Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Cung Tiêu Xã 2
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Kiều Nhiễm có chút cạn lời nhìn nhân viên bán hàng, sao cô ta khó chịu dữ vậy.
Cũng chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi, làm như toàn bộ cung tiêu xã đều do nhà cô ta mở không bằng.
"Làm sao cô biết tôi mua không nổi? Bao nhiêu tiền?" Kiều Nhiễm không vui hỏi.
"Hai mươi đồng, với một tờ phiếu lò than."
Kiều Nhiễm nghe xong, nhíu mày một cái.
Tiền thì cô có nhưng phiếu lò than thì không.
Nhìn thấy phản ứng của Kiều Nhiễm, người bán hàng biết cô không mua được, càng tỏ ra ghét bỏ, nói với giọng giễu cợt: "Tôi đã nói rồi, mua không nổi thì đừng hỏi. Nhìn đi, đồ nhà quê thì vẫn là đồ nhà quê, không có tiền mà cứ thích thể hiện..."
Tuy Kiều Nhiễm không có phiếu nên không mua được nhưng thái độ của người này đã chọc giận cô.
"Đồng chí, cô nói chuyện chú ý một chút, nhà quê thì làm sao? Nếu không có người nông dân, trong thành các người ăn cái gì, uống cái gì? Cô tưởng lương thực tự mọc ra cho cô ăn hả?
Buồn cười, tốt xấu gì cô cũng là nhân viên nhà nước, vậy mà lại công khai kỳ thị giai cấp, ghét bỏ nông dân."
Kiều Nhiễm vừa nói như vậy, sắc mặt nhân viên bán hàng nhất thời biến đổi.
Bị người ta cài cho cái mũ kỳ thị giai cấp, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Xui xẻo cô ta đánh mất bát cơm không nói, không khéo còn bị xử phạt, liên lụy đến người nhà.
"Đồng chí... thật ngại quá, tôi sai rồi, tôi nói chuyện mà không biết suy nghĩ, cô đừng tính toán với tôi nhé.
Tôi không phải kỳ thị giai cấp đâu, về sau tôi sẽ chỉnh đốn lại thái độ của mình." Nhân viên bán hàng sợ hãi, lúc này mới mềm giọng xuống nói xin lỗi Kiều Nhiễm.
Thấy nhân viên bán hàng biết sai, Kiều Nhiễm cũng không tính toán gì nữa.
Cô chỉ hù dọa người ta một chút, người ta có thể thay đổi là tốt rồi, nếu vẫn còn thái độ thì cô mới cân nhắc việc có nên viết thư tố giác hay không.
"Được, chuyện này chúng ta tạm không nói đến nữa, mong rằng lần tới cô đừng tiếp tục hành xử như thế.
Dẫu sao cũng làm việc cho nhà nước, phục vụ quần chúng là nhiệm vụ của các cô, phải nghiêm chỉnh đoàng hoàng một chút."
"Vâng vâng vâng, tôi nhớ rồi đồng chí." Người bán hàng luôn miệng đáp.
Kiều Nhiễm có tiền không có phiếu, bây giờ người ta không còn cư xử thô lỗ với cô nữa nhưng cô cũng không có cách nào mua được lò than.
Chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi trước, xem xem có thể kiếm được phiếu hay không.
Thấy Kiều Nhiễm định bỏ đi, nhân viên bán hàng gọi lại: "Đồng chí, cô không mua lò than nữa hả?"
"Bây giờ tôi không có phiếu lò than, chờ khi nào có tôi quay lại mua sau."
Nhân viên bán hàng sợ Kiều Nhiễm vẫn còn ghim vụ hồi nãy nên xởi lởi nói: "Đồng chí, lò than khó mua lắm, nửa tháng nay cung tiêu xã chúng tôi chỉ nhập được hai cái thôi đấy, hiện tại còn có một cái, hôm nay cô không mua, hai ngày nữa sợ là không còn.
Chi bằng như vậy đi, tôi giữ hàng lại cho cô mười ngày, khi nào cô có phiếu thì cầm đến đây tôi bán cho cô luôn, bằng không cô khó mua được lắm."
Kiều Nhiễm biết, số lượng hàng hoá hiện tại bị quản lý gắt gao, lò than cũng thuộc dạng khan hiếm.
Người ta có thể giúp cô giữ lại thì tất nhiên là không thể tốt hơn, dù sao cô cũng không biết lúc nào mình mới kiếm được phiếu lò than.
"Được, cám ơn cô nhé."
"Đừng khách sáo." Nhân viên bán hàng vội vàng khoát tay.
Cũng chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi, làm như toàn bộ cung tiêu xã đều do nhà cô ta mở không bằng.
"Làm sao cô biết tôi mua không nổi? Bao nhiêu tiền?" Kiều Nhiễm không vui hỏi.
"Hai mươi đồng, với một tờ phiếu lò than."
Kiều Nhiễm nghe xong, nhíu mày một cái.
Tiền thì cô có nhưng phiếu lò than thì không.
Nhìn thấy phản ứng của Kiều Nhiễm, người bán hàng biết cô không mua được, càng tỏ ra ghét bỏ, nói với giọng giễu cợt: "Tôi đã nói rồi, mua không nổi thì đừng hỏi. Nhìn đi, đồ nhà quê thì vẫn là đồ nhà quê, không có tiền mà cứ thích thể hiện..."
Tuy Kiều Nhiễm không có phiếu nên không mua được nhưng thái độ của người này đã chọc giận cô.
"Đồng chí, cô nói chuyện chú ý một chút, nhà quê thì làm sao? Nếu không có người nông dân, trong thành các người ăn cái gì, uống cái gì? Cô tưởng lương thực tự mọc ra cho cô ăn hả?
Buồn cười, tốt xấu gì cô cũng là nhân viên nhà nước, vậy mà lại công khai kỳ thị giai cấp, ghét bỏ nông dân."
Kiều Nhiễm vừa nói như vậy, sắc mặt nhân viên bán hàng nhất thời biến đổi.
Bị người ta cài cho cái mũ kỳ thị giai cấp, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Xui xẻo cô ta đánh mất bát cơm không nói, không khéo còn bị xử phạt, liên lụy đến người nhà.
"Đồng chí... thật ngại quá, tôi sai rồi, tôi nói chuyện mà không biết suy nghĩ, cô đừng tính toán với tôi nhé.
Tôi không phải kỳ thị giai cấp đâu, về sau tôi sẽ chỉnh đốn lại thái độ của mình." Nhân viên bán hàng sợ hãi, lúc này mới mềm giọng xuống nói xin lỗi Kiều Nhiễm.
Thấy nhân viên bán hàng biết sai, Kiều Nhiễm cũng không tính toán gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chỉ hù dọa người ta một chút, người ta có thể thay đổi là tốt rồi, nếu vẫn còn thái độ thì cô mới cân nhắc việc có nên viết thư tố giác hay không.
"Được, chuyện này chúng ta tạm không nói đến nữa, mong rằng lần tới cô đừng tiếp tục hành xử như thế.
Dẫu sao cũng làm việc cho nhà nước, phục vụ quần chúng là nhiệm vụ của các cô, phải nghiêm chỉnh đoàng hoàng một chút."
"Vâng vâng vâng, tôi nhớ rồi đồng chí." Người bán hàng luôn miệng đáp.
Kiều Nhiễm có tiền không có phiếu, bây giờ người ta không còn cư xử thô lỗ với cô nữa nhưng cô cũng không có cách nào mua được lò than.
Chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi trước, xem xem có thể kiếm được phiếu hay không.
Thấy Kiều Nhiễm định bỏ đi, nhân viên bán hàng gọi lại: "Đồng chí, cô không mua lò than nữa hả?"
"Bây giờ tôi không có phiếu lò than, chờ khi nào có tôi quay lại mua sau."
Nhân viên bán hàng sợ Kiều Nhiễm vẫn còn ghim vụ hồi nãy nên xởi lởi nói: "Đồng chí, lò than khó mua lắm, nửa tháng nay cung tiêu xã chúng tôi chỉ nhập được hai cái thôi đấy, hiện tại còn có một cái, hôm nay cô không mua, hai ngày nữa sợ là không còn.
Chi bằng như vậy đi, tôi giữ hàng lại cho cô mười ngày, khi nào cô có phiếu thì cầm đến đây tôi bán cho cô luôn, bằng không cô khó mua được lắm."
Kiều Nhiễm biết, số lượng hàng hoá hiện tại bị quản lý gắt gao, lò than cũng thuộc dạng khan hiếm.
Người ta có thể giúp cô giữ lại thì tất nhiên là không thể tốt hơn, dù sao cô cũng không biết lúc nào mình mới kiếm được phiếu lò than.
"Được, cám ơn cô nhé."
"Đừng khách sáo." Nhân viên bán hàng vội vàng khoát tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro