Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Mua Đồ Ở Cung T...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Nhân viên bán hàng ân cần cắt vải đưa cho Kiều Nhiễm, sau đó nói với vẻ lấy lòng: "Đồng chí, tôi tặng cho cô ít vải vụn, cô đem về sửa quần áo hay làm giày đều được."
Ở thập niên bảy mươi, đối với nông dân mà nói, vải vụn thật đúng là thứ tốt.
Dù sao cái gì cũng cần phiếu để mua, may một bộ quần áo đối với người thường là chuyện khó khăn, vải tự nhiên cũng khó kiếm.
Kiều Nhiễm không từ chối, tiếp nhận ý tốt của người ta: "Vậy tôi cám ơn cô."
Nhân viên bán hàng vội vàng khoát tay: "Đừng khách sáo."
Nếu không phải sợ Kiều Nhiễm tố cáo cô ta, cô ta cũng sẽ không tự nhiên đem tặng. Bình thường chỉ có người mua vải nhiều thì cô ta mới tặng thêm.
"Đồng chí, cô còn cần gì không?"
"Tôi muốn mua một cái nồi, một cái phích nước nóng, mấy bộ chén dĩa muỗng đũa, một con dao, còn có một cục xà phòng, ba cái lu, hai cái chậu rửa mặt..."
Kiều Nhiễm nói, liệt kê đồ đạc.
Nhân viên bán hàng nghe xong, vội vàng đi chuẩn bị.
Sự thật là mấy món đồ làm bằng sắt như nồi, dao, còn có chậu rửa mặt, bình thường cung ứng tương đối chặt chẽ.
Thậm chí có nhiều lúc cung tiêu xã còn không bán ra ngoài.
Tuy nhiên lúc này, nhân viên bán hàng vẫn lấy hết ra cho Kiều Nhiễm.
"Đồng chí, cô xem, những thứ cô cần tôi đều đem ra cho cô này.
Còn cần gì khác không? Không thì tôi tính tiền cho cô nhé?" Nhân viên bán hàng lễ phép hỏi một câu.
"Cô bán cho tôi một cân bánh quy trứng gà đi, thêm một cân bánh gạo nếp, còn có hai lon sữa mạch nha."
Bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp ở trong mắt Kiều Nhiễm không tính là đồ gì ngon, nhưng đối với trẻ con thời này, nhất là trẻ con ở đội sản xuất, đó là những thức quà hiếm lạ.
Nghĩ tới Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến quá gầy, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ, cô nhất định phải nuôi dưỡng bọn trẻ thật tốt. Ngoại trừ những bữa ăn chính trong ngày, cô muốn phối hợp thêm sữa mạch nha cho bọn trẻ uống bổ sung.
Chỉ tiếc cung tiêu xã không có sữa bột, nếu không cô mua được sữa bột thì lại càng tốt.
Kiều Nhiễm suy nghĩ tìm cơ hội nào đó lấy sữa bột trong không gian ra cho bọn trẻ uống mới được, cô phải tìm một cái lon sữa bột có kiểu dáng phù hợp với niên đại này.
"Xong rồi này, cô còn cần đồ gì nữa không?"
"Tôi không, tạm thời tôi chỉ mua những thứ này."
"Vậy được, tôi tính tiền cho cô."
Nhân viên bán hàng lấy ra cái bàn tính, vừa khảy hột lạch cạch vừa nói: "Đồng chí, tổng cộng là 35 đồng 4 hào, ngoài ra cần phiếu công nghiệp 20 đồng, phiếu vải 19 thước, phiếu bánh ngọt 2 cân..."
Kiều Nhiễm dựa theo lời cô ta nói, sảng khoái trả tiền.
Cầm trong tay mấy thứ này, Kiều Nhiễm ra khỏi cung tiêu xã.
Trong rổ chứa đầy đồ đạc, phích nước nóng và nồi Kiều Nhiễm cố ý nhờ người bán hàng dùng sợi dây cột chặt để cô đeo lỉnh kỉnh trên tay.
Chuyến này đến huyện thành coi như thắng lợi trở về.
Chỉ có điều đường quay về đội sản xuất quá xa, lại không có phương tiện giao thông, cô thực sự hơi mệt.
Kiều Nhiễm suy nghĩ sau này phải kiếm một phiếu xe đạp, mua một chiếc xe đạp, muốn đi huyện thành cũng dễ dàng hơn.
Lúc trở về, Kiều Nhiễm bỏ hết đồ đạc vào trong không gian, gần đến đội sản xuất cô mới đem ra.
Ở thập niên bảy mươi, đối với nông dân mà nói, vải vụn thật đúng là thứ tốt.
Dù sao cái gì cũng cần phiếu để mua, may một bộ quần áo đối với người thường là chuyện khó khăn, vải tự nhiên cũng khó kiếm.
Kiều Nhiễm không từ chối, tiếp nhận ý tốt của người ta: "Vậy tôi cám ơn cô."
Nhân viên bán hàng vội vàng khoát tay: "Đừng khách sáo."
Nếu không phải sợ Kiều Nhiễm tố cáo cô ta, cô ta cũng sẽ không tự nhiên đem tặng. Bình thường chỉ có người mua vải nhiều thì cô ta mới tặng thêm.
"Đồng chí, cô còn cần gì không?"
"Tôi muốn mua một cái nồi, một cái phích nước nóng, mấy bộ chén dĩa muỗng đũa, một con dao, còn có một cục xà phòng, ba cái lu, hai cái chậu rửa mặt..."
Kiều Nhiễm nói, liệt kê đồ đạc.
Nhân viên bán hàng nghe xong, vội vàng đi chuẩn bị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự thật là mấy món đồ làm bằng sắt như nồi, dao, còn có chậu rửa mặt, bình thường cung ứng tương đối chặt chẽ.
Thậm chí có nhiều lúc cung tiêu xã còn không bán ra ngoài.
Tuy nhiên lúc này, nhân viên bán hàng vẫn lấy hết ra cho Kiều Nhiễm.
"Đồng chí, cô xem, những thứ cô cần tôi đều đem ra cho cô này.
Còn cần gì khác không? Không thì tôi tính tiền cho cô nhé?" Nhân viên bán hàng lễ phép hỏi một câu.
"Cô bán cho tôi một cân bánh quy trứng gà đi, thêm một cân bánh gạo nếp, còn có hai lon sữa mạch nha."
Bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp ở trong mắt Kiều Nhiễm không tính là đồ gì ngon, nhưng đối với trẻ con thời này, nhất là trẻ con ở đội sản xuất, đó là những thức quà hiếm lạ.
Nghĩ tới Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến quá gầy, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ, cô nhất định phải nuôi dưỡng bọn trẻ thật tốt. Ngoại trừ những bữa ăn chính trong ngày, cô muốn phối hợp thêm sữa mạch nha cho bọn trẻ uống bổ sung.
Chỉ tiếc cung tiêu xã không có sữa bột, nếu không cô mua được sữa bột thì lại càng tốt.
Kiều Nhiễm suy nghĩ tìm cơ hội nào đó lấy sữa bột trong không gian ra cho bọn trẻ uống mới được, cô phải tìm một cái lon sữa bột có kiểu dáng phù hợp với niên đại này.
"Xong rồi này, cô còn cần đồ gì nữa không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không, tạm thời tôi chỉ mua những thứ này."
"Vậy được, tôi tính tiền cho cô."
Nhân viên bán hàng lấy ra cái bàn tính, vừa khảy hột lạch cạch vừa nói: "Đồng chí, tổng cộng là 35 đồng 4 hào, ngoài ra cần phiếu công nghiệp 20 đồng, phiếu vải 19 thước, phiếu bánh ngọt 2 cân..."
Kiều Nhiễm dựa theo lời cô ta nói, sảng khoái trả tiền.
Cầm trong tay mấy thứ này, Kiều Nhiễm ra khỏi cung tiêu xã.
Trong rổ chứa đầy đồ đạc, phích nước nóng và nồi Kiều Nhiễm cố ý nhờ người bán hàng dùng sợi dây cột chặt để cô đeo lỉnh kỉnh trên tay.
Chuyến này đến huyện thành coi như thắng lợi trở về.
Chỉ có điều đường quay về đội sản xuất quá xa, lại không có phương tiện giao thông, cô thực sự hơi mệt.
Kiều Nhiễm suy nghĩ sau này phải kiếm một phiếu xe đạp, mua một chiếc xe đạp, muốn đi huyện thành cũng dễ dàng hơn.
Lúc trở về, Kiều Nhiễm bỏ hết đồ đạc vào trong không gian, gần đến đội sản xuất cô mới đem ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro