Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Mì Trứng Gà 1
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đều rất hiểu chuyện, sau khi phân gia bọn trẻ giúp đỡ khuân vác đồ đạc.
"Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gì?" Giang Đông Thăng hỏi.
Phân gia rồi, Kiều Nhiễm có thể tự mình làm chủ, cũng không muốn ăn quá cực khổ, vì vậy nói với Giang Đông Thăng: "Đương nhiên là ăn đồ ngon."
Có sống khổ chút cũng không thể để mấy đứa nhỏ ăn khổ.
Nhìn người ngợm tụi nó chỉ toàn da bọc xương mà xót.
Cũng không chỉ có mỗi Thái Kim Hoa không nỡ nuôi bọn trẻ con ăn ngon, chủ yếu là niên đại này quá nghèo, đại đa số mọi người đều thiếu ăn, cứ nhìn số lượng mấy đứa trẻ tròn trịa ở trong đội sản xuất cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay là biết.
Kiều Nhiễm chuẩn bị cho bọn trẻ ăn mì trứng gà bổ sung dinh dưỡng. Ai chứ cô không thể để mấy đứa nhỏ ăn cháo gạo kê, cháo bột ngô hay cháo rau dại mãi được.
Lúc phân gia, cô không được chia trứng gà.
Đặc trưng của thời đại này là kinh tế tập thể, nuôi gà nuôi vịt đều dựa theo đội sản xuất phân phối, mỗi một hộ nhiều lắm chỉ được nuôi ba, bốn con gà.
Số lượng gà ít nên trứng cũng trở nên khan hiếm theo.
Nhà họ Giang nuôi mấy con gà mẹ, bình quân mỗi ngày có thể đẻ một, hai quả trứng, trên cơ bản đều vào bụng Giang Ái Anh. Số còn lại Thái Kim Hoa để giành đặng đưa đến nhà lão tứ ở trong thành.
Trong không gian của Kiều Nhiễm có không ít trứng gà, nhưng lúc này cô không có cớ lấy ra, liền đi tìm Thái Kim Hoa: "Mẹ, cho con mượn bốn quả trứng gà."
Thái Kim Hoa lạnh mặt: "Con khốn, lúc phân gia cho mày nhiều đồ như vậy rồi, mày còn muốn trứng gà? Không có đâu con nhé, nằm mơ đi, trong nhà chỉ còn mấy quả để em gái mày ăn thôi."
Khóe miệng Kiều Nhiễm giật giật: "Yên tâm, con chỉ mượn thôi, lúc nào mua trả lại cho mẹ."
Thái Kim Hoa vẫn không nỡ, trực tiếp từ chối: "Không có."
Kiều Nhiễm biết tỏng ý nghĩa của Thái Kim Hoa, nói thẳng: "Được rồi, mẹ không cho mượn thì con đi nhà khác mượn. Để con xem thử người ta sẽ nói cái gì, sau khi phân gia mà mẹ tiếc mấy quả trứng với con, ai mất mặt biết liền."
Nói rồi chuẩn bị đi ra ngoài mượn trứng gà.
Thái Kim Hoa nghe vậy lật đật ngăn cản Kiều Nhiễm.
Đáng chết, dám uy hiếp bà ta.
Tuy nhiên mục đích của Kiều Nhiễm đã đạt được, mẹ chồng cô quả thực sợ mất mặt, chỉ có thể cắn răng quay về phòng lấy ra bốn quả trứng gà đưa cho Kiều Nhiễm.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy mẹ mình cầm trứng gà trở về, mừng rỡ hỏi: "Mẹ ơi, buổi tối chúng ta ăn trứng gà hả?"
Kiều Nhiễm gật đầu: "Ừa, chúng ta ăn mì trứng."
Hai đứa trẻ ngày thường ăn còn không đủ no, đừng nói gì tới trứng.
Vừa nghe có mì trứng gà, chúng vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
Nghĩ đến hương vị tuyệt vời ấy, đứa nào đứa nấy không nhịn được chảy nước miếng.
Thấy dáng vẻ của Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến, Kiều Nhiễm vừa thương vừa buồn cười.
"Đông Thăng, con nhóm lửa giúp mẹ nhé, để chuẩn bị nấu cơm." Kiều Nhiễm gọi.
Có đồ ăn ngon, bọn trẻ càng thêm có động lực.
Giang Đông Thăng vội vàng lên tiếng: "Dạ mẹ, con làm liền."
"Mẹ ơi, con có thể làm gì? Mẹ cần con giúp gì không?" Giang Đông Yến cũng tích cực hỏi.
"Không cần đâu, con vào phòng chơi với Tuấn Tuấn nhé."
Cô bé nhỏ ngoan ngoãn lên tiếng: "Dạ mẹ, vậy con đi đây."
"Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gì?" Giang Đông Thăng hỏi.
Phân gia rồi, Kiều Nhiễm có thể tự mình làm chủ, cũng không muốn ăn quá cực khổ, vì vậy nói với Giang Đông Thăng: "Đương nhiên là ăn đồ ngon."
Có sống khổ chút cũng không thể để mấy đứa nhỏ ăn khổ.
Nhìn người ngợm tụi nó chỉ toàn da bọc xương mà xót.
Cũng không chỉ có mỗi Thái Kim Hoa không nỡ nuôi bọn trẻ con ăn ngon, chủ yếu là niên đại này quá nghèo, đại đa số mọi người đều thiếu ăn, cứ nhìn số lượng mấy đứa trẻ tròn trịa ở trong đội sản xuất cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay là biết.
Kiều Nhiễm chuẩn bị cho bọn trẻ ăn mì trứng gà bổ sung dinh dưỡng. Ai chứ cô không thể để mấy đứa nhỏ ăn cháo gạo kê, cháo bột ngô hay cháo rau dại mãi được.
Lúc phân gia, cô không được chia trứng gà.
Đặc trưng của thời đại này là kinh tế tập thể, nuôi gà nuôi vịt đều dựa theo đội sản xuất phân phối, mỗi một hộ nhiều lắm chỉ được nuôi ba, bốn con gà.
Số lượng gà ít nên trứng cũng trở nên khan hiếm theo.
Nhà họ Giang nuôi mấy con gà mẹ, bình quân mỗi ngày có thể đẻ một, hai quả trứng, trên cơ bản đều vào bụng Giang Ái Anh. Số còn lại Thái Kim Hoa để giành đặng đưa đến nhà lão tứ ở trong thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong không gian của Kiều Nhiễm có không ít trứng gà, nhưng lúc này cô không có cớ lấy ra, liền đi tìm Thái Kim Hoa: "Mẹ, cho con mượn bốn quả trứng gà."
Thái Kim Hoa lạnh mặt: "Con khốn, lúc phân gia cho mày nhiều đồ như vậy rồi, mày còn muốn trứng gà? Không có đâu con nhé, nằm mơ đi, trong nhà chỉ còn mấy quả để em gái mày ăn thôi."
Khóe miệng Kiều Nhiễm giật giật: "Yên tâm, con chỉ mượn thôi, lúc nào mua trả lại cho mẹ."
Thái Kim Hoa vẫn không nỡ, trực tiếp từ chối: "Không có."
Kiều Nhiễm biết tỏng ý nghĩa của Thái Kim Hoa, nói thẳng: "Được rồi, mẹ không cho mượn thì con đi nhà khác mượn. Để con xem thử người ta sẽ nói cái gì, sau khi phân gia mà mẹ tiếc mấy quả trứng với con, ai mất mặt biết liền."
Nói rồi chuẩn bị đi ra ngoài mượn trứng gà.
Thái Kim Hoa nghe vậy lật đật ngăn cản Kiều Nhiễm.
Đáng chết, dám uy hiếp bà ta.
Tuy nhiên mục đích của Kiều Nhiễm đã đạt được, mẹ chồng cô quả thực sợ mất mặt, chỉ có thể cắn răng quay về phòng lấy ra bốn quả trứng gà đưa cho Kiều Nhiễm.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy mẹ mình cầm trứng gà trở về, mừng rỡ hỏi: "Mẹ ơi, buổi tối chúng ta ăn trứng gà hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Nhiễm gật đầu: "Ừa, chúng ta ăn mì trứng."
Hai đứa trẻ ngày thường ăn còn không đủ no, đừng nói gì tới trứng.
Vừa nghe có mì trứng gà, chúng vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
Nghĩ đến hương vị tuyệt vời ấy, đứa nào đứa nấy không nhịn được chảy nước miếng.
Thấy dáng vẻ của Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến, Kiều Nhiễm vừa thương vừa buồn cười.
"Đông Thăng, con nhóm lửa giúp mẹ nhé, để chuẩn bị nấu cơm." Kiều Nhiễm gọi.
Có đồ ăn ngon, bọn trẻ càng thêm có động lực.
Giang Đông Thăng vội vàng lên tiếng: "Dạ mẹ, con làm liền."
"Mẹ ơi, con có thể làm gì? Mẹ cần con giúp gì không?" Giang Đông Yến cũng tích cực hỏi.
"Không cần đâu, con vào phòng chơi với Tuấn Tuấn nhé."
Cô bé nhỏ ngoan ngoãn lên tiếng: "Dạ mẹ, vậy con đi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro