tức đuổi Từ Tú Anh ra ngoài làm một số việc nhẹ, cách hai ba tiếng thì về nhà cho con bú sữa.
Mấy năm sau, Từ Tú Anh cũng làm loạn vài lần, nhưng đều bị bà Lý trấn áp từng cái một, không còn cách nào, chỉ cần Lý Cường hiếu thuận ngày nào, thì bà Lý có thể dựa vào con trai của mình để trấn áp Từ Tú Anh đến chết.
Bây giờ bà Lý lại thân thiết với cháu trai, cháu trai cũng thân thiết với bà nội hơn Từ Tú Anh, bà Lý không hổ là người đàn bà đã trải qua nhiều giông bão bên ngoài, thấy qua được nhiều chuyện đời của đàn bà, nên bà ta đều có hai bên bảo vệ.
Từ Tú Anh nhìn thấy, nhưng cũng không có cách nào chống lại, suy cho cùng thì nhà họ Lý vẫn do bà Lý đứng đầu.
Lý Thảo đi đến phòng sau, thấy trên cửa có khóa, quả nhiên, nhà họ Lý đang đề phòng cô.
Nhưng mà, muốn vào phòng này thì có nhiều hơn một cửa, nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới của nhà họ Lý, nơi nào cô còn không rõ nữa, sao có thể ngăn cản cô được?
Đi vào phòng bếp, bên trong có một cánh cửa nhỏ, do bà Lý mở ra để tiện cho việc xây nhà, cô đẩy đẩy, quả nhiên bên trong được cột chặt, nhưng mà cửa gỗ này, ngay từ đầu đã không được chắc chắn, hơn nữa dùng hơn chục năm rồi, khi cột lên cũng giống như không cột mà thôi, cô dễ dàng nhấc nó ra, nó có thể ngăn cản được ai chứ.
Trước đây Lý Thảo đã từng nhìn thấy hai chị em Lý Cúc với Lý Quyên mở cửa này ra, lẻn vào đây tìm thức ăn.
“Chị Thảo, em không đi đâu, bộ phim hay nhưng đông người quá, vừa ồn ào vừa đông người, em không thích ở đó đâu.” Hai năm trước Bảo Lâm rất hào hứng khi nghe tin một đội chiếu phim sẽ tới, nhưng cái gọi là kỳ vọng bao nhiêu thì thất vọng cũng lớn bấy nhiêu.
Chất lượng hình ảnh không tốt thì không nói làm gì, giờ có công nghệ kỹ thuật hết rồi, nhưng chỗ này ồn ào, lại đông người quá, nhìn thấy tình tiết lạ thì lập tức a, wow. Mau nhìn kia mau nhìn kia, bạn một câu tôi một câu, giống như hàng trăm con vịt kêu cạp cạp bên tai, trường hợp đó, cảnh tượng đó, chưa kể điều đó còn làm bao người bực bội.
Một bức màn nhỏ, một máy chiếu nhỏ, một cuộn phim, cộng với hai người chiếu phim, tạo thành một đội chiếu bộ phim luôn.
Bộ phim này được chiếu ngoài trời, ở bên ngoài trời, khi có gió thổi qua, toàn bộ tấm màn rung chuyển theo, nhìn vào tấm màn cũng đau hết cả mắt.
Đối với Bảo Lâm, người đã từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, cô hay dùng điện thoại để xem nhiều thể loại phim Trung Quốc với phim nước ngoài mà nói, bộ phim mà đội chiếu phim sắp chiếu bây giờ có lực hấp dẫn thật sự rất thấp.
Bây giờ cũng không có hoạt động giải trí nào, vì thế mà dân thôn mới có thể nhiệt tình như vậy.
“Chị Thảo, em giặt xong rồi, em đi trước đây.” Bảo Lâm có ít quần áo, nhà cô chỉ có ba người, cô còn dùng tro than ngâm qua trước, nên giặt cũng xong nhanh.
“Ừ ừ, em cứ đi đi!”Do dự một lúc, nhìn thấy bóng dáng Bảo Lâm đang dần đi xa, cô ấy lại nói: “Bảo Lâm, lát nữa chị sẽ ra sau núi nhặt củi, hái trà ngâm mơ, chị sẽ để lại cho em một ít trà ngâm mơ ở bụi gai cạnh tảng đá lớn trong núi rừng Hoa Đào, sáng mai em nhớ đi lấy nó nhé. “
Bảo Lâm xoay người lại đáp ứng, cô cũng không cảm thấy có gì lạ, trước đây hai người cũng để lại đồ cho nhau theo cách này.
Khi Lý Thảo giặt xong quần áo trở về nhà họ Lý, mặt trời còn chưa lặn, lại thấy dân thôn cũng không còn nhiều người nữa, cũng phải, hiếm khi sôi động như vậy, vài thôn lân cận cũng sẽ đến, sao không đến sớm, chiếm được vị trí tốt tiện thể tìm người quen cùng nhau trò chuyện vui vẻ nhỉ! Đặc biệt là những người trẻ tuổi trong thôn, đúng là trong độ tuổi tràn đầy năng lượng thích tham gia cuộc vui, dù sao thì buổi tối hôm nay cũng không có việc gì làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phơi quần áo xong, cô ấy xách giỏ bước qua phòng chính bước đến phòng bà Lý, để nói ai là người giàu nhất nhà họ Lý thì đương nnhiên là bà Lý, người nắm hết mọi thứ trong nhà ngoài ngõ.
Bình thường Từ Tú Anh đối với Lý Thảo có bao nhiêu độc có bao nhiêu ác, nhưng mặt ngoài của bà ta lại mềm dịu, hiếu thảo với bà Lý.
Không còn cách nào, mặc dù ngày thường Lý Cường đối với cô ấy còn có thể chấp nhận được, không đánh không mắng còn có thể nói nhỏ nhẹ một ít lời nói, nhưng đối với Lý Cường, mẹ của ông ta, bà Lý kia có thể nghiền ép thành bùn trong phút chốc.
Những năm đầu, sau khi Từ Tú Anh sinh hạ hai cô con gái thì lưng bà ta yếu đi, không dám làm quỷ nữa, an an phận phận, cách hai năm sau lại sinh Lý Bảo Đản, bà ta tự cảm thấy mình là công thần của nhà họ Lý, là quý nhân phù trợ, nên cả nhà đương nhiên phải đi theo bà ta.
Trong nháy mắt bà ta cảm thấy thắt lưng của mình lại dựng thẳng lên, nghĩ có thể làm chủ trong nhà này, kết quả là sau khi sinh xong bị giữ trong nhà mấy ngày, bà ta mấy lần nghẹn ngào nói với bà Lý, đòi này đòi nọ, lúc đó bà Lý không nói gì, cũng cho bà ta hết, lúc đấy Từ Tú Anh đẹp kia gọi một cái nổi lên luôn, nhưng khi Lý Cường trở về đi vào phòng, ông ta trực tiếp nói vài câu to tiếng với bà ta, ngày hôm sau lập tức bắt đi làm việc, còn giữ trong nhà ngồi cái gì nữa.
Lúc đấy Lý Thảo ở bên cạnh có thể nhìn thấy rất rõ, cảnh tượng bà Lý làm một vở kịch sáng ngời, một cái búng tay đã đánh gục Từ Tú Anh ngã xuống đất, đến bây giờ bà ta vẫn chưa bò dậy được.
Khi bà Lý đợi Lý Cường về, bà còn cố tình ngồi một mình trong góc bếp vừa đốt lửa vừa lau nước mắt, vừa nhìn thấy Lý Cường đến, bà nói gì mà: “Con à, sau nhiều năm như vậy cuối cùng con cũng có vợ, mẹ vui lắm, vì con mẹ cái gì cũng có thể làm”, “Nếu bây giờ cha con có thể nhìn thấy cháu nội thì không biết có bao nhiêu vui mừng nữa, lúc đấy hoàn cảnh khó khăn lắm, cha con vì hai cái miệng ăn mà đi kiếm ăn suốt, bây giờ cuộc sống ổn hơn rồi, mẹ vừa nhớ tới cha con thì trái tim lại quặn đau”, “Bà vợ của con thật tốt, sinh được đứa con trai cho con, mẹ nghe theo làm theo cái gì cũng được, dù bà vợ của con có nóng tính đến mấy cũng được, nghĩ muốn ăn gì hay muốn mẹ làm gì đều được, mẹ giờ đun nước luộc trứng gà cho bà vợ con ăn.”
Những lời này liên tiếp được nói ra, Lý Cường vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhất định là vợ của hắn không cho mẹ hắn một chút mặt mũi nào, mẹ ông ta ủy khuất, chuyện này sao có thể, lúc bé chạy nạn, cha mẹ ông ta vì ông ta mà đã chịu nhiều khổ sở lắm rồi, bây giờ cha không còn nữa, ông ta còn mỗi người mẹ này, sao có thể để bà ấy bị ủy khuất được.
Lý Cường người này ở bên ngoài danh tiếng không được tốt, ngày thường hay chơi xấu, còn thích lười biếng khi làm việc, việc hãm hại lừa gạt hay những việc thiếu đạo đức không phải là chưa làm, nhưng ông ta lại là một người con hiếu thảo, ngày thường đối tốt với người nhà mình, nhưng tất nhiên chỉ giới hạn ở mức mẹ với con gái ông ta thôi, còn cô vợ thì hơi kém một chút, nếu không thì sao Lý Cúc với Lý Quyên ở tuổi này rồi vẫn có thể chơi điên cuồng cả ngày được.
Lý Cường nghe những lời của mẹ xong, lập tức không nhịn được nữa.
Lúc này ông ta hai ba lao vào phòng ngủ của mình, vả mạnh vào miệng Từ Tú Anh bộp bộp bộp mấy cái, dù sao thì Lý Cường cũng là người đàn ông trưởng thành rồi, ông ta có rất nhiều sức lực, sức lực trên tay cũng không thu liễm một chút nào cả, mấy cú vả kia nhìn cũng không mạnh lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đó, hai bên mặt đen vàng của Từ Tú Anh lập tức xuất hiện vài dấu tay, lúc ấy Từ Tú Anh đã choáng váng, đầu óc ong ong, phải một lúc sau thính giác mới khôi phục lại được.
Lúc Từ Tú Anh phản ứng lại, lúc đầu còn muốn làm loạn, kết quả vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lý Cường trừng mắt nhìn bà, còn có cái túm kéo mạnh bà của ông ta khi nãy, bà ta trở nên hoảng loạn trong tức khắc, từ đó về sau, Từ Tú Anh hoàn toàn ghi hận bà Lý, nhưng trên mặt bà ta vẫn luôn treo nụ cười dịu dàng.
Vốn dĩ, Lý Cường còn định kéo Từ tú Anh nằm xuống đất để ra tay tàn nhẫn hơn, nhưng bà Lý ở bên cạnh lại ngăn ông ta lại, dạy cho một bài học rồi, đè ấn Từ Tú Anh xuống, làm người đàn bà Từ Tú Anh kia học ngoan là được rồi.
Sợ con mình sẽ đánh tàn nhẫn, người đàn bà Từ Tú Anh này sẽ không tiết ra sữa được, đến lúc đó cháu trai của mình sẽ đói mất, nên ngày hôm sau bà Lý lập tức đuổi Từ Tú Anh ra ngoài làm một số việc nhẹ, cách hai ba tiếng thì về nhà cho con bú sữa.
Mấy năm sau, Từ Tú Anh cũng làm loạn vài lần, nhưng đều bị bà Lý trấn áp từng cái một, không còn cách nào, chỉ cần Lý Cường hiếu thuận ngày nào, thì bà Lý có thể dựa vào con trai của mình để trấn áp Từ Tú Anh đến chết.
Bây giờ bà Lý lại thân thiết với cháu trai, cháu trai cũng thân thiết với bà nội hơn Từ Tú Anh, bà Lý không hổ là người đàn bà đã trải qua nhiều giông bão bên ngoài, thấy qua được nhiều chuyện đời của đàn bà, nên bà ta đều có hai bên bảo vệ.
Từ Tú Anh nhìn thấy, nhưng cũng không có cách nào chống lại, suy cho cùng thì nhà họ Lý vẫn do bà Lý đứng đầu.
Lý Thảo đi đến phòng sau, thấy trên cửa có khóa, quả nhiên, nhà họ Lý đang đề phòng cô.
Nhưng mà, muốn vào phòng này thì có nhiều hơn một cửa, nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới của nhà họ Lý, nơi nào cô còn không rõ nữa, sao có thể ngăn cản cô được?
Đi vào phòng bếp, bên trong có một cánh cửa nhỏ, do bà Lý mở ra để tiện cho việc xây nhà, cô đẩy đẩy, quả nhiên bên trong được cột chặt, nhưng mà cửa gỗ này, ngay từ đầu đã không được chắc chắn, hơn nữa dùng hơn chục năm rồi, khi cột lên cũng giống như không cột mà thôi, cô dễ dàng nhấc nó ra, nó có thể ngăn cản được ai chứ.
Trước đây Lý Thảo đã từng nhìn thấy hai chị em Lý Cúc với Lý Quyên mở cửa này ra, lẻn vào đây tìm thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro