Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Phân Gia 5
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
"Vợ lão tam, trợ cấp và tiền an ủi có thể cho mày, nhưng lão tam dù thế nào cũng là con tao, số tiền này mày cũng phải chia cho tao phân nửa chứ?
Lão tam là phận làm con, có nghĩa vụ dưỡng lão bọn tao khi về già."
Thái Kim Hoa thấy không giữ được nữa, chỉ có thể lùi một bước đưa ra yêu cầu. Phân nửa cũng tốt, không thể để Kiều Nhiễm nuốt hết tất cả được.
Tất nhiên Kiều Nhiễm không đồng ý, chia cho bà ta phân nửa cũng quá tiện nghi cho bà ta.
"Mẹ đâu chỉ có mỗi Vệ Quốc là con trai, không thể chỉ yêu cầu một mình anh ấy dưỡng lão được đúng không?
Mẹ yên tâm, tôi là đứa biết chuyện mà, vấn đề dưỡng lão ba mẹ về sau sẽ do tôi thay anh Vệ Quốc gánh vác. Mấy phòng khác ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu lương thực, tam phòng chúng tôi cũng sẽ xuất ra bấy nhiêu, nhiều hơn thì mẹ đừng mơ nghĩ tới."
"Con đ* này, mày ích kỷ nhỏ mọn vừa vừa thôi, một nửa cũng không nỡ chia..."
"Mẹ đừng dong dài nữa, nếu có ý kiến gì khác, chúng ta cùng lên công xã lý luận."
Thái Kim Hoa biết rõ mình không có lý trong việc này.
Về chuyện dưỡng lão, nhà ai chẳng phải con trai chia đều, bà ta muốn tam phòng đưa quá nhiều là không hợp quy củ.
Bất đắc dĩ, Thái Kim Hoa không thể làm gì khác hơn là đi vào trong phòng lấy tiền an ủi cùng tiền trợ cấp của Vệ Quốc ra.
Tất cả là năm trăm đồng, nhưng bà ta chỉ lấy ra một trăm đồng. Dẫu sao Kiều Nhiễm cũng không biết rõ, bà ta phải nuốt lấy một ít, tuyệt đối không để con khốn đó được hời.
Trợ cấp hàng tháng đều phải cầm giấy đi lãnh, Thái Kim Hoa vẫn muốn giấu riêng.
Lúc giao một trăm đồng cho Kiều Nhiễm, Thái Kim Hoa không nỡ buông tay.
Đều là tiền mà, giống như cắt thịt bà ta để giao ra vậy.
Kiều Nhiễm thấy vẻ mặt như mắc nghẹn của Thái Kim Hoa, trực tiếp túm lấy số tiền.
Kiểm tra một chút, chỉ có 10 tờ đại đoàn kết, một trăm đồng.
Kiều Nhiễm cau mày nói: "Chỉ có một trăm đồng, mẹ giấu bớt rồi đúng không?"
Bị Kiều Nhiễm nói trúng, Thái Kim Hoa chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: "Ai giấu bớt, chỉ có từng ấy tiền, mày tham chứ không phải ai cũng tham như mày!"
Kiều Nhiễm suy nghĩ một lát, một trăm đồng hình như cũng không ít, còn có trợ cấp mỗi tháng hai mươi đồng, vậy chắc tiền an ủi sẽ không quá nhiều.
Niên đại này, lương công nhân mỗi tháng trung bình chỉ có hai ba mươi đồng, một trăm đồng đối với người nông dân mà nói là một khoản rất lớn.
Thái Kim Hoa có muốn giấu bớt cũng sẽ không giấu được nhiều lắm.
Kiều Nhiễm liếc Thái Kim Hoa một cái: "Không giấu bớt là được rồi, ai giấu bớt thì sau này sinh ra cháu ngoại không có lỗ đ*t."
Thái Kim Hoa thích Giang Ái Anh như thế, nguyền rủa cháu ngoại bà ta, coi như cô đủ ác.
Khóe miệng Thái Kim Hoa giật giật nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nếu như chửi ầm lên chẳng phải là thừa nhận mình giấu bớt tiền sao?
Tuy nuốt hết bốn trăm đồng nhưng Thái Kim Hoa vẫn cảm thấy tim mình như bị khoét mất một khối.
"Chó đẻ, hiện tại trợ cấp và tiền an ủi của Vệ Quốc mày cũng lấy rồi, những thứ khác đừng mơ động vào." Thái Kim Hoa chỉ vào nồi chén gáo bồn các loại.
Để sắm mấy thứ này cũng phải tiêu hết mớ tiền.
Lão tam là phận làm con, có nghĩa vụ dưỡng lão bọn tao khi về già."
Thái Kim Hoa thấy không giữ được nữa, chỉ có thể lùi một bước đưa ra yêu cầu. Phân nửa cũng tốt, không thể để Kiều Nhiễm nuốt hết tất cả được.
Tất nhiên Kiều Nhiễm không đồng ý, chia cho bà ta phân nửa cũng quá tiện nghi cho bà ta.
"Mẹ đâu chỉ có mỗi Vệ Quốc là con trai, không thể chỉ yêu cầu một mình anh ấy dưỡng lão được đúng không?
Mẹ yên tâm, tôi là đứa biết chuyện mà, vấn đề dưỡng lão ba mẹ về sau sẽ do tôi thay anh Vệ Quốc gánh vác. Mấy phòng khác ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu lương thực, tam phòng chúng tôi cũng sẽ xuất ra bấy nhiêu, nhiều hơn thì mẹ đừng mơ nghĩ tới."
"Con đ* này, mày ích kỷ nhỏ mọn vừa vừa thôi, một nửa cũng không nỡ chia..."
"Mẹ đừng dong dài nữa, nếu có ý kiến gì khác, chúng ta cùng lên công xã lý luận."
Thái Kim Hoa biết rõ mình không có lý trong việc này.
Về chuyện dưỡng lão, nhà ai chẳng phải con trai chia đều, bà ta muốn tam phòng đưa quá nhiều là không hợp quy củ.
Bất đắc dĩ, Thái Kim Hoa không thể làm gì khác hơn là đi vào trong phòng lấy tiền an ủi cùng tiền trợ cấp của Vệ Quốc ra.
Tất cả là năm trăm đồng, nhưng bà ta chỉ lấy ra một trăm đồng. Dẫu sao Kiều Nhiễm cũng không biết rõ, bà ta phải nuốt lấy một ít, tuyệt đối không để con khốn đó được hời.
Trợ cấp hàng tháng đều phải cầm giấy đi lãnh, Thái Kim Hoa vẫn muốn giấu riêng.
Lúc giao một trăm đồng cho Kiều Nhiễm, Thái Kim Hoa không nỡ buông tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đều là tiền mà, giống như cắt thịt bà ta để giao ra vậy.
Kiều Nhiễm thấy vẻ mặt như mắc nghẹn của Thái Kim Hoa, trực tiếp túm lấy số tiền.
Kiểm tra một chút, chỉ có 10 tờ đại đoàn kết, một trăm đồng.
Kiều Nhiễm cau mày nói: "Chỉ có một trăm đồng, mẹ giấu bớt rồi đúng không?"
Bị Kiều Nhiễm nói trúng, Thái Kim Hoa chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: "Ai giấu bớt, chỉ có từng ấy tiền, mày tham chứ không phải ai cũng tham như mày!"
Kiều Nhiễm suy nghĩ một lát, một trăm đồng hình như cũng không ít, còn có trợ cấp mỗi tháng hai mươi đồng, vậy chắc tiền an ủi sẽ không quá nhiều.
Niên đại này, lương công nhân mỗi tháng trung bình chỉ có hai ba mươi đồng, một trăm đồng đối với người nông dân mà nói là một khoản rất lớn.
Thái Kim Hoa có muốn giấu bớt cũng sẽ không giấu được nhiều lắm.
Kiều Nhiễm liếc Thái Kim Hoa một cái: "Không giấu bớt là được rồi, ai giấu bớt thì sau này sinh ra cháu ngoại không có lỗ đ*t."
Thái Kim Hoa thích Giang Ái Anh như thế, nguyền rủa cháu ngoại bà ta, coi như cô đủ ác.
Khóe miệng Thái Kim Hoa giật giật nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nếu như chửi ầm lên chẳng phải là thừa nhận mình giấu bớt tiền sao?
Tuy nuốt hết bốn trăm đồng nhưng Thái Kim Hoa vẫn cảm thấy tim mình như bị khoét mất một khối.
"Chó đẻ, hiện tại trợ cấp và tiền an ủi của Vệ Quốc mày cũng lấy rồi, những thứ khác đừng mơ động vào." Thái Kim Hoa chỉ vào nồi chén gáo bồn các loại.
Để sắm mấy thứ này cũng phải tiêu hết mớ tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro