Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chiếm Tiện Nghi...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Mặt khác Kiều Nhiễm lại lấy thêm một miếng thịt ba chỉ nặng hai cân từ trong không gian ra.
Sống ở niên đại này người ta vẫn có thể mua được thịt, chỉ là quá khan hiếm mà thôi. Không chỉ cần có phiếu mà còn phải đến cửa tiệm thực phẩm tranh giành, còn chưa chắc mua được nữa kìa.
Cũng may thịt trong không gian của cô đủ nhiều, ăn mấy đời cũng không hết.
Còn là loại thịt thượng hạng có chất lượng tốt nhất, ngon nhất.
Nói chứ bình thường mọi người dùng bữa toàn là rau luộc, một năm chẳng được ăn thịt mấy lần chứ đừng nói là thịt ba chỉ.
Là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, từ nhỏ sinh hoạt không quá kham khổ, cô thích ăn thịt nửa nạc nửa mỡ hơn.
Kiều Nhiễm xách theo đống đồ trở về đội sản xuất.
Trên đường đụng phải mấy người hàng xóm.
Thấy Kiều Nhiễm tay xách nách mang như vậy, một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi xáp lại.
Nói là hơn hai mươi tuổi nhưng người dân nơi này quanh năm làm việc nhà nông, hai mươi mấy tuổi mà thoạt nhìn như ba mươi mấy.
Cô ta tên là Lý Ái Phượng, trước đây cùng một đội sản xuất với Kiều Nhiễm, về sau cũng được gả đến đội sản xuất Lưu Giang này.
Tuy nhiên Lý Ái Phượng và Kiều Nhiễm không giống nhau, cô ta không được gả tốt như cô.
Gia đình chồng của Lý Ái Phượng điều kiện tương đối kém, mấy đời đều là bần nông.
Trước đây Lý Ái Phượng nghĩ gia đình có thành phần tốt như vậy mới hãnh diện, sau khi gả đến rồi mới thấy cuộc sống quá mức cực khổ khiến cô ta không ngừng kêu than.
Mà Kiều Nhiễm, tuy nói người nhà chồng tính tình hơi kỳ lạ nhưng chồng cô là người đàn ông có bản lĩnh, một tháng có thể kiếm được mấy chục đồng tiền lương.
Dù là ngoài sáng hay trong tối, Lý Ái Phượng luôn ghen tỵ với Kiều Nhiễm.
Trước đây Lý Ái Phượng còn thích chiếm chút tiện nghi của nguyên chủ, nguyên chủ một là da mặt mỏng, bị người khác chiếm tiện nghi nhưng không biết nói gì.
Hai là e ngại Lý Ái Phượng trước đây sống cùng đội sản xuất với mình, có một số lý do không dễ từ chối.
Lý Ái Phượng thấy Kiều Nhiễm cầm theo rổ, có vẻ như đựng không ít thứ, hai mắt cô ta tỏa sáng, thầm nghĩ có thể chiếm được chút tiện nghi, lúc này mới vội vàng tiến lại.
"Kiều Nhiễm, cô đi huyện thành hả? Mua nhiều đồ ghê ta? Tôi nhìn thử xem cô mua được cái gì..."
Lý Ái Phượng nói rồi chuẩn bị vươn tay xốc cái khăn đắp trên rổ lên.
Kiều Nhiễm vội vàng lui về sau một bước, ngăn chặn động tác của Lý Ái Phượng.
Hừ, nguyên chủ không dám nói gì chứ gặp cô thì còn lâu nhé.
Muốn lợi dụng cô ấy à, so với việc lên trời còn khó hơn.
"Có cái gì đâu mà nhìn."
Lý Ái Phượng bĩu môi: "Kiều Nhiễm, tôi chỉ muốn xem một chút thôi mà, cô có cần ích kỷ như vậy không?"
Kiều Nhiễm cười nhạt: "Tôi thích thì cho cô xem, không thích thì không cho cô xem đấy, cô quản được à?"
Kiều Nhiễm nói xong, lười để ý đến Lý Ái Phượng, cầm theo rổ đi thẳng về nhà.
Lý Ái Phượng có cảm giác Kiều Nhiễm như biến thành người khác, trước đây nào có chuyện Kiều Nhiễm nói năng kiểu đó với cô ta?
Sống ở niên đại này người ta vẫn có thể mua được thịt, chỉ là quá khan hiếm mà thôi. Không chỉ cần có phiếu mà còn phải đến cửa tiệm thực phẩm tranh giành, còn chưa chắc mua được nữa kìa.
Cũng may thịt trong không gian của cô đủ nhiều, ăn mấy đời cũng không hết.
Còn là loại thịt thượng hạng có chất lượng tốt nhất, ngon nhất.
Nói chứ bình thường mọi người dùng bữa toàn là rau luộc, một năm chẳng được ăn thịt mấy lần chứ đừng nói là thịt ba chỉ.
Là người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, từ nhỏ sinh hoạt không quá kham khổ, cô thích ăn thịt nửa nạc nửa mỡ hơn.
Kiều Nhiễm xách theo đống đồ trở về đội sản xuất.
Trên đường đụng phải mấy người hàng xóm.
Thấy Kiều Nhiễm tay xách nách mang như vậy, một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi xáp lại.
Nói là hơn hai mươi tuổi nhưng người dân nơi này quanh năm làm việc nhà nông, hai mươi mấy tuổi mà thoạt nhìn như ba mươi mấy.
Cô ta tên là Lý Ái Phượng, trước đây cùng một đội sản xuất với Kiều Nhiễm, về sau cũng được gả đến đội sản xuất Lưu Giang này.
Tuy nhiên Lý Ái Phượng và Kiều Nhiễm không giống nhau, cô ta không được gả tốt như cô.
Gia đình chồng của Lý Ái Phượng điều kiện tương đối kém, mấy đời đều là bần nông.
Trước đây Lý Ái Phượng nghĩ gia đình có thành phần tốt như vậy mới hãnh diện, sau khi gả đến rồi mới thấy cuộc sống quá mức cực khổ khiến cô ta không ngừng kêu than.
Mà Kiều Nhiễm, tuy nói người nhà chồng tính tình hơi kỳ lạ nhưng chồng cô là người đàn ông có bản lĩnh, một tháng có thể kiếm được mấy chục đồng tiền lương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù là ngoài sáng hay trong tối, Lý Ái Phượng luôn ghen tỵ với Kiều Nhiễm.
Trước đây Lý Ái Phượng còn thích chiếm chút tiện nghi của nguyên chủ, nguyên chủ một là da mặt mỏng, bị người khác chiếm tiện nghi nhưng không biết nói gì.
Hai là e ngại Lý Ái Phượng trước đây sống cùng đội sản xuất với mình, có một số lý do không dễ từ chối.
Lý Ái Phượng thấy Kiều Nhiễm cầm theo rổ, có vẻ như đựng không ít thứ, hai mắt cô ta tỏa sáng, thầm nghĩ có thể chiếm được chút tiện nghi, lúc này mới vội vàng tiến lại.
"Kiều Nhiễm, cô đi huyện thành hả? Mua nhiều đồ ghê ta? Tôi nhìn thử xem cô mua được cái gì..."
Lý Ái Phượng nói rồi chuẩn bị vươn tay xốc cái khăn đắp trên rổ lên.
Kiều Nhiễm vội vàng lui về sau một bước, ngăn chặn động tác của Lý Ái Phượng.
Hừ, nguyên chủ không dám nói gì chứ gặp cô thì còn lâu nhé.
Muốn lợi dụng cô ấy à, so với việc lên trời còn khó hơn.
"Có cái gì đâu mà nhìn."
Lý Ái Phượng bĩu môi: "Kiều Nhiễm, tôi chỉ muốn xem một chút thôi mà, cô có cần ích kỷ như vậy không?"
Kiều Nhiễm cười nhạt: "Tôi thích thì cho cô xem, không thích thì không cho cô xem đấy, cô quản được à?"
Kiều Nhiễm nói xong, lười để ý đến Lý Ái Phượng, cầm theo rổ đi thẳng về nhà.
Lý Ái Phượng có cảm giác Kiều Nhiễm như biến thành người khác, trước đây nào có chuyện Kiều Nhiễm nói năng kiểu đó với cô ta?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro