Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Phân Gia 3
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Nếu phân gia tất cả các phòng, Thái Kim Hoa chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng chỉ có tam phòng phân gia thì bà ta không có gì ý kiến.
Ba đứa nhỏ tam phòng chính là ba cái tàu há mồm!
Hiện tại để cho bọn chúng ra ở riêng, đối với bà ta mà nói ngược lại là chuyện tốt.
Tròng mắt Thái Kim Hoa vòng vo chuyển động, nói với Kiều Nhiễm: "Phân gia cũng được, nhưng mà đồ dùng trong nhà chúng mày đừng hòng mơ tưởng, nhiều lắm chỉ cho tam phòng chúng mày một gian phòng, hơn mười cân lương thực."
Kiều Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến cả người Thái Kim Hoa có cảm giác lạnh buốt.
"Làm sao? Muốn phân gia thì cứ như vậy mà làm, không vui thì đừng phân nữa."
Kiều Nhiễm tất nhiên không vui, cô không giống nguyên chủ, là một người không bao giờ chịu thiệt.
Mặc dù muốn phân gia nhưng cô phải nhận được những gì nên nhận, không thể để cho bà già này được hời.
"Mẹ, Vệ Quốc ở bên ngoài hy sinh bảo vệ đất nước, mẹ làm vậy là muốn để cho vợ con anh ấy chết đói à?
Chuyện này mà làm ầm ĩ đến công xã, mẹ nghĩ xem Bí thư sẽ nói thế nào đi."
Thái Kim Hoa phun toẹt một bãi nước bọt: "Tao nhổ vào, con khốn nạn, mày muốn phân gia thì tao cho mày phân, không phân thì thôi, đừng có mà lôi chuyện này ra dọa tao. Mày tưởng Bí thư rảnh lắm hay sao mà đi để ý mấy cái chuyện tào lao của mày?"
"Mẹ nói vậy không đúng. Bí thư là cán bộ nhân dân, có trách nhiệm vì nhân dân mà phục vụ. Nếu Bí thư không quan tâm, tôi sẽ lên đến huyện thành. Thân phận Vệ Quốc đặc biệt, chắc chắn sẽ có người để ý."
Thái Kim Hoa bị Kiều Nhiễm chọc tức nghiến răng ken két, tuy rằng tiếc tiền lắm nhưng vẫn sợ Kiều Nhiễm làm thật: "Con khốn nạn, vậy mày nói xem mày muốn thế nào?"
Kiều Nhiễm không khách sáo: "Phòng ở phải để cho chúng tôi một gian, những cái khác thì tôi không thèm. Nhưng dựa vào số công điểm tôi và hai đứa nhỏ kiếm được, lương thực cuối năm ít nhiều gì cũng phải chia cho phòng chúng tôi một chút.
Vả lại, tiền an ủi và trợ cấp của Vệ Quốc cũng phải trả lại cho tôi."
Những cái khác kỳ thực không tính là gì, chỉ có tiền an ủi và trợ cấp của Giang Vệ Quốc mới đáng giá nhất.
Trước kia một tháng lương của Giang Vệ Quốc cũng đã ba mươi lăm đồng, hiện tại trợ cấp này nọ một tháng cũng phải hai mươi đồng.
Ở đội sản xuất, một tháng có thể có hai mươi đồng nhất định sẽ sống khá giả.
Vật tư trong không gian của Kiều Nhiễm chưa dùng hết, cô không thiếu tiền, nhưng không thể để những người khác trong nhà họ Giang hưởng lợi.
Cái gì nên thuộc về cô, kẻ khác đừng hòng chiếm đoạt.
Vừa nghe Kiều Nhiễm đòi tiền, Thái Kim Hoa nhất thời đen mặt, trực tiếp từ chối: "Con mẹ mày, đ* chó, mày đừng có mơ!"
Bà ta chỉ biết trông cậy vào nó mà sống, nếu đưa cho Kiều Nhiễm, về sau con gái bà ta ăn gì, mặc gì?
Kiều Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Kim Hoa: "Vì sao tôi không thể đòi? Tôi là vợ của Vệ Quốc, trợ cấp và tiền an ủi của anh ấy không để cho tôi thì để cho ai?
Anh ấy xảy ra chuyện, nhưng ba đứa nhỏ vẫn cần phải sống.
Làm sao? Hiện tại phân gia, mẹ muốn cướp hết trợ cấp và tiền an ủi của anh ấy phải không?"
Nhưng chỉ có tam phòng phân gia thì bà ta không có gì ý kiến.
Ba đứa nhỏ tam phòng chính là ba cái tàu há mồm!
Hiện tại để cho bọn chúng ra ở riêng, đối với bà ta mà nói ngược lại là chuyện tốt.
Tròng mắt Thái Kim Hoa vòng vo chuyển động, nói với Kiều Nhiễm: "Phân gia cũng được, nhưng mà đồ dùng trong nhà chúng mày đừng hòng mơ tưởng, nhiều lắm chỉ cho tam phòng chúng mày một gian phòng, hơn mười cân lương thực."
Kiều Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến cả người Thái Kim Hoa có cảm giác lạnh buốt.
"Làm sao? Muốn phân gia thì cứ như vậy mà làm, không vui thì đừng phân nữa."
Kiều Nhiễm tất nhiên không vui, cô không giống nguyên chủ, là một người không bao giờ chịu thiệt.
Mặc dù muốn phân gia nhưng cô phải nhận được những gì nên nhận, không thể để cho bà già này được hời.
"Mẹ, Vệ Quốc ở bên ngoài hy sinh bảo vệ đất nước, mẹ làm vậy là muốn để cho vợ con anh ấy chết đói à?
Chuyện này mà làm ầm ĩ đến công xã, mẹ nghĩ xem Bí thư sẽ nói thế nào đi."
Thái Kim Hoa phun toẹt một bãi nước bọt: "Tao nhổ vào, con khốn nạn, mày muốn phân gia thì tao cho mày phân, không phân thì thôi, đừng có mà lôi chuyện này ra dọa tao. Mày tưởng Bí thư rảnh lắm hay sao mà đi để ý mấy cái chuyện tào lao của mày?"
"Mẹ nói vậy không đúng. Bí thư là cán bộ nhân dân, có trách nhiệm vì nhân dân mà phục vụ. Nếu Bí thư không quan tâm, tôi sẽ lên đến huyện thành. Thân phận Vệ Quốc đặc biệt, chắc chắn sẽ có người để ý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Kim Hoa bị Kiều Nhiễm chọc tức nghiến răng ken két, tuy rằng tiếc tiền lắm nhưng vẫn sợ Kiều Nhiễm làm thật: "Con khốn nạn, vậy mày nói xem mày muốn thế nào?"
Kiều Nhiễm không khách sáo: "Phòng ở phải để cho chúng tôi một gian, những cái khác thì tôi không thèm. Nhưng dựa vào số công điểm tôi và hai đứa nhỏ kiếm được, lương thực cuối năm ít nhiều gì cũng phải chia cho phòng chúng tôi một chút.
Vả lại, tiền an ủi và trợ cấp của Vệ Quốc cũng phải trả lại cho tôi."
Những cái khác kỳ thực không tính là gì, chỉ có tiền an ủi và trợ cấp của Giang Vệ Quốc mới đáng giá nhất.
Trước kia một tháng lương của Giang Vệ Quốc cũng đã ba mươi lăm đồng, hiện tại trợ cấp này nọ một tháng cũng phải hai mươi đồng.
Ở đội sản xuất, một tháng có thể có hai mươi đồng nhất định sẽ sống khá giả.
Vật tư trong không gian của Kiều Nhiễm chưa dùng hết, cô không thiếu tiền, nhưng không thể để những người khác trong nhà họ Giang hưởng lợi.
Cái gì nên thuộc về cô, kẻ khác đừng hòng chiếm đoạt.
Vừa nghe Kiều Nhiễm đòi tiền, Thái Kim Hoa nhất thời đen mặt, trực tiếp từ chối: "Con mẹ mày, đ* chó, mày đừng có mơ!"
Bà ta chỉ biết trông cậy vào nó mà sống, nếu đưa cho Kiều Nhiễm, về sau con gái bà ta ăn gì, mặc gì?
Kiều Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Kim Hoa: "Vì sao tôi không thể đòi? Tôi là vợ của Vệ Quốc, trợ cấp và tiền an ủi của anh ấy không để cho tôi thì để cho ai?
Anh ấy xảy ra chuyện, nhưng ba đứa nhỏ vẫn cần phải sống.
Làm sao? Hiện tại phân gia, mẹ muốn cướp hết trợ cấp và tiền an ủi của anh ấy phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro