Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Giao Dịch Chợ Đ...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Ra khỏi cung tiêu xã, Kiều Nhiễm suy nghĩ đi đâu kiếm phiếu lò than.
Tình hình chung là chỉ có công nhân trong thành mới có thể lãnh các loại phiếu hàng tháng, nông dân sản xuất trong đội thì không có.
Như Giang Vệ Quốc trước đây tham gia quân ngũ, mỗi tháng cũng lãnh không ít phiếu. Chỉ có điều mỗi khi Giang Vệ Quốc gửi về nhà thì toàn bộ đều rơi vào tay Thái Kim Hoa.
Một phần bà ta cấp cho con gái cưng dùng, thứ nữa là đưa cho tứ phòng ở trong thành, còn lại một ít bà ta lén bán cho người trong đội sản xuất lấy tiền.
Kiều Nhiễm lấy ra mấy cuốn sách có ghi chép về thập niên sáu mươi bảy mươi trong không gian đọc sơ qua, nắm được đại khái tình hình ở niên đại này.
Nếu muốn mua đồ, ngoại trừ cung tiêu xã, cô vẫn có thể đến chợ đen.
Hơn nữa chợ đen và cung tiêu xã không giống nhau, chỉ cần trả tiền, không cần phiếu.
Nhưng giá cả nếu so với cung tiêu xã thì cao hơn gấp mấy lần.
Rất nhiều người đầu cơ tích trữ đều đi chợ đen giao dịch. Lương thực, gạo và mì, thịt trứng, những vật tư khác cũng có bán.
Tuy nhiên việc giao dịch ở chợ đen bị cấm, không được phép, nếu bị bắt thì tình huống tương đối nghiêm trọng.
Nhưng thời này vật tư quá thiếu thốn, người ta muốn kiếm thêm lương thực lấp bụng, để cuộc sống tốt hơn một chút, họ vẫn sẽ bí quá hoá liều.
Đối với Kiều Nhiễm mà nói, chợ đen gì đó giá cả đắt cũng không sao, trong tay cô có tiền, muốn đi thử vận may xem có thể mua được lò than, nồi sắt hay không.
Dù mua không được cũng không việc gì, quay về kiếm phiếu rồi đi cung tiêu xã mua là được.
Kiều Nhiễm đi ở trên đường một hồi, cô không biết chợ đen ở nơi nào.
Loại địa phương này không thể tìm người khác hỏi thăm, chỉ có thể tự kiếm.
Tuy nhiên buôn bán chợ đen bị quản chế nghiêm ngặt, chắc hẳn mọi người đều lén lút giao dịch.
Muốn tìm được chợ đen, khẳng định là phải tìm chỗ tương đối bí mật kín đáo.
Quả nhiên, dựa theo suy nghĩ này mà tìm, Kiều Nhiễm đã đến một con ngõ nhỏ.
Trong ngõ hẻm có mấy người xì xào bàn tán vài câu rồi lảng đi nơi khác.
Kiều Nhiễm nhìn thoáng qua một người mặc đồ lao động, có vẻ như có đơn vị, trong tay có tiền, có phiếu.
Vì vậy đi về phía người đàn ông, thấp giọng hỏi: "Anh trai, xin hỏi anh có phiếu công nghiệp không? Phiếu lò than ấy?"
Phiếu công nghiệp dùng để mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, như nồi sắt, chậu rửa mặt, lu tráng men, khăn mặt, phích nước nóng v.v…
Có đôi khi cung tiêu xã quản lý không quá nghiêm ngặt còn có thể mua được rượu, thuốc lá.
Kiều Nhiễm cần những loại phiếu này, ngoại trừ lò than, đồ dùng hàng ngày thông thường cô cũng phải dùng đến.
Nếu không đến lúc đi cung tiêu xã, cô vẫn không có phiếu để mua.
Tuy trong không gian không thiếu mấy thứ này, nhưng chúng không phù hợp với thời đại, không thể lấy ra dùng, vẫn phải dùng vật ở niên đại này mới tốt.
Người đàn ông nghe xong gật đầu, nhỏ giọng nói: "Phiếu công nghiệp thì tôi có, phiếu lò than thì không, cô cần hả?"
Kiều Nhiễm lên tiếng: "Đúng vậy, anh trai, anh có thể bán cho tôi không? Bao nhiêu tiền?"
Tình hình chung là chỉ có công nhân trong thành mới có thể lãnh các loại phiếu hàng tháng, nông dân sản xuất trong đội thì không có.
Như Giang Vệ Quốc trước đây tham gia quân ngũ, mỗi tháng cũng lãnh không ít phiếu. Chỉ có điều mỗi khi Giang Vệ Quốc gửi về nhà thì toàn bộ đều rơi vào tay Thái Kim Hoa.
Một phần bà ta cấp cho con gái cưng dùng, thứ nữa là đưa cho tứ phòng ở trong thành, còn lại một ít bà ta lén bán cho người trong đội sản xuất lấy tiền.
Kiều Nhiễm lấy ra mấy cuốn sách có ghi chép về thập niên sáu mươi bảy mươi trong không gian đọc sơ qua, nắm được đại khái tình hình ở niên đại này.
Nếu muốn mua đồ, ngoại trừ cung tiêu xã, cô vẫn có thể đến chợ đen.
Hơn nữa chợ đen và cung tiêu xã không giống nhau, chỉ cần trả tiền, không cần phiếu.
Nhưng giá cả nếu so với cung tiêu xã thì cao hơn gấp mấy lần.
Rất nhiều người đầu cơ tích trữ đều đi chợ đen giao dịch. Lương thực, gạo và mì, thịt trứng, những vật tư khác cũng có bán.
Tuy nhiên việc giao dịch ở chợ đen bị cấm, không được phép, nếu bị bắt thì tình huống tương đối nghiêm trọng.
Nhưng thời này vật tư quá thiếu thốn, người ta muốn kiếm thêm lương thực lấp bụng, để cuộc sống tốt hơn một chút, họ vẫn sẽ bí quá hoá liều.
Đối với Kiều Nhiễm mà nói, chợ đen gì đó giá cả đắt cũng không sao, trong tay cô có tiền, muốn đi thử vận may xem có thể mua được lò than, nồi sắt hay không.
Dù mua không được cũng không việc gì, quay về kiếm phiếu rồi đi cung tiêu xã mua là được.
Kiều Nhiễm đi ở trên đường một hồi, cô không biết chợ đen ở nơi nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại địa phương này không thể tìm người khác hỏi thăm, chỉ có thể tự kiếm.
Tuy nhiên buôn bán chợ đen bị quản chế nghiêm ngặt, chắc hẳn mọi người đều lén lút giao dịch.
Muốn tìm được chợ đen, khẳng định là phải tìm chỗ tương đối bí mật kín đáo.
Quả nhiên, dựa theo suy nghĩ này mà tìm, Kiều Nhiễm đã đến một con ngõ nhỏ.
Trong ngõ hẻm có mấy người xì xào bàn tán vài câu rồi lảng đi nơi khác.
Kiều Nhiễm nhìn thoáng qua một người mặc đồ lao động, có vẻ như có đơn vị, trong tay có tiền, có phiếu.
Vì vậy đi về phía người đàn ông, thấp giọng hỏi: "Anh trai, xin hỏi anh có phiếu công nghiệp không? Phiếu lò than ấy?"
Phiếu công nghiệp dùng để mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, như nồi sắt, chậu rửa mặt, lu tráng men, khăn mặt, phích nước nóng v.v…
Có đôi khi cung tiêu xã quản lý không quá nghiêm ngặt còn có thể mua được rượu, thuốc lá.
Kiều Nhiễm cần những loại phiếu này, ngoại trừ lò than, đồ dùng hàng ngày thông thường cô cũng phải dùng đến.
Nếu không đến lúc đi cung tiêu xã, cô vẫn không có phiếu để mua.
Tuy trong không gian không thiếu mấy thứ này, nhưng chúng không phù hợp với thời đại, không thể lấy ra dùng, vẫn phải dùng vật ở niên đại này mới tốt.
Người đàn ông nghe xong gật đầu, nhỏ giọng nói: "Phiếu công nghiệp thì tôi có, phiếu lò than thì không, cô cần hả?"
Kiều Nhiễm lên tiếng: "Đúng vậy, anh trai, anh có thể bán cho tôi không? Bao nhiêu tiền?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro