Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Phân Gia 4
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
"Tam phòng chúng mày muốn phân gia thì không được đòi mấy cái này, nếu không đừng phân gia nữa." Thái Kim Hoa cương quyết.
Kiều Nhiễm cũng mặc kệ Thái Kim Hoa nói cái gì, số tiền đó cô phải đòi bằng được.
"Mẹ này, bây giờ tôi không chỉ muốn phân gia, tôi còn muốn tiền trợ cấp và tiền an ủi của Vệ Quốc.
Nếu như mẹ không trả lại, tôi sẽ lên công xã tìm Bí thư chi bộ phân xử.
Ngoài ra tôi còn muốn tố cáo cô em chồng ở nhà ăn không uống không mà chẳng chịu làm việc gì cả, suốt ngày học làm tiểu thư giai cấp địa chủ.
Tôi còn muốn tố cáo mẹ vứt bỏ con cháu, mẹ chưa từng đọc sách nên không biết, hiện tại tôi có thể phổ cập cho mẹ. Tội vứt bỏ trẻ em sẽ phải chịu hình phạt, chỉ riêng chuyện mẹ muốn đem cho Yến Yến thôi cũng đủ ngồi tù rồi."
Thái Kim Hoa nhìn dáng vẻ của Kiều Nhiễm thật đúng là khó đối phó.
"Mày hù dọa ai đó? Tao đem Yến Yến tặng cho người ta chứ vứt bỏ và vứt bỏ thế nào?"
"Có phải hay không lời mẹ nói không tính, cứ để cho công an pháp luật định đoạt.
Mẹ tự suy nghĩ cho kỹ đi.
Cho dù mẹ thoát được tội trên, cô em chồng học đòi làm tiểu thư giai cấp địa chủ tất cả mọi người đều nhìn thấy hết. Không ai tố cáo thì thôi, có người tố cáo thì một mình cô ta gặp tai ương không nói, ngay cả mẹ - người luôn bao che cho cô ta cũng sẽ bị liên lụy. Tư tưởng giác ngộ kém như vậy, chắc chắn sẽ bị phê bình cùng nhau."
Thái Kim Hoa quả thực bị dọa.
Đầu năm nay, một khi dính tới giai cấp địa chủ, ngày tháng về sau không thể yên lành.
Ở đội sản xuất bị mọi người kỳ thị không nói, còn có thể bị sắp xếp cho những công việc dơ bẩn mệt nhọc nhất, ví dụ như dọn chuồng lợn, xúc phân heo, gánh phân người chẳng hạn.
Vợ lão tam chơi ác thật, toàn chọn ngay thóp mà bắt.
Ánh mắt Thái Kim Hoa nhìn Kiều Nhiễm như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô: "Con đ* dơ dáy, mày đối xử với mẹ chồng và em chồng độc ác như vậy à?"
Kiều Nhiễm lạnh giọng châm chọc: "Ôi mẹ ơi, mẹ cũng đừng nói tôi, trước khi nói người khác thì mẹ soi gương đi đã.
Ngay cả cháu gái ruột của mẹ mà mẹ còn vứt bỏ được thì ai có thể độc ác hơn mẹ chứ?
Ngày thường mẹ hà khắc với tam phòng bọn tôi như nào chắc trong lòng mẹ rõ nhất.
Mẹ đâu có xem tôi và mấy đứa nhỏ nhà tôi là người nhà họ Giang đâu, lấy tư cách gì bắt tôi phải xem trọng mẹ và cô em chồng?"
"Mày... Mày..." Thái Kim Hoa bị Kiều Nhiễm chọc tức nói không ra lời.
Kiều Nhiễm liếc bà ta một cái: "Mày, mày cái gì, mẹ mau lấy trợ cấp và tiền an ủi của Vệ Quốc ra đây nhanh lên, mau chóng phân gia cho rồi, phải tranh thủ lúc thời gian còn sớm, chậm trễ quá thì tôi đi công xã tố cáo nha."
Thái Kim Hoa lòng đau như cắt, tiếc đứt ruột đứt gan, nhưng lại sợ Kiều Nhiễm thật sự đi tố cáo.
Dù sao dáng vẻ và khí thế đó của Kiều Nhiễm không giống như đang hù dọa…
Kiều Nhiễm cũng mặc kệ Thái Kim Hoa nói cái gì, số tiền đó cô phải đòi bằng được.
"Mẹ này, bây giờ tôi không chỉ muốn phân gia, tôi còn muốn tiền trợ cấp và tiền an ủi của Vệ Quốc.
Nếu như mẹ không trả lại, tôi sẽ lên công xã tìm Bí thư chi bộ phân xử.
Ngoài ra tôi còn muốn tố cáo cô em chồng ở nhà ăn không uống không mà chẳng chịu làm việc gì cả, suốt ngày học làm tiểu thư giai cấp địa chủ.
Tôi còn muốn tố cáo mẹ vứt bỏ con cháu, mẹ chưa từng đọc sách nên không biết, hiện tại tôi có thể phổ cập cho mẹ. Tội vứt bỏ trẻ em sẽ phải chịu hình phạt, chỉ riêng chuyện mẹ muốn đem cho Yến Yến thôi cũng đủ ngồi tù rồi."
Thái Kim Hoa nhìn dáng vẻ của Kiều Nhiễm thật đúng là khó đối phó.
"Mày hù dọa ai đó? Tao đem Yến Yến tặng cho người ta chứ vứt bỏ và vứt bỏ thế nào?"
"Có phải hay không lời mẹ nói không tính, cứ để cho công an pháp luật định đoạt.
Mẹ tự suy nghĩ cho kỹ đi.
Cho dù mẹ thoát được tội trên, cô em chồng học đòi làm tiểu thư giai cấp địa chủ tất cả mọi người đều nhìn thấy hết. Không ai tố cáo thì thôi, có người tố cáo thì một mình cô ta gặp tai ương không nói, ngay cả mẹ - người luôn bao che cho cô ta cũng sẽ bị liên lụy. Tư tưởng giác ngộ kém như vậy, chắc chắn sẽ bị phê bình cùng nhau."
Thái Kim Hoa quả thực bị dọa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu năm nay, một khi dính tới giai cấp địa chủ, ngày tháng về sau không thể yên lành.
Ở đội sản xuất bị mọi người kỳ thị không nói, còn có thể bị sắp xếp cho những công việc dơ bẩn mệt nhọc nhất, ví dụ như dọn chuồng lợn, xúc phân heo, gánh phân người chẳng hạn.
Vợ lão tam chơi ác thật, toàn chọn ngay thóp mà bắt.
Ánh mắt Thái Kim Hoa nhìn Kiều Nhiễm như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô: "Con đ* dơ dáy, mày đối xử với mẹ chồng và em chồng độc ác như vậy à?"
Kiều Nhiễm lạnh giọng châm chọc: "Ôi mẹ ơi, mẹ cũng đừng nói tôi, trước khi nói người khác thì mẹ soi gương đi đã.
Ngay cả cháu gái ruột của mẹ mà mẹ còn vứt bỏ được thì ai có thể độc ác hơn mẹ chứ?
Ngày thường mẹ hà khắc với tam phòng bọn tôi như nào chắc trong lòng mẹ rõ nhất.
Mẹ đâu có xem tôi và mấy đứa nhỏ nhà tôi là người nhà họ Giang đâu, lấy tư cách gì bắt tôi phải xem trọng mẹ và cô em chồng?"
"Mày... Mày..." Thái Kim Hoa bị Kiều Nhiễm chọc tức nói không ra lời.
Kiều Nhiễm liếc bà ta một cái: "Mày, mày cái gì, mẹ mau lấy trợ cấp và tiền an ủi của Vệ Quốc ra đây nhanh lên, mau chóng phân gia cho rồi, phải tranh thủ lúc thời gian còn sớm, chậm trễ quá thì tôi đi công xã tố cáo nha."
Thái Kim Hoa lòng đau như cắt, tiếc đứt ruột đứt gan, nhưng lại sợ Kiều Nhiễm thật sự đi tố cáo.
Dù sao dáng vẻ và khí thế đó của Kiều Nhiễm không giống như đang hù dọa…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro