Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
Ý Tưởng Kiếm Ti...
Bạch Sương Đầy Đất
2024-09-27 20:18:47
Cơ hội cho cuộc ra ở riêng gần nhất là khi Bảo Lâm lên cấp 3 học, lên cấp 3 không thể so sánh được với cấp 2, tiền học phí không không hề thấp, tiền ăn cơm cũng không hề rẻ, cộng thêm tiền sách vở, tiền ăn ở, đồng phục học sinh với các khoản chi tiêu lặt vặt khác, cho dù một học sinh trung học có thể tiết kiệm tiền đến mức nào trong một năm, nhưng ít nhất số tiền đó cũng phải là hai mươi hoặc ba mươi, tương đương với tất cả số tiền mà một người lao động nông thôn làm việc chăm chỉ quanh năm mới có được.
Trước đây Bảo Lâm đã hỏi cụ thể các bạn cùng lớp của cô, học phí của một học kỳ ở trường trung học quận huyện là 5 tệ, tiền sách vở cũng là 2 tệ, tiền ăn ở là 1 tệ, còn tiền ăn còn lại là tùy theo trường học hôm đó ăn gì.
Căng tin của nhà trường đều sử dụng phiếu ăn để mua bữa ăn, đổi tiền thì có thể đổi phiếu ăn hoặc thanh toán tiền thức ăn cũng có thể đổi phiếu ăn, mỗi người một phần, muốn ăn đồ gì thứ tự lấy, lấy đồ ăn kèm xong rồi thì đến cửa sổ nhà ăn để lấy cơm.
Bữa ăn ở căng tin được chia thành ba loại. Có loại 1 xu, loại 3 xu, loại 5 xu. Loại 1 xu chỉ có món cháo khoai lang xay nhuyễn với dưa chua muối, loại 3 xu là món bánh ngô đơn giản với một bát cháo khoai lang và cả dưa chua muối, loại 5 xu là một món xào với một ít thịt cộng thêm một cái bánh ngô.
Với thức ăn mà nói, một cân hạt thô có giá trị 2 xu, một cân hạt tinh chế bằng 4 cân hạt thô, có thể đổi lấy một vé ăn tương đương 8 xu.
Một học sinh không ăn sáng ở trường, chỉ ăn cháo khoai lang rẻ nhất vào bữa trưa và bữa tối, phải trả ít nhất 60 xu tiền ăn một tháng, nói gì thì nói chứ một năm cũng tốn đến 7 hoặc 8 tệ.
Lúc này đây tiền khó kiếm được, đặc biệt là ở nông thôn, về cơ bản thì phải chờ đợi số tiền ít ỏi do lữ đoàn phát tiền tết để trang trải một cuộc sống eo hẹp, thôn Thượng Hà thì có phần tốt hơn, mấy đồ thổ sản vùng núi vẫn còn đáng giá chút tiền, số tiền ít ỏi dành dụm được sau khi làm việc vất vả quanh năm thì may ra vẫn còn hy vọng sống.
Bảo Lâm thậm chí còn không cần phải nghĩ về điều đó, cô biết rằng bà nội của cô sẽ không đưa cho cô bất kỳ khoản tiền nào khi cô học ở cao trung học, thậm bà ta còn có thể trực tiếp yêu cầu Bảo Lâm về nhà làm việc, bà ta thấy tốt nhất là chờ thêm vài năm nữa để nhận của hồi môn rồi gả cô ra ngoài.
Vì chuyện này nên mới vỡ lẽ ra, gia đình ở riêng bây giờ xem như là thời cơ tốt nhất, danh tiếng cũng có thể tốt hơn, dù sao cũng là vì con cái, cũng coi như về mặt tình cảm thì có thể tha thứ được.
Tất nhiên Bảo Lâm không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng học phí ở cấp 3 quả thực cao hơn cấp 2. Cô chỉ đơn thuần dựa vào bố mẹ đi làm để kiếm điểm, tiền công việc, đối với đồ thổ sản hái được, quả thực áp lực quá lớn, Bảo Lâm phải tự mình nghĩ cách kiếm tiền.
Hiện tại, Bảo Lâm chỉ có hai cách, một là sử dụng không gian để đến thôn Thông Mậu hàng tháng để thu mua hải sản, rồi dựa vào việc mua bán hải sản như một người trung gian để kiếm chênh lệch giá, nhưng bây giờ Bảo Lâm chẳng quen biết ai, với cả việc tự mình ra chợ đen ngồi bán thì quá nguy hiểm, Bảo Lâm sẽ không làm, cô vẫn chưa muốn hi sinh mạng mình đâu!
Thứ hai là sử dụng khả năng viết có hạn của mình để cố gắng viết một cuốn tiểu thuyết. Dù sao thì kiếp trước cô cũng là một con mọt sách, còn loại tiểu thuyết nào cô chưa đọc qua nữa đâu, Bảo Lâm không quá đảm bảo phong cách viết tiểu thuyết của mình, có thể cô hơi ngây thơ một chút, nhưng về phương diện cốt truyện tiểu thuyết có não này thì có thể hoàn toàn mới lạ.
Chỉ là đề tài nội dung cần cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao lúc này tiếng gió suy nghĩ có chút nhanh.
Cô cân nhắc hai cách này, sau đó Bảo Lâm tạm thời lựa chọn cách thứ 2, gần đây cô đang suy nghĩ miên man, mỗi viết thôi thì không đủ, chỉ có thể dựa vào một số tình tiết kinh điển với mấy tình tiết có não mà cô đã từng xem ở kiếp trước.
Bảo Lâm cũng không có yêu cầu cao gì đối với bản thân mình, cô chỉ cần 10 hoặc 20 tệ tiền nhuận bút mỗi tháng để trang trải chi phí sinh hoạt trường cấp 3, nếu có thể tiết kiệm thêm một chút tiền thì tất nhiên sẽ tốt hơn.
Bảo Lâm có ý tưởng kiếm tiền này, thì cô phấn khích cả một đêm dài, sau đó mới miễn cưỡng nhắm mắt đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau lại bị đánh thức sớm, đôi mắt quầng thâm đen không phụ sự mong muốn của mọi người.
Đối mặt với vẻ mặt lo lắng của mẹ Tô Hồng Anh, cô lặng lẽ lắc đầu nói: “Mẹ, con không sao, con chỉ ngủ không ngon thôi, ngày mai đi ngủ sớm hơn là được rồi ạ.”
Tô Hồng Anh nhìn thấy bộ dạng bơ phờ của Bảo Lâm, nhưng Tô Hồng Anh lại hiểu lầm, cô cho rằng trước đó Bảo Lâm ngủ không quen giường, không có thói quen nên không ngủ được.
Đợi đến khi buổi sáng thì nhìn thấy Lý Đào, liền trực tiếp hỏi Lý Đào:” Chị dâu cả, cháu gái của chị khi nào thì rời đi? Các cháu thuộc nhà họ Lý, bây giờ mà cứ ở nhà họ Vương như thế này thì không thích hợp gì đâu!”
“Đã năm sáu ngày rồi. Đồ ăn, chỗ ở đều ở nhà họ Vương, còn làm việc thì lại ở nhà họ Lý. Chuyện này có phần hơi vô lý đấy!”
Vẻ mặt của Lý Đào cứng đờ, hôm qua cô ta đã mịt mờ đề cập chuyện này với mẹ Lý Xuân Hoa rồi, nhưng mẹ cô ta không chịu đón, cô ta có thể làm gì bây giờ chứ!
Nếu trực tiếp đuổi cháu gái về nhà mẹ đẻ, thì sau khi về nhà mẹ đẻ các cháu không biết còn có thể làm con người hay không nữa.
“Hồng Anh, đây không phải nhà mẹ đẻ của chị vừa mới xảy ra chuyện, bây giờ vẫn còn đang rối tung cả lên đây! Hơn nữa, có Tiểu Cúc với Tiểu Quyên ở đây, chẳng phải Bảo Lâm sẽ có thêm hai người bạn chơi cùng sao! Thường ngày Bảo Lâm luôn ở một mình, nhìn nó cô đơn làm sao!”
Nói xong, Lý Đào liền tự mình lo cho hai cô cháu gái ngồi xuống ghế dưới cùng, chờ ăn tối.
Bà Vương bưng cơm vào phòng, nhìn mọi người trong phòng đang ngồi ngay ngắn trên bàn chờ cơm, bà lập tức giận sôi máu.
Khi chia cơm, bà ta đổ đầy cơm vào bát lớn cho mình với bạn già của mình trước, tiếp theo, Vương Kiến Quân giành được sự yêu thương của bà Vương, nên hắn cũng được đổ đầy cơm vào bát lớn, sau đó đến ba cháu trai là Văn Huy, Văn Xán và Văn Quân, cuối cùng là Vương Kiến Quốc, Từ Tình và Bảo Châu.
Khi bát cơm được ném đến trước mặt ba người một nhà của Bảo Lâm, dưới đáy chồn để lại một lớp cháo loãng trong veo, bên trong còn ít rau dại đang nổi lềnh bềnh, củ khoai lang đã bị lấy sạch sẽ, một chút cũng không còn gì.
Ba người nhà Bảo Lâm ngoài ra còn thêm Lý Đào với hai cô cháu gái, sáu người họ nhìn thau cơm rồi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Lý Đào nhanh tay hơn một bước, cho cháo vào thau cơm.
Tất nhiên, ba người nhà Bảo Lâm thậm chí còn không nghĩ đến việc tranh cãi với cô ta, những đồ này, đùa ai vậy!
Tô Hồng Anh lôi kéo Vương Kiến Đảng với Bảo Lâm trở về phòng, nấu một vài bát nước đường đỏ, ăn để lót dạ đỡ đói, đầu tiên là chuyện bữa sáng bị như thế này, cứ coi như trong lòng bà nội không thoải mái đi, nhưng nếu bữa trưa mà còn như này nữa, vậy thì đừng trách nhà ba người bọn họ độc ác.
“Đinh đinh đinh.” Tiếng chuông bắt đầu đi làm việc vang lên, hai người Tô Hồng Anh với Vương Kiến Đảng hai người cõng đồ làm việc lên bắt đầu đi làm việc.
Trước khi đi, Tô Hồng Anh dặn dò Bảo Lâm không cần đi đào rau dại mà cứ đi chơi đi, hái một số loại trái cây quả dại như trà ngâm cây mơ để lót dạ, giữa trưa về ăn cơm sau.
Tô Hồng Anh rất lo lắng cho Bảo Lâm, sợ cô ở nhà một mình, trong lòng bà nội đã không thoải mái sẵn rồi, sợ bà ta sẽ bắt Bảo Lâm ra để trút giận, vậy thì còn không bằng bảo Bảo Lâm ra ngoài đi chơi còn hơn, miễn mình lại lo lắng.
Bảo Lâm nhìn hai người đi xa rồi, mới tự mình đeo giỏ cầm xẻng đi ra sau núi.
Bảo Lâm đã xin cha của cô là cho cô nghỉ học một tuần trước đó rồi, bây giờ mới là ngày thứ sáu, đến ngày thứ bảy là toàn bộ giáo viên với học sinh trong trường sẽ không lên lớp, cho nên Bảo Lâm mới nhàn nhã đi ra ngoài.
Văn Huy với Văn Xán mới ăn sáng hôm nay xong, liền vác bao mang theo hai củ khoai lang đi đến Trần Gia Trang để đi học.
Trường cấp 2 của Bảo Lâm ở trên thị trấn Hồng Tinh, khi thời tiết đẹp, thì có thể đến đó trong một giờ, nhưng nếu thời tiết xấu thì có thể đến muộn một hoặc hai giờ hay thậm chí là không đi được.
Bởi vì cần phải qua cây cầu để đến thị trấn, cây cầu này được xây dựng trên sông Đại Thanh, nếu gặp mưa bão to thì dòng sông cuộn qua mặt cầu, hoặc khi tuyết rơi kết đóng băng lại thì lúc đó cầu rất trơn, căn bản là không ai dám băng qua, nết không thì cực kỳ dễ xảy ra chuyện không lành.
Những chuyện tự làm tự chịu này được đổi lấy mạng người đẫm máu, hàng năm luôn có một số người không nghe lời khuyên bảo, vẫn cố chấp dùng tính mạng của mình để cảnh cáo đến thế hệ mai sau.
Trước đây Bảo Lâm đã hỏi cụ thể các bạn cùng lớp của cô, học phí của một học kỳ ở trường trung học quận huyện là 5 tệ, tiền sách vở cũng là 2 tệ, tiền ăn ở là 1 tệ, còn tiền ăn còn lại là tùy theo trường học hôm đó ăn gì.
Căng tin của nhà trường đều sử dụng phiếu ăn để mua bữa ăn, đổi tiền thì có thể đổi phiếu ăn hoặc thanh toán tiền thức ăn cũng có thể đổi phiếu ăn, mỗi người một phần, muốn ăn đồ gì thứ tự lấy, lấy đồ ăn kèm xong rồi thì đến cửa sổ nhà ăn để lấy cơm.
Bữa ăn ở căng tin được chia thành ba loại. Có loại 1 xu, loại 3 xu, loại 5 xu. Loại 1 xu chỉ có món cháo khoai lang xay nhuyễn với dưa chua muối, loại 3 xu là món bánh ngô đơn giản với một bát cháo khoai lang và cả dưa chua muối, loại 5 xu là một món xào với một ít thịt cộng thêm một cái bánh ngô.
Với thức ăn mà nói, một cân hạt thô có giá trị 2 xu, một cân hạt tinh chế bằng 4 cân hạt thô, có thể đổi lấy một vé ăn tương đương 8 xu.
Một học sinh không ăn sáng ở trường, chỉ ăn cháo khoai lang rẻ nhất vào bữa trưa và bữa tối, phải trả ít nhất 60 xu tiền ăn một tháng, nói gì thì nói chứ một năm cũng tốn đến 7 hoặc 8 tệ.
Lúc này đây tiền khó kiếm được, đặc biệt là ở nông thôn, về cơ bản thì phải chờ đợi số tiền ít ỏi do lữ đoàn phát tiền tết để trang trải một cuộc sống eo hẹp, thôn Thượng Hà thì có phần tốt hơn, mấy đồ thổ sản vùng núi vẫn còn đáng giá chút tiền, số tiền ít ỏi dành dụm được sau khi làm việc vất vả quanh năm thì may ra vẫn còn hy vọng sống.
Bảo Lâm thậm chí còn không cần phải nghĩ về điều đó, cô biết rằng bà nội của cô sẽ không đưa cho cô bất kỳ khoản tiền nào khi cô học ở cao trung học, thậm bà ta còn có thể trực tiếp yêu cầu Bảo Lâm về nhà làm việc, bà ta thấy tốt nhất là chờ thêm vài năm nữa để nhận của hồi môn rồi gả cô ra ngoài.
Vì chuyện này nên mới vỡ lẽ ra, gia đình ở riêng bây giờ xem như là thời cơ tốt nhất, danh tiếng cũng có thể tốt hơn, dù sao cũng là vì con cái, cũng coi như về mặt tình cảm thì có thể tha thứ được.
Tất nhiên Bảo Lâm không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng học phí ở cấp 3 quả thực cao hơn cấp 2. Cô chỉ đơn thuần dựa vào bố mẹ đi làm để kiếm điểm, tiền công việc, đối với đồ thổ sản hái được, quả thực áp lực quá lớn, Bảo Lâm phải tự mình nghĩ cách kiếm tiền.
Hiện tại, Bảo Lâm chỉ có hai cách, một là sử dụng không gian để đến thôn Thông Mậu hàng tháng để thu mua hải sản, rồi dựa vào việc mua bán hải sản như một người trung gian để kiếm chênh lệch giá, nhưng bây giờ Bảo Lâm chẳng quen biết ai, với cả việc tự mình ra chợ đen ngồi bán thì quá nguy hiểm, Bảo Lâm sẽ không làm, cô vẫn chưa muốn hi sinh mạng mình đâu!
Thứ hai là sử dụng khả năng viết có hạn của mình để cố gắng viết một cuốn tiểu thuyết. Dù sao thì kiếp trước cô cũng là một con mọt sách, còn loại tiểu thuyết nào cô chưa đọc qua nữa đâu, Bảo Lâm không quá đảm bảo phong cách viết tiểu thuyết của mình, có thể cô hơi ngây thơ một chút, nhưng về phương diện cốt truyện tiểu thuyết có não này thì có thể hoàn toàn mới lạ.
Chỉ là đề tài nội dung cần cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao lúc này tiếng gió suy nghĩ có chút nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cân nhắc hai cách này, sau đó Bảo Lâm tạm thời lựa chọn cách thứ 2, gần đây cô đang suy nghĩ miên man, mỗi viết thôi thì không đủ, chỉ có thể dựa vào một số tình tiết kinh điển với mấy tình tiết có não mà cô đã từng xem ở kiếp trước.
Bảo Lâm cũng không có yêu cầu cao gì đối với bản thân mình, cô chỉ cần 10 hoặc 20 tệ tiền nhuận bút mỗi tháng để trang trải chi phí sinh hoạt trường cấp 3, nếu có thể tiết kiệm thêm một chút tiền thì tất nhiên sẽ tốt hơn.
Bảo Lâm có ý tưởng kiếm tiền này, thì cô phấn khích cả một đêm dài, sau đó mới miễn cưỡng nhắm mắt đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau lại bị đánh thức sớm, đôi mắt quầng thâm đen không phụ sự mong muốn của mọi người.
Đối mặt với vẻ mặt lo lắng của mẹ Tô Hồng Anh, cô lặng lẽ lắc đầu nói: “Mẹ, con không sao, con chỉ ngủ không ngon thôi, ngày mai đi ngủ sớm hơn là được rồi ạ.”
Tô Hồng Anh nhìn thấy bộ dạng bơ phờ của Bảo Lâm, nhưng Tô Hồng Anh lại hiểu lầm, cô cho rằng trước đó Bảo Lâm ngủ không quen giường, không có thói quen nên không ngủ được.
Đợi đến khi buổi sáng thì nhìn thấy Lý Đào, liền trực tiếp hỏi Lý Đào:” Chị dâu cả, cháu gái của chị khi nào thì rời đi? Các cháu thuộc nhà họ Lý, bây giờ mà cứ ở nhà họ Vương như thế này thì không thích hợp gì đâu!”
“Đã năm sáu ngày rồi. Đồ ăn, chỗ ở đều ở nhà họ Vương, còn làm việc thì lại ở nhà họ Lý. Chuyện này có phần hơi vô lý đấy!”
Vẻ mặt của Lý Đào cứng đờ, hôm qua cô ta đã mịt mờ đề cập chuyện này với mẹ Lý Xuân Hoa rồi, nhưng mẹ cô ta không chịu đón, cô ta có thể làm gì bây giờ chứ!
Nếu trực tiếp đuổi cháu gái về nhà mẹ đẻ, thì sau khi về nhà mẹ đẻ các cháu không biết còn có thể làm con người hay không nữa.
“Hồng Anh, đây không phải nhà mẹ đẻ của chị vừa mới xảy ra chuyện, bây giờ vẫn còn đang rối tung cả lên đây! Hơn nữa, có Tiểu Cúc với Tiểu Quyên ở đây, chẳng phải Bảo Lâm sẽ có thêm hai người bạn chơi cùng sao! Thường ngày Bảo Lâm luôn ở một mình, nhìn nó cô đơn làm sao!”
Nói xong, Lý Đào liền tự mình lo cho hai cô cháu gái ngồi xuống ghế dưới cùng, chờ ăn tối.
Bà Vương bưng cơm vào phòng, nhìn mọi người trong phòng đang ngồi ngay ngắn trên bàn chờ cơm, bà lập tức giận sôi máu.
Khi chia cơm, bà ta đổ đầy cơm vào bát lớn cho mình với bạn già của mình trước, tiếp theo, Vương Kiến Quân giành được sự yêu thương của bà Vương, nên hắn cũng được đổ đầy cơm vào bát lớn, sau đó đến ba cháu trai là Văn Huy, Văn Xán và Văn Quân, cuối cùng là Vương Kiến Quốc, Từ Tình và Bảo Châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi bát cơm được ném đến trước mặt ba người một nhà của Bảo Lâm, dưới đáy chồn để lại một lớp cháo loãng trong veo, bên trong còn ít rau dại đang nổi lềnh bềnh, củ khoai lang đã bị lấy sạch sẽ, một chút cũng không còn gì.
Ba người nhà Bảo Lâm ngoài ra còn thêm Lý Đào với hai cô cháu gái, sáu người họ nhìn thau cơm rồi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Lý Đào nhanh tay hơn một bước, cho cháo vào thau cơm.
Tất nhiên, ba người nhà Bảo Lâm thậm chí còn không nghĩ đến việc tranh cãi với cô ta, những đồ này, đùa ai vậy!
Tô Hồng Anh lôi kéo Vương Kiến Đảng với Bảo Lâm trở về phòng, nấu một vài bát nước đường đỏ, ăn để lót dạ đỡ đói, đầu tiên là chuyện bữa sáng bị như thế này, cứ coi như trong lòng bà nội không thoải mái đi, nhưng nếu bữa trưa mà còn như này nữa, vậy thì đừng trách nhà ba người bọn họ độc ác.
“Đinh đinh đinh.” Tiếng chuông bắt đầu đi làm việc vang lên, hai người Tô Hồng Anh với Vương Kiến Đảng hai người cõng đồ làm việc lên bắt đầu đi làm việc.
Trước khi đi, Tô Hồng Anh dặn dò Bảo Lâm không cần đi đào rau dại mà cứ đi chơi đi, hái một số loại trái cây quả dại như trà ngâm cây mơ để lót dạ, giữa trưa về ăn cơm sau.
Tô Hồng Anh rất lo lắng cho Bảo Lâm, sợ cô ở nhà một mình, trong lòng bà nội đã không thoải mái sẵn rồi, sợ bà ta sẽ bắt Bảo Lâm ra để trút giận, vậy thì còn không bằng bảo Bảo Lâm ra ngoài đi chơi còn hơn, miễn mình lại lo lắng.
Bảo Lâm nhìn hai người đi xa rồi, mới tự mình đeo giỏ cầm xẻng đi ra sau núi.
Bảo Lâm đã xin cha của cô là cho cô nghỉ học một tuần trước đó rồi, bây giờ mới là ngày thứ sáu, đến ngày thứ bảy là toàn bộ giáo viên với học sinh trong trường sẽ không lên lớp, cho nên Bảo Lâm mới nhàn nhã đi ra ngoài.
Văn Huy với Văn Xán mới ăn sáng hôm nay xong, liền vác bao mang theo hai củ khoai lang đi đến Trần Gia Trang để đi học.
Trường cấp 2 của Bảo Lâm ở trên thị trấn Hồng Tinh, khi thời tiết đẹp, thì có thể đến đó trong một giờ, nhưng nếu thời tiết xấu thì có thể đến muộn một hoặc hai giờ hay thậm chí là không đi được.
Bởi vì cần phải qua cây cầu để đến thị trấn, cây cầu này được xây dựng trên sông Đại Thanh, nếu gặp mưa bão to thì dòng sông cuộn qua mặt cầu, hoặc khi tuyết rơi kết đóng băng lại thì lúc đó cầu rất trơn, căn bản là không ai dám băng qua, nết không thì cực kỳ dễ xảy ra chuyện không lành.
Những chuyện tự làm tự chịu này được đổi lấy mạng người đẫm máu, hàng năm luôn có một số người không nghe lời khuyên bảo, vẫn cố chấp dùng tính mạng của mình để cảnh cáo đến thế hệ mai sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro