Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Phân Gia 6
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
"Không thành vấn đề, nhưng mà mẹ à, con đã nói rồi đấy nhé, con không lấy những thứ khác trong nhà, về sau mẹ cũng đừng mơ chiếm tiện nghi của tam phòng bọn con."
Thái Kim Hoa hừ lạnh: "Chúng mày có cái tiện nghi gì chiếm?"
"Mặc kệ về sau có hay không, mẹ đồng ý là được."
Tam phòng cứ như vậy phân gia ở riêng.
Mấy phòng khác thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút ước ao.
Đại phòng và nhị phòng bọn họ không phản đối phân gia, chủ yếu là vì tiền của Giang Vệ Quốc cũng không được tiêu trên người bọn họ.
Trước đây Thái Kim Hoa siết hết tiền lương của Giang Vệ Quốc trên cơ bản đều phụ cấp cho Giang Ái Anh.
Ở cái đội sản xuất này, Giang Ái Anh sống còn thoải mái hơn cô nương trong thành.
Thái Kim Hoa không để cô ta làm bất cứ việc gì, thỉnh thoảng còn mua vải may quần áo mới cho cô ta, riêng giày da Giang Ái Anh đã có tận hai đôi.
Còn dư lại một ít tiền Thái Kim Hoa cống hết cho tứ phòng.
Vợ chồng lão tứ làm việc ở trong thành, đều có công tác chính thức, nhận lương cứng, được ăn lương thực hàng hoá.
Theo lý thuyết, điều kiện của tứ phòng là tốt nhất trong nhà. Lương hai vợ chồng cộng lại cũng không ít, không cần Giang gia phụ cấp.
Tuy nhiên lão tứ Giang Vệ Hoa là nông dân, vợ anh ta Lý Mỹ Quyên lại là người trong thành.
Nói trắng ra, Giang Vệ Hoa trèo cao.
Trong số các con, ngoại trừ Giang Ái Anh, Thái Kim Hoa thiên vị Giang Vệ Hoa nhất.
Sợ con trai mình bị gia đình con dâu coi thường, Thái Kim Hoa chỉ có thể thỉnh thoảng gửi tới chút tiền, tranh chút địa vị trong gia đình cho Giang Vệ Hoa.
Phân gia xong, trong lòng Kiều Nhiễm vô cùng sảng khoái.
Còn chưa tới lúc phân lương, với lương thực hiện có thì nhà họ Giang phân cho tam phòng không nhiều lắm, chỉ được 10 cân gạo, 5 cân bột mì tinh. Lương thực phụ nhiều hơn chút, hai mươi cân, 10 cân khoai tây, 10 cân bột ngô.
Kỳ thực không tính là ít, chờ cuối năm phân lương, tam phòng bọn họ còn có thể lĩnh một khoản nữa từ đội sản xuất.
Nhiều lương thực như vậy, muốn ăn ngon ăn no thì hơi khó, nhưng mà vật tư trong không gian của cô đủ nhiều, hiện tại lại thêm khoản tiền 100 đồng của Giang Vệ Quốc, nuôi sống cô và mấy đứa trẻ vẫn là dư sức.
Kiều Nhiễm suy nghĩ ngày mai sẽ đi huyện thành mua một số đồ dùng cần thiết.
Tam phòng phân gia, thiếu một cái nồi.
Cô có thể mượn phòng bếp của nhà họ Giang dùng trước vài ngày, không cho cô cũng dùng.
Sau khi mua nồi, cô xây thêm một góc bếp trong phòng mình là được.
Tuy nhiên ở nông thôn điều kiện rất kém, đại đa số mọi người đều dùng bếp lò đất, nhưng củi lửa chính là vấn đề. Rơm rạ, thân cây ngô,... ở đội sản xuất đều dựa vào số người mỗi nhà mà phân phối. Bấy nhiêu đó làm sao mà đủ, người ta phải cắt chút cỏ dại hoặc là lên núi nhặt thêm củi mới đủ dùng.
Nếu như ngại phiền phức hay là mua một cái lò than? Nấu cơm hay nấu đồ ăn đều được, không cần đốn củi.
Cơ mà có chút bất tiện, dùng lò than cần có than, trên cơ bản chỉ có người trong thành mới dùng nổi, ở nông thôn không có nhà nào có điều kiện như vậy.
Thái Kim Hoa hừ lạnh: "Chúng mày có cái tiện nghi gì chiếm?"
"Mặc kệ về sau có hay không, mẹ đồng ý là được."
Tam phòng cứ như vậy phân gia ở riêng.
Mấy phòng khác thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút ước ao.
Đại phòng và nhị phòng bọn họ không phản đối phân gia, chủ yếu là vì tiền của Giang Vệ Quốc cũng không được tiêu trên người bọn họ.
Trước đây Thái Kim Hoa siết hết tiền lương của Giang Vệ Quốc trên cơ bản đều phụ cấp cho Giang Ái Anh.
Ở cái đội sản xuất này, Giang Ái Anh sống còn thoải mái hơn cô nương trong thành.
Thái Kim Hoa không để cô ta làm bất cứ việc gì, thỉnh thoảng còn mua vải may quần áo mới cho cô ta, riêng giày da Giang Ái Anh đã có tận hai đôi.
Còn dư lại một ít tiền Thái Kim Hoa cống hết cho tứ phòng.
Vợ chồng lão tứ làm việc ở trong thành, đều có công tác chính thức, nhận lương cứng, được ăn lương thực hàng hoá.
Theo lý thuyết, điều kiện của tứ phòng là tốt nhất trong nhà. Lương hai vợ chồng cộng lại cũng không ít, không cần Giang gia phụ cấp.
Tuy nhiên lão tứ Giang Vệ Hoa là nông dân, vợ anh ta Lý Mỹ Quyên lại là người trong thành.
Nói trắng ra, Giang Vệ Hoa trèo cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số các con, ngoại trừ Giang Ái Anh, Thái Kim Hoa thiên vị Giang Vệ Hoa nhất.
Sợ con trai mình bị gia đình con dâu coi thường, Thái Kim Hoa chỉ có thể thỉnh thoảng gửi tới chút tiền, tranh chút địa vị trong gia đình cho Giang Vệ Hoa.
Phân gia xong, trong lòng Kiều Nhiễm vô cùng sảng khoái.
Còn chưa tới lúc phân lương, với lương thực hiện có thì nhà họ Giang phân cho tam phòng không nhiều lắm, chỉ được 10 cân gạo, 5 cân bột mì tinh. Lương thực phụ nhiều hơn chút, hai mươi cân, 10 cân khoai tây, 10 cân bột ngô.
Kỳ thực không tính là ít, chờ cuối năm phân lương, tam phòng bọn họ còn có thể lĩnh một khoản nữa từ đội sản xuất.
Nhiều lương thực như vậy, muốn ăn ngon ăn no thì hơi khó, nhưng mà vật tư trong không gian của cô đủ nhiều, hiện tại lại thêm khoản tiền 100 đồng của Giang Vệ Quốc, nuôi sống cô và mấy đứa trẻ vẫn là dư sức.
Kiều Nhiễm suy nghĩ ngày mai sẽ đi huyện thành mua một số đồ dùng cần thiết.
Tam phòng phân gia, thiếu một cái nồi.
Cô có thể mượn phòng bếp của nhà họ Giang dùng trước vài ngày, không cho cô cũng dùng.
Sau khi mua nồi, cô xây thêm một góc bếp trong phòng mình là được.
Tuy nhiên ở nông thôn điều kiện rất kém, đại đa số mọi người đều dùng bếp lò đất, nhưng củi lửa chính là vấn đề. Rơm rạ, thân cây ngô,... ở đội sản xuất đều dựa vào số người mỗi nhà mà phân phối. Bấy nhiêu đó làm sao mà đủ, người ta phải cắt chút cỏ dại hoặc là lên núi nhặt thêm củi mới đủ dùng.
Nếu như ngại phiền phức hay là mua một cái lò than? Nấu cơm hay nấu đồ ăn đều được, không cần đốn củi.
Cơ mà có chút bất tiện, dùng lò than cần có than, trên cơ bản chỉ có người trong thành mới dùng nổi, ở nông thôn không có nhà nào có điều kiện như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro