Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chiếm Tiện Nghi...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Thực sự tò mò không biết Kiều Nhiễm mua cái gì, Lý Ái Phượng mặt dày mày dạn đi theo.
Chợt thấy cái khăn tốc lên để lộ ra bánh quy trứng gà trong rổ của Kiều Nhiễm, trong miệng Lý Ái Phượng bắt đầu tiết nước bọt.
Cô ta thèm thuồng nuốt nước bọt một cái.
"Kiều Nhiễm, cô vậy mà lại mua bánh quy trứng gà? Cho tôi nếm thử với nhé? Không cần nhiều đâu, hai cái thôi là được."
Kiều Nhiễm nghe xong, suýt chút nữa tức đến bật cười.
Da mặt dày cỡ nào mới có thể thở ra câu này vậy trời?
Cô ta không biết bánh quy trứng gà đắt cỡ nào à? Há mồm đòi luôn hai cái, làm như cô thiếu nợ cô ta vậy.
Kiều Nhiễm trực tiếp từ chối: "Dựa vào cái gì tôi phải cho cô nếm thử bánh trứng? Cô muốn ăn thì tự đi mua đi, đừng chỉ đợi người khác cho."
Đây là lần đầu tiên Lý Ái Phượng bị Kiều Nhiễm cự tuyệt thẳng thừng như vậy.
Trước đây cô ta chiếm tiện nghi bao nhiêu lần, Kiều Nhiễm chẳng dám nói lại một câu, sao tự nhiên hôm nay gay gắt quá vậy?
"Kiều Nhiễm, chỉ là hai cái bánh quy thôi mà cô không nỡ cho tôi à? Tôi đây làm gì có tiền có phiếu mà mua chứ? Tôi mà có tiền có phiếu, chắc chắn tôi đã tự đi mua lâu rồi."
"Cô không có thì tôi phải cho cô? Mặt mũi cô cũng lớn quá nhỉ?"
"Cô..."
"Đừng có hở ra là thò tay móc mỉa như tên ăn mày nữa, tôi cũng không thiếu cô cái gì."
Kiều Nhiễm nói xong, tiêu sái rời đi.
Cô mới không ngốc đến mức để Lý Ái Phượng ăn bánh quy trứng gà của mình, còn không bằng cho chó ăn.
Chó ăn còn biết ngoắc ngoắc đuôi với cô tỏ vẻ cảm ơn, còn cái người Lý Ái Phượng này ăn rồi là chỉ biết ‘được một tấc lại muốn tiến thêm một thước’, khó ưa vô cùng.
Nhìn bóng lưng Kiều Nhiễm rời đi, Lý Ái Phượng có chút choáng váng.
Kiều Nhiễm thẳng thừng từ chối cô ta, còn ở ngay trước mặt người khác nữa chứ, làm cô ta xấu hổ chết đi được.
Mặt khác, không chiếm được bánh quy trứng gà, Lý Ái Phượng cũng tức lắm. Cô ta ghét Kiều Nhiễm vì có đồ tốt như vậy mà không biết chia sẻ cho cô ta một chút.
Ghim nỗi hận này, Lý Ái Phượng lập tức nói xấu Kiều Nhiễm: "Các cô thấy không, con nhỏ Kiều Nhiễm đó sống phung phí khủng khiếp, đi huyện thành một chuyến thôi mà tha lôi về bao nhiêu là đồ.
Chậc chậc chậc, trong chúng ta có ai sống như cô ta không?
Chồng cô ta lương cao thì thế nào, cũng không thể sống buông thả kiểu đó được?"
"Lý Ái Phượng, sao cô nói xấu Kiều Nhiễm? Bình thường quan hệ giữa hai người tốt lắm mà?" Trong đội sản xuất có người hỏi một câu.
Lý Ái Phượng hừ một tiếng: "Ai có quan hệ tốt với cô ta? Tôi đời nào lại vung tay quá trán như cô ta, cũng khó trách mẹ chồng ghét bỏ. Tôi mà là mẹ chồng cô ta ấy hả, tôi cũng không ưa nổi loại con dâu đó..."
...
Kiều Nhiễm không biết Lý Ái Phượng đang kiếm chuyện sau lưng mình, cô vội vàng ôm rổ về nhà.
Chợt thấy cái khăn tốc lên để lộ ra bánh quy trứng gà trong rổ của Kiều Nhiễm, trong miệng Lý Ái Phượng bắt đầu tiết nước bọt.
Cô ta thèm thuồng nuốt nước bọt một cái.
"Kiều Nhiễm, cô vậy mà lại mua bánh quy trứng gà? Cho tôi nếm thử với nhé? Không cần nhiều đâu, hai cái thôi là được."
Kiều Nhiễm nghe xong, suýt chút nữa tức đến bật cười.
Da mặt dày cỡ nào mới có thể thở ra câu này vậy trời?
Cô ta không biết bánh quy trứng gà đắt cỡ nào à? Há mồm đòi luôn hai cái, làm như cô thiếu nợ cô ta vậy.
Kiều Nhiễm trực tiếp từ chối: "Dựa vào cái gì tôi phải cho cô nếm thử bánh trứng? Cô muốn ăn thì tự đi mua đi, đừng chỉ đợi người khác cho."
Đây là lần đầu tiên Lý Ái Phượng bị Kiều Nhiễm cự tuyệt thẳng thừng như vậy.
Trước đây cô ta chiếm tiện nghi bao nhiêu lần, Kiều Nhiễm chẳng dám nói lại một câu, sao tự nhiên hôm nay gay gắt quá vậy?
"Kiều Nhiễm, chỉ là hai cái bánh quy thôi mà cô không nỡ cho tôi à? Tôi đây làm gì có tiền có phiếu mà mua chứ? Tôi mà có tiền có phiếu, chắc chắn tôi đã tự đi mua lâu rồi."
"Cô không có thì tôi phải cho cô? Mặt mũi cô cũng lớn quá nhỉ?"
"Cô..."
"Đừng có hở ra là thò tay móc mỉa như tên ăn mày nữa, tôi cũng không thiếu cô cái gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Nhiễm nói xong, tiêu sái rời đi.
Cô mới không ngốc đến mức để Lý Ái Phượng ăn bánh quy trứng gà của mình, còn không bằng cho chó ăn.
Chó ăn còn biết ngoắc ngoắc đuôi với cô tỏ vẻ cảm ơn, còn cái người Lý Ái Phượng này ăn rồi là chỉ biết ‘được một tấc lại muốn tiến thêm một thước’, khó ưa vô cùng.
Nhìn bóng lưng Kiều Nhiễm rời đi, Lý Ái Phượng có chút choáng váng.
Kiều Nhiễm thẳng thừng từ chối cô ta, còn ở ngay trước mặt người khác nữa chứ, làm cô ta xấu hổ chết đi được.
Mặt khác, không chiếm được bánh quy trứng gà, Lý Ái Phượng cũng tức lắm. Cô ta ghét Kiều Nhiễm vì có đồ tốt như vậy mà không biết chia sẻ cho cô ta một chút.
Ghim nỗi hận này, Lý Ái Phượng lập tức nói xấu Kiều Nhiễm: "Các cô thấy không, con nhỏ Kiều Nhiễm đó sống phung phí khủng khiếp, đi huyện thành một chuyến thôi mà tha lôi về bao nhiêu là đồ.
Chậc chậc chậc, trong chúng ta có ai sống như cô ta không?
Chồng cô ta lương cao thì thế nào, cũng không thể sống buông thả kiểu đó được?"
"Lý Ái Phượng, sao cô nói xấu Kiều Nhiễm? Bình thường quan hệ giữa hai người tốt lắm mà?" Trong đội sản xuất có người hỏi một câu.
Lý Ái Phượng hừ một tiếng: "Ai có quan hệ tốt với cô ta? Tôi đời nào lại vung tay quá trán như cô ta, cũng khó trách mẹ chồng ghét bỏ. Tôi mà là mẹ chồng cô ta ấy hả, tôi cũng không ưa nổi loại con dâu đó..."
...
Kiều Nhiễm không biết Lý Ái Phượng đang kiếm chuyện sau lưng mình, cô vội vàng ôm rổ về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro